Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NGƯỜI ĐỨNG TRONG BÓNG TỐI- Chương 3: END

11 PHIÊN NGOẠI – TỪ DƯƠNG

Khi Từ Dương quay trở lại lều, cô phát hiện ra Diệp Phi đã mất tích. 

Chiếc giường được dọn dẹp gọn gàng và sàn nhà được quét dọn sạch sẽ khiến cô có chút bối rối.

Lúc này mắt cô mới nhìn thấy đống giấy tờ trên gối. 

Đó là lá thư tuyệt mệnh của Diệp Phi và hợp đồng bảo hiểm mà cô ấy đã đề cập trước đó.

Viên Bảo dường như nhận ra điều gì đó, nó bắt đầu hoảng sợ.

Bức thư tuyệt mệnh có nội dung: “Xin lỗi, A Dương, mình thực sự không thể chịu đựng được đau đớn nữa rồi. Đời này của mình, chưa bao giờ cảm nhận được tình mẫu tử, vậy thì hãy để mình tự sát ở dòng sông mẹ đi.”

Từ Dương lái xe mang theo Viên Bảo đi đường vòng, mới tới bên bờ.

Một nhóm người chăn cừu tụ tập đông đúc xung quanh một khu vực nhỏ, trái tim của Từ Dương đau đớn tận xương tủy.

Cô đẩy đám đông sang một bên và nhìn thấy thi thể Diệp Phi tái nhợt. 

Cảnh sát trên thảo nguyên điều tra một lượt, nhìn thấy thư tuyệt mệnh của Diệp Phi, cũng không nói nhiều lời gì nữa.

Từ Dương đờ đẫn.

Viên Bảo lo lắng chạy vòng quanh thi thể của Diệp Phi.

Từ Dương chợt nhớ đến lời nói của Diệp Phi khi vừa đến đây: “Hãy rải tro cốt của mình lên đồng cỏ này. Đồng cỏ này chắc chắn sẽ xanh hơn vào năm tới.”

Với sự giúp đỡ của những người trên thảo nguyên, Từ Dương đã tổ chức một đám tang nhỏ cho Diệp Phi.

Khi lửa tràn ngập bầu trời, Viên Bảo như điên muốn chạy vào trong đống lửa. Từ Dương ôm lấy Viên Bảo mà òa khóc.

Mấy hôm nay thần kinh của cô lại suy sụp: “Diệp Phi! Đồ khốn nạn.”

Khi Diệp Khai xuất hiện với những món ăn mà Diệp Phi yêu thích, cách đó không xa, anh nhìn thấy ngọn đèn đỏ và một nhóm người chăn cừu và Lạt ma.

Anh bước về phía trước.

Khi nhìn thấy Từ Dương ôm Viên Bảo khóc lóc thảm thiết, anh vẫn đang cố thuyết phục bản thân rằng người trong lửa nhất định không phải là em gái mình.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Từ Dương hỏi: “Trong kia là ai?”

Từ Dương căm hận nhìn Diệp Khai: “Còn là ai? Đó là em ruột của anh đó. Diệp Khai, hiện tại anh chuộc tội không phải đã quá muộn rồi sao?”
Diệp Khai như ch*t lặng: “Sao có thể… không, sao có thể là em gái của tôi chứ?”

Diệp Khai điên cuồng muốn lao vào biển lửa, lại bị người chăn cừu ở một bên ngăn lại.

Khi ngọn lửa thiêu rụi thi thể, phát ra âm thanh như tiếng da thịt vỡ vụn, trái tim của Từ Dương như bị vạn mũi kim đâm vào.

Khi lửa tắt, Viên Bảo cũng nằm trên đất sủa dữ dội, tiếng sủa thất thanh của nó giống như tiếng khóc lóc thảm thiết. Từ Dương sờ đầu Viên Bảo, bước tới bỏ tro của Diệp Phi vào trong hộp. 

Diệp Khai đứng sang một bên: “Trả em ấy lại cho tôi được không? Tôi đưa em ấy về nhà.”

Từ Dương ngoảnh mặt làm ngơ, cô cẩn thận thu thập từng chút tro cốt của Diệp Phi, sau đó nhìn về phía Diệp Khai: “Diệp Khai, anh không xứng.”

Cô tìm một thời điểm thời tiết đẹp, nắng trong xanh, đàn cừu thong thả gặm cỏ.

Từ Dương để một nắm nhỏ tro cốt của Diệp Phi vào một chiếc lọ thủy tinh rất nhỏ, làm thành một chiếc vòng và đeo nó vào cổ.

Cô vuốt ve chiếc bình nhỏ và nói: “Phi Phi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.” 

Cô lái xe đến nơi trước đó cô đã đưa Diệp Phi đến, cẩn thận rải phần tro cốt còn lại của Diệp Phi lên thảo nguyên. 

Diệp Khai đã đi theo cô suốt hành trình.

Cho đến khi nhìn thấy gió thổi tro cốt của Diệp Phi bay khắp bầu trời, anh mới quỳ xuống trước mặt Từ Dương: “Từ Dương, xin hãy để tôi đưa em ấy về nhà.”

Từ Dương bỗng nhiên cười lạnh: “Diệp Khai, Diệp Phi ở nơi nào còn có nhà? Chẳng phải chính tay anh đã từng chút một phá hủy ngôi nhà duy nhất của cậu ấy sao?

“Đoàn Chi Chi mới là em gái của anh, Diệp Phi căn bản không muốn cùng anh có bất cứ quan hệ gì nữa.”

Diệp Khai ngồi thẫn thờ dưới đất. 

Từ Dương nói tiếp: “Phi Phi nói, cô ấy hi vọng tro cốt của mình có thể rải khắp thảo nguyên này, sang năm đồng cỏ sẽ xanh hơn.”

Diệp Khai điên cuồng ôm một nắm tro bụi bỏ chạy.

Từ Dương sững sờ, cô tự nhủ: “Diệp Phi, bọn họ đều sẽ nhận quả báo, kiếp sau đừng cùng bọn họ là người nhà nữa nhé.”

12 PHIÊN NGOẠI – DIỆP KHAI

Diệp Khai cầm nắm tro và cẩn thận đặt chúng vào chiếc bình màu hồng mà anh đã chuẩn bị.

Anh lẩm bẩm, vuốt ve chiếc hộp: “Phi Phi, không phải là em thích nhất màu hồng sao? Anh trai đưa em về nhà nhé.”

Nhưng anh hiểu rằng Diệp Phi sẽ không bao giờ gọi anh là anh trai nữa.

Anh luôn cảm thấy Diệp Phi luôn là một cô bé hiểu chuyện, cho dù mẹ cô có tặng cho Đoàn Chi Chi thứ gì đó cô thích, cô cũng không nói một lời, thậm chí không rơi một giọt nước mắt nào cả. 

Sau đó dần dần, anh thậm chí còn cảm thấy rằng, có lẽ Diệp Phi thực sự không thích những thứ đó, cho nên tặng cho Đoàn Chi Chi cũng không sao.

Đoàn Chi Chi có cái miệng ngọt ngào, có thể ôm cổ làm nũng, còn có thể lấy lòng mẹ. 

Anh đã tận mắt chứng kiến ​​chú Đoàn ​​làm việc chăm chỉ và kiếm tiền nuôi ba anh em không hề dễ dàng. Anh hiểu được sự nhẫn nhịn và chịu đựng của mẹ mình. Anh càng hiểu hơn những gì mẹ vẫn thường nói với anh và Diệp Phi: “Hãy sống và biết ơn chú Đoàn.”

Lúc đầu, anh còn cảm thấy thương Diệp Phi, nhưng thời gian dần trôi qua, anh cảm thấy Diệp Phi ngày càng trở nên lập dị, anh không đủ kiên nhẫn để chăm sóc một cô em gái nhạy cảm và đa nghi ở tuổi dậy thì. 

Anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn hơn khi cô lớn lên.

Nhưng anh lại không biết từ khi nào anh bắt đầu trở nên giống mẹ mình.

Khi Diệp Phi được nhận vào một trường danh tiếng, anh đã chuẩn bị một chiếc máy tính xách tay và muốn đưa nó cho cô. 

Nhưng lúc đó Đoàn Chi Chi đã nói: “Anh ơi, đây là quà anh tặng em vào đại học phải không?”

Anh chợt gật đầu.

Không phải là anh không nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Diệp Phi, mà là anh cảm thấy chuyện đó không sao cả, về sau sẽ lại có quà khác cho con bé.

Khi Diệp Phi tốt nghiệp cao học thành công, anh đã mua một chiếc Iphone 12 làm quà cho Diệp Phi, nhưng trước khi nó được đưa cho cô, Đoàn Chi Chi lại phát hiện ra.

“Anh trai, cái này là cho em đúng không?”

Diệp Khai lần đầu tiên cự tuyệt Đoàn Chi Chi: “Cái này là quà tốt nghiệp cho Diệp Phi, em ấy đã tốt nghiệp thành công.”

Đôi mắt Đoàn Chi Chi đỏ hoe, cô ta bật khóc: “Anh không còn thương em nữa, anh chỉ thương em gái ruột của anh thôi phải không?”

Anh đột nhiên dịu giọng nói: “Vậy anh tặng nó cho em.” 

Anh rõ ràng nhìn thấy Diệp Phi đứng sau cánh cửa, nhưng anh cũng không nói gì cả.

Nghĩ đến đây, Diệp Khai cảm thấy mình thật vô dụng, nhìn thấy lòng bàn tay của mình, lại vì Đoàn Chi Chi mà tát em gái ruột. 

Anh bật khóc trên máy bay.

Tất cả hành khách đều nhìn người đàn ông trông buồn bã với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. 

Vào đêm mưa đó, khi mọi người trong gia đình và ngay cả chính anh cũng đều ép Diệp Phi hiến một quả thận. 

Trước đám cưới, khi mẹ ruột quỳ dưới đất cầu xin con gái hãy để chồng tương lai cho Đoàn Chi Chi, trái tim của Diệp Phi đau đớn biết bao, tổn thương biết mấy chứ? 

Diệp Khai không dám nghĩ tới nữa.

Anh nhắm mắt lại, hình ảnh Diệp Phi với đôi mắt tràn đầy thất vọng ở ngoài phòng bệnh hiện lên rõ mồn một.

Khi đó, không phải là anh không nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt của Diệp Phi. 

Lúc Diệp Phi nói: “Anh yên tâm, Đường Hạo là của Đoàn Chi Chi rồi.”Lúc đó, không phải là anh không muốn đuổi theo cô.

Chỉ là anh cảm thấy, sau này có thể bồi thường thật tốt cho Diệp Phi.

Nhưng anh lại không biết, ngày mà Diệp Phi rời đi, sẽ không có sau này nữa rồi.

13 PHIÊN NGOẠi

Sau khi Diệp Khai trở về nhà, mẹ anh và chú Đoàn vẫn đang ở cùng Đoàn Chi Chi trong bệnh viện. 

Anh lái xe đến bệnh viện, Đường Hạo đang ngồi ngoài phòng bệnh, hắn ta vẫn đang tiếp tục gọi vào số di động của Diệp Phi.

Anh dừng lại, giọng khàn khàn nói: “Đừng gọi nữa, Diệp Phi đã ch*t rồi.”

Đường Hạo: “Anh nói cái gì?”

Đường Hạo tức giận đấm Diệp Khai và mắng chửi anh, “Con mẹ nó, anh đang nói cái quái gì thế?”

Diệp Khai lau máu trên khóe môi, anh nhàn nhạt nói: “Diệp Phi ch*t rồi.”

Đường Hạo còn muốn đánh nhau, nhưng cửa đột nhiên bị mở ra.

Mẹ của anh vẻ mặt không vui vẻ: “Diệp Khai, con nói con đi tìm Diệp Phi về, vậy Diệp Phi đâu?Bảo nó quay lại xin lỗi chú Đoàn đi, chú Đoàn sẽ trả lại tiền cho nó, nó cũng không cần phải trốn tránh chúng ta nữa, chúng ta suy cho cùng cũng là người một nhà.”

Diệp Khai nhìn gương mặt đang tức giận của mẹ, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia ác ý. Nếu như mẹ biết Diệp Phi đã ch*t, thì liệu bà ấy có suy sụp như anh bây giờ không?

Anh lạnh lùng nói: “Diệp Phi đã quay lại rồi, nhưng em ấy không thể đến đây một mình được.”

Quả nhiên, bà ấy càng tức giận hơn, Đoàn Chi Chi chạy tới đỡ bà ấy: “Mẹ, mẹ đừng tức giận mà, có thể là chị chỉ giận một mình con thôi.”

Diệp Khai bỗng nhiên nở một nụ cười rất quái dị: “Em ấy sẽ không tới được đâu, vì em ấy ch*t rồi.”

Mẹ anh cau mày: “Con điên rồi à? Tại sao con lại nguyền rủa em ruột của mình như thế?”

Đường Hạo ở một bên hoảng loạn gọi cho Từ Dương.

Giọng nói của Hứa Dương từ đầu bên kia điện thoại vang lên: “Sau khi Diệp Phi ch*t, người thụ hưởng bảo hiểm điền tên mấy người, mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại giúp cậu ấy giải quyết.”

Nói xong, cô cúp máy.

Mẹ anh vẫn không tin: “Đừng đùa mẹ nữa.”

Đoàn Chi Chi ở một bên hét lên: “Anh, anh hợp tác với chị để hù dọa mẹ đúng không?”

Ánh mắt Diệp Khai rơi vào trên mặt Đoàn Chi Chi, anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Chi Chi, em phải chăm sóc thân thể thật tốt, trong cơ thể của em còn có một quả thận của Diệp Phi, em đừng quên điều đó.”

Diệp Khai chỉ đến để thông báo cho mẹ anh về cái chết của Diệp Phi.

Mẹ anh dù nghi ngờ nhưng vẫn đi theo anh về nhà. 

Khi nhìn thấy chiếc bình màu hồng, bà chợt tự nhủ: Làm sao có thể như vậy được? Phi Phi luôn rất nhạy cảm và ngoan ngoãn, cơ thể của nó luôn khỏe mạnh. Nó cũng đã được khám sức khỏe khi hiến thận và không hề có vấn đề gì cơ mà, sẽ không đâu, không phải như vậy đâu.

14 PHIÊN NGOẠI

Từ Dương đưa Viên Bảo về thành phố quen thuộc. 

Cô bước vào nhà Diệp Phi.

Phòng của Diệp Phi nhỏ và tối, ngăn cách với nhà bếp, còn phòng của Đoàn Chi Chi thì hướng về phía nam, ấm áp, có giường công chúa màu hồng và rèm cửa màu trắng. Thực sự rất giống phòng của công chúa mà.

Khi nhìn thấy những thứ này, Từ Dương càng khinh thường mẹ của Diệp Phi hơn.

Mẹ của Diệp Phi vẫn không chịu tin rằng Diệp Phi đã qua đời.

Mãi cho đến khi nhân viên bảo hiểm và Từ Dương lấy ra lá thư tuyệt mệnh và giấy chứng tử, bà ta mới ngây người ngồi xổm xuống đất. 

Về phần cái gọi là cha dượng của cô, ông ta tỏ ra vô cùng thờ ơ.

Hai mắt Đường Hạo đỏ hoe, ngay cả Viên Bảo cũng không muốn đến gần anh ta.

Nhân viên bảo hiểm chậm rãi nói: “Cô Diệp Phi đã mua bảo hiểm này hai năm trước, người thụ hưởng điền tên mẹ và anh trai cô ấy, còn có cả cô Từ Dương và anh Đường Hạo. Nay cô Diệp Phi đã qua đời, số tiền bồi thường sẽ được trả vào tài khoản của mọi người theo đúng tiến độ trong hợp đồng.”

Khi mẹ của Diệp Phi nhìn thấy lá thư tuyệt mệnh, bà đột nhiên suy sụp và khóc nấc lên.

Suy cho cùng, trong lá thư tuyệt mệnh chỉ có mấy chữ nhưng mỗi chữ đều khiến cho người ta đau lòng.

Không có đề cập đến bà ấy và Diệp Khai trong lá thư tuyệt mệnh. 

Trước khi Từ Dương rời đi, Đường Hạo đã cầu xin cô để lại thư tuyệt mệnh cho anh.

Từ Dương đồng ý. 

Nếu họ có thể chịu những nỗi đau thấu tim mỗi ngày.

Thì cũng có thể bù đắp một phần nào đó những khốn khổ mà Diệp Phi lúc còn sống phải chịu đựng.

Sau khi Từ Dương giải quyết xong việc ở đây, cô đã đưa Viên Bảo trở lại thảo nguyên.

Lúc cô đang chơi ném đĩa với Viên Bảo. Cô chợt nhớ lại những ngày đó, Diệp Phi ngồi xổm bên cạnh lều, từng bước, từng bước dạy Viên Bảo không được quay đầu nhìn lại.

Cuối cùng cô không nhịn được nữa mà khóc to lên.

Diệp Phi, cậu nói muốn mọi người đừng quay đầu lại để nhìn cậu, đừng nhớ về cậu nữa.

Nhưng làm sao có thể không nhớ cậu được cơ chứ? 

Nghe nói mẹ Diệp Phi hôn mê một thời gian, cuối cùng bà quyết định ly hôn với chú Đoàn.

Còn Đoàn Chi Chi, cô ta không hề có cảm giác mình đã lấy đi mọi thứ thuộc về Diệp Phi. 

Ngay cả trước khi mẹ Diệp Phi rời đi, cô ta cũng đắc ý nhìn bọn họ: “Chẳng phải bố con cưới mẹ chỉ để chăm sóc cho con sao? Bây giờ con gái mẹ đã ch*t, mẹ có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con tận tình hơn, đúng không mẹ tốt của con?”

Mẹ của Diệp Phi cuối cùng cũng nhận ra rằng, đứa con gái mà bà đã chỉ trích bao năm qua, đứa con gái mà bà đã luôn dặn nó phải hiểu chuyện, phải biết ơn, phải nhường nhịn, không được chi li tính toán với em, mới là con gái ruột của bà. Mà đứa con gái bà đã trân quý như báu vật suốt hai mươi năm nay lại là con riêng. Bà ta không dám nghĩ đến những việc mình đã làm với con gái ruột trước khi nó qua đời.

Bà ta bắt đầu bị chứng mất ngủ, ngày càng lão hoá, trong miệng mỗi ngày đều sẽ lẩm bẩm, “Phi Phi, Phi Phi đến gặp mẹ được không? Mẹ sẽ mua cho con con búp bê mà con yêu thích, mẹ sẽ trang trí phòng công chúa của con nhé?”

Còn Đường Hạo, nghe nói anh ta về quê hỗ trợ việc dạy học, không thấy hình bóng đâu cả.

Diệp Khai trở thành bác sĩ ở bệnh viện hàng đầu, mỗi ngày đều sẽ đi gặp Đoàn Chi Chi.

Cho đến khi Đoàn Chi Chi chịu không nổi được nữa, “Anh, anh đã không còn là anh trai của em nữa rồi, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế?” 

Diệp Khai lạnh lùng nhìn cô: “Bởi vì trong cơ thể của cô còn có một quả thận của em gái tôi.”

Nhưng những sự chuộc tội này, lại đến quá muộn, quá muộn rồi.

15 

Gửi Từ Dương yêu dấu của mình:

Mình xin lỗi, thời gian qua đã làm liên lụy tới cậu hơn một tháng trời rồi mới ra đi, mình không có cách nào để chấp nhận được lòng tự trọng của mình bị bệnh tật nuốt chửng, cũng không muốn cậu ngày ngày chìm trong việc giặt chăn ga gối đệm và quần áo nhiều đến mức chất thành đống. Cậu đến thảo nguyên là vì khao khát sự tự do, nhưng mình vẫn ích kỷ đi tới tìm và làm phiền cậu.

Mình đã định ra đi ở một nơi thật xa.

Nhưng trước khi khởi hành, mình đã nhìn thấy đồng cỏ, nhìn thấy dòng sông mẹ và nghĩ đến cậu.

Đời này của mình, chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của gia đình, tình yêu thương của mẹ hay sự che chở của anh trai, nhưng mình đã có được tình bạn quý giá nhất trên đời.

Người thụ hưởng bảo hiểm và thẻ mình để lại, đều để lại cho cậu. 

Bởi vì vẫn còn một số điều, mình muốn nhờ cậu.

Viên Bảo là một chú chó con mình đã nuôi được bốn năm. Mình đã đi ngang qua một cửa hàng thú cưng, lúc đó nó đã nhảy qua cửa sổ để thu hút sự chú ý của mình. 

Sau đó, người chủ cửa hàng nói với mình rằng con chó con đó chất lượng không được tốt và đang được giảm giá với giá chỉ bằng một nửa giá gốc.

Mình ôm nó mang về nhà.

Nó đã ở với mình rất lâu rồi, nó rất ngoan và không hề quậy phá. 
Nó chỉ hơi kén ăn và không thích ăn thức ăn có sẵn dành cho chó mà thôi. Nó chỉ thích ăn cơm chó bổ dưỡng mà mình nấu cho nó hàng ngày. 

Bây giờ mình giao nó lại cho cậu.

Mình đã viết công thức cơm cho Viên Bảo vào một ghi chú khác. Hãy chăm sóc nó thật tốt trên thảo nguyên, nơi đây sẽ cho nó được thỏa sức đùa vui tự do.

Và mình hy vọng cậu đừng vì mình mà buồn, đừng vì mình mà cảm thấy đau lòng nhé.

Ngoài ra, nếu Đường Hạo có đến gặp cậu, hãy nói với anh ấy rằng, chúng tôi không bị ràng buộc bởi giấy đăng ký kết hôn và anh ấy vẫn là một người đàn ông hoàn toàn tự do.

Đừng để sự có lỗi về mặt đạo đức ngăn cản anh ấy tìm kiếm những hướng đi khác trong cuộc sống. 

Tôi bệnh nặng như vậy, nhưng vẫn ích kỷ muốn tổ chức đám cưới với anh.

Nhưng đời người luôn có những thiếu sót, và mình cũng không còn hối tiếc gì nữa.

A Dương, xin hãy thay mình, sống một cuộc đời vui vẻ và tự do. 

Đừng vì mình mà buồn nhé.

Nước sông mẹ có thể rất ấm áp. 

Hy vọng có kiếp sau, mình sẽ không phải gặp lại những người thân trong gia đình của kiếp này nữa. Mà sẽ có một gia đình hạnh phúc, ở đó sẽ có bố mẹ thương yêu và một người anh trai bảo vệ mình. 

A Dương, đừng khóc nhé.

End. 


Bình luận

2 bình luận cho “NGƯỜI ĐỨNG TRONG BÓNG TỐI- Chương 3: END”

  1. Ảnh đại diện Tracy

    Truyện hay nha bạn.

  2. Ảnh đại diện Đao Huynhthitruc
    Đao Huynhthitruc

    Tội cho cô ấy

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!