9.
“Bước tiếp theo là gì ạ?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, miệng vẫn còn đang thở hổn hển. Bàn tay của anh đã xuyên vào trong vạt áo, vuốt ve thắt lưng tôi, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Phó Thời Dư hạ thấp người, cố ý để cho tôi cảm nhận được cơ thể nóng bừng của anh.
“Đây chính là bước tiếp theo.”
……….Nhiệt độ hai cơ thể bỗng chốc tăng cao.
Dù cho có cách hai lớp vải đi chăng nữa.
“Sợ không?”
Phó Thời Dư ngậm vành tai tôi.
Tôi vô thức run lên, “Em…”
Không nói lên lời.
Phó Thời Dư cũng không làm khó tôi, nhanh chóng buông tôi ra, giữ khoảng cách ban đầu.
“Em ngủ trước đi.”
Anh xoa đầu tôi, rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Tôi là mất trí nhớ, chứ không phải mất não.
Bên trong cái cửa kia, tôi biết anh ấy đang làm gì.
m thanh trong phòng tắm kích thích màng nhĩ của tôi, làm cho tôi càng minh mẫn hơn.
Cho đến khi Phó Thời Dư toàn thân mát lạnh nằm xuống, tôi vẫn không buồn ngủ chút nào.
“Anh.”
Tôi có một chút xấu hổ, nhưng vẫn là vượt qua được.
“Có thể hôn thêm một lát được không?”
Mặt tôi đỏ bừng nhìn anh.
Phó Thời Dư nghiêng đầu, khẽ nhướng mày.
Tôi cảm thấy rất thoải mái khi anh ấy hôn tôi, giống như trên môi đang được một quả vải đã bóc vỏ trêu trọc.
“Em muốn anh hôn như thế nào?”
Anh lặng lẽ sát lại gần.
“Giống như lúc nãy?”
Tôi kìm nén sự xấu hổ của mình vào trong chăn, gật gật đầu.
Phó Thời Dư đặt nhẹ hai tay lên tai tôi, cúi xuống và hôn nhẹ.
“Không phải như thế này.”
Tôi có chút gấp gáp.
Anh hôn chi chít lên khóe môi của tôi, âm thanh phát ra cũng ở trên môi tôi.
“Vậy thì anh nên hôn như thế nào, Gia Gia?”
“Em thể hiện cho anh xem đi.”
Tôi biết là anh cố ý.
Nhưng giọng điệu dỗ dành của người đàn ông này làm cho không khí trở lên ám muội, tôi bắt đầu choáng váng, không làm chủ được bản thân.
Ma xui quỷ khiến , tôi vòng tay qua cổ anh.
Khẽ hướng lên trên , tìm kiếm đôi môi của anh, giống như lúc nãy anh đã làm.
Tôi mở miệng, khẽ tách hàm răng của anh.
Lúc tôi còn đang đắm chìm vào nụ hôn, thì đột nhiên Phó Thời Dư lại đẩy tôi ra.
“Gia Gia.”
Hơi thở của anh nặng nề.
Tôi nhìn chằm chằm vào môi anh, “Hả?”
Tôi lại tiến sát tới, chưa kịp hôn trở lại, thì Phó Thời Dư chắn môi tôi lại, tay đặt lên vai tôi, ngăn tôi di chuyển.
“Em nên đi ngủ rồi.”
Tôi mím môi, nhỏ giọng đáp:
“Vâng.”
Tôi không thể tiếp tục nữa, nếu không thì đêm nay anh ấy sẽ phải vào phòng tắm không biết bao nhiêu lần.
10.
Hôm đó, sau khi thức dậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Bối Tinh Tinh sau khi bị mất trí nhớ.
Mặc dù tôi biết cô ta là người đã đẩy tôi xuống cầu thang.
Nhưng vết thương của tôi còn chưa hoàn toàn bình phục, vì vậy tạm thời không tính sổ với cô ta.
Không ngờ rằng cô ta lại chủ động tới tìm tôi trước.
Lúc đó, tôi đang ngồi lên đùi của Phó Thời Dư, ngồi vắt vẻo.
“Anh.”
Tôi với lấy ipad của anh ấy, đặt nó sang một bên.
“Hôm nay anh còn chưa hôn em. “
Tôi rất nghiêm túc nhắc nhở anh ấy làm tròn bổn phận của một người bạn trai. Không phải là vì tôi rất muốn hôn anh ấy.
“Hả?”
Phó Thời Dư dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt có chút lười biếng.
“Em chủ động hôn anh đi. “
Tay anh chỉ đặt trên eo tôi. Không có một chút ý định chủ động hôn tôi.
…….Được thôi.
Tôi do dự một lúc, liền hạ thấp người xuống cắn vào môi của anh.
“Em nhẹ một chút.”
Tôi dừng lại, cảm thấy hơi có lỗi.
“Làm đau anh rồi sao?”
Anh chiều chuộng cười, bàn tay luồn ra sau lưng tôi,đột ngột kéo tôi xuống.
Tôi mất cảnh giác ngã vào ngực anh.
“Có hơi hơi.” Anh nói.
Tôi nhìn anh xin lỗi, đặt hai tay lên vai anh. Nhẹ nhàng ghé sát tới môi anh.
“Bối Gia!”
Một giọng nói sắc lạnh của người con gái làm cắt ngang nụ hôn của tôi.
Tôi hướng theo âm thanh nhìn ra.
Bối Tinh Tinh đang đứng ở trước cửa sổ, nhìn có vẻ rất tức giận.
Đúng lúc, tôi cũng rất muốn gặp cô ta.
…….
“Chị gái, có thể giải thích với em một chút, tại sao chị lại ở cùng với anh Phó không?
Bối Tinh Tinh tiến lại gần tôi một bước, như thể đang kìm nén cơn giận của chính mình.
“Em nhớ là trước đây chị luôn trốn tránh anh ta cơ mà.”
Tôi khó hiểu đáp, “Bởi vì anh ấy là bạn trai của tôi.”
“Đó là anh ta lừa chị.”
Bối Tinh Tinh cười lạnh một tiếng, “Trước đây, chị vốn dĩ chưa từng thích anh ta.”
Đến giờ, tôi cũng không hiểu nguyên nhận tại sao cô ấy lại cố gắng hết sức để tách tôi ra khỏi Phó Thời Dư.
Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Phó Thời Dư.
Anh ngồi trên sô pha, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi lại chuyển ánh mắt sang Bối Tinh Tinh. .
“Không phiền tới cô em gái tốt đây lo lắng.”
“Tôi chỉ muốn hỏi cô, trong thâm tâm của cô nghĩ gì, mà lại đẩy chị ruột của mình xuống lầu?”
Cô ta với khuôn mặt tái nhợt, nhìn tôi đầy giận dữ. Môi dưới như sắp bị cắn đứt tới nơi.
“Chị còn muốn tìm em tính sổ sao?”
“Chị vẫn chưa hài lòng sao?Chị gái?”
Khoảnh khắc cô ta hướng ánh mắt sang Phó Thời Dư, hai mắt đã đẫm lệ.
“Anh Phó không phải là vì chị, đã yêu cầu trường học loại bỏ tư cách tham gia cuộc thi của em hay sao? Trong suốt thời gian đại học, em không được phép tham gia bất cứ cuộc thi nào nữa. Em khổ luyện chăm chỉ tập piano trong nhiều năm như vậy, giờ thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.”
Tôi chớp mắt lại, quay đầu lại nhìn anh. Thì ra Phó Thời Dư đã giúp tôi trút giận rồi.
Bối Tinh Tinh bước lại gần chỗ Phó Thời Dư đang ngồi, đôi mắt cô ta ướt ướt, không nén nổi khóc ra thành tiếng.
“Bối gia quen biết anh bao lâu, thì em cũng quen biết anh từng ấy thời gian.”
“Dựa vào đâu?Dựa vào đâu chứ? Tại sao anh luôn thiên vị chị ta hơn?”
Tôi sững lại một lúc, sau đó mới kịp phản ứng lại những gì cô ta đang nói.
Bối Tinh Tinh hình như có tình cảm khác thường đối với Phó Thời Dư. Vậy còn Giang Thiệu kia thì sao?Cô ta xem cậu ta là gì?
Khi tôi còn đang loay hoay suy nghĩ về mối quan hệ phức tạp này, trước mắt tôi, người em gái tốt đang đưa tay ra để chạm vào bạn trai tôi.
Tôi ngay lập tức đi tới đẩy tay cô ta ra.
“Cô không có bạn trai sao? Tới dính lấy bạn trai của người khác là sao?.”
Sau đó tôi quay đầu lại, lườm Phó Thời Dư một cái.
Anh như vậy mà lại không tránh né?Anh vẫn như vậy, vẫn ngồi đó, dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn tôi.
Tôi quyết định giải quyết vấn đề trước mắt đã.
“Bối Tinh Tinh, cô đừng bày ra bộ dạng uất ức như vậy, chỉ là cấm thi thôi mà?” Nói xong, tôi cười nhạt.
“Tôi còn bị cô đẩy xuống lầu, nằm viện mất hơn một tháng, hơn nữa còn bị mất đi trí nhớ, không phải cô vẫn rất tốt đẹp đứng ở đây đó sao?”
“Chuyện này, tôi sẽ từ từ tính với cô.”
Cô ta cười khẩy, “Chị định sẽ làm gì với tôi? Giống như việc cấm thi lần này ư?Cũng phải, dù sao thì anh ta cũng sẽ nguyện ý làm tất cả vì chị mà.”
Bối Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào Phó Thời Dư.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia gì đó, chua xót chăng?Tôi cũng không rõ nữa, dường như cô ta đang rất mong đợi phản ứng của Phó Thời Dư, mong đợi ánh mắt của anh ta. Cho dù là một ánh nhìn thôi.
Nhưng khi tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, đôi mắt của Phó Thời Dư vẫn như cũ, chỉ nhìn tôi.
Nhìn biểu hiện của Bối Tinh Tinh, tôi thấy được sự thất vọng, bất lực, và buồn bã.
Sau đó cô ta không nói gì, chỉ nhếch miệng tự giễu rồi bỏ đi.
11.
“Anh không có điều gì giải thích với em sao?”
Trong nhà hiện tại chỉ còn hai chúng tôi.
Tôi bắt đầu giải quyết các khúc mắc với Phó Thời Dư.
Anh vẫn ngồi đó, bình tĩnh đến lạ, nhưng đôi mắt anh cụp xuống, tránh né cặp mắt của tôi.
Vẫn là nụ cười thường trực trên mặt anh.
“Cô ấy nói không sai, anh đã lừa em.”
“Trước khi em mất trí nhớ, vốn dĩ chưa từng thích anh.”
Tôi im lặng nhìn anh.
Đột nhiên tôi cảm nhận được sự mất mát có trong giọng nói của anh, thậm chí anh còn không hối thúc tôi phải trả lời lại. Giống như đối với tôi, anh không có bất cứ một chút hy vọng nào.
Trước đây, anh sẽ chỉ chủ động ôm tôi, ngay cả hôn môi cũng là do tôi đề cập, bao gồm cả sự dừng lại đột ngột của đêm hôm đó. Giờ đây,đều đã có câu trả lời.
Phó Thời Dư không phải không muốn.
Chỉ là anh ấy sợ rằng, nếu như một ngày nào đó, khi tôi khôi phục trí nhớ.
Sẽ hận anh.
Bầu không khí ngột ngạt trong nhà, bị giọng nói của tôi phá vỡ.
“Bỏ qua chuyện này sang một bên đã, phiền anh giải thích cho em một chuyện khác quan trọng hơn.”
Tôi nở nụ cười gượng gạo, giọng nói lạnh lùng.
“Lúc nãy Bối Tinh Tinh đến kéo tay anh, tại sao anh không tránh?”
“Bạn trai nhà ai lại không biết giữ khoảng cách với người con gái khác như vậy chứ?”
Anh khẽ nhướng mắt lên, lặng lẽ nhìn tôi. Làn gió bên ngoài khẽ len lỏi qua khe cửa sổ thổi vào, xua tan đi sự u ám trong ánh mắt của anh.
“Lại đây.”Giọng nói anh nhẹ nhàng.
Tôi bước lại gần Phó Thời Dư với ý định nói chuyện nghiêm túc.
Còn chưa kịp đợi tôi mở miệng, cả người đã bị anh kéo vào lòng.
Giọng nói ấm áp của Phó Thời Dư vang bên tai tôi.
“Thôi mà, anh sai rồi.”
Anh ôm lấy tôi chặt hơn.
“Anh bảo đảm là sẽ không để cho cô ta chạm vào anh lần nữa.”
“Tha thứ cho anh được không?”
Tôi xoa nhẹ vào gáy anh, ôm trả lại. Nửa dưới khuôn mặt anh vùi vào xương quai xanh của tôi, khiến cho giọng nói của anh nghèn nghẹn
“Lần sau không được như vậy nữa, em sẽ ghen đó.”
Anh vẫn im lặng ôm lấy tôi. Tôi hơi nghiêng đầu, đặt một nụ hôn vào má của anh.
“Anh, thích là cảm giác, không liên quan tới kí ức.”
“Ngay cả khi em có nhớ lại tất cả mọi thứ, cũng không có nghĩa là sẽ không thích anh nữa.”
“Vì vậy, anh đừng lo lắng nhé.”
Tôi vỗ nhẹ vào lưng Phó Thời Dư, trấn an anh.
Phó Thời Dư mỉm cười hài lòng.
Anh ôm tôi đè xuống ghế sô pha, tiếp tục làm những việc lúc nãy đã bị Bối TInh Tinh cắt ngang.
Anh mạnh bạo hôn tôi, khẽ tách nhẹ hàm răng của tôi, hai tay anh ôm lấy cổ tôi, áp sát tôi vào người anh. Nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới.
“Muốn tiến hành bước tiếp theo không, Gia Gia?”
Tôi vòng tay qua cổ anh, ghét sát vào tai anh.
Nhẹ nhàng phản bác.
“Rõ ràng là anh muốn.”
Anh dừng lại động tác hôn cổ tôi.
Cười nuông chiều: “Đúng, Là anh muốn làm.”
Trong chốc lát, tôi bị anh nhấc bổng khỏi ghế sô pha, đi vào phòng ngủ.
12.
Đang là giữa ban ngày, không chỉ vậy đây cũng là trải nghiệm đầu tiên của tôi nữa.
Công lực của anh như được nhân đôi, thực sự khiến cho tôi không thể tránh được.
Tôi căng thẳng nhắm mắt, không dám nhìn vào người đang đè ở phía trên.
“Mở mắt ra, Gia Gia.”
Phó Thời Dư luôn có cách bắt tôi phải nghe theo lời anh ta.
Tôi mở mắt ra, suýt nữa thì không nhịn được phát ra âm thanh.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi tràn đầy dục vọng.
Phó Thời Dư giữ lấy cằm tôi, buộc tôi phải mở miệng để đón nhận nụ hôn của anh ấy.
“Việc này còn thú vị hơn là hôn.”
Vai anh đã đẫm mồ hôi từ lúc nào.
“Em không thích sao, Gia Gia?”
Đầu óc tôi giờ đây đã mê man, giống như khúc gỗ trôi lềnh bềnh trên biển, lay động không ngừng.
Thỉnh thoảng giống như đang được vỗ về bởi những con sóng nhẹ nhàng, nhưng có nhiều lúc lại càng giống như đang va phải những con thuyền hung dữ.
Tấm gỗ lũa mỏng manh len lỏi qua các rạn san hô, đâm từ rạn san hô này sang rạn san hô khác.
Hằng số duy nhất là sức mạnh.
Tại thời điểm này, so đo với Phó Thời Dư thì quả thật chẳng có lợi gì cho tôi cả. Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để trả lời.
“Thích ạ….”
Lời vừa mới nói ra, tôi cảm thấy mình đã bị bỏ rơi sau một cơn sóng gió dồn dập.
Tôi bị sóng tạt vào bờ.
Năm tháng lặng lẽ trôi qua.
Đồng thời cũng cho thấy được, với tư cách là một khúc gỗ trôi dạt, tôi không nguyện ý lại một lần nữa xuống biển.
Nhưng rõ ràng, Phó Thời Dư lại không cảm thấy như vậy.
Anh giống như đang khám phá một thế giới mới.
Sau khi thử theo nhiều hướng, còn muốn tiến hành khám phá theo nhiều hướng khác nhau.
“Phó Thời Dư, tha cho em đi.”
Tôi yếu ớt trong vòng tay của anh.
“Gọi anh là gì cơ?”
“Anh trai…..”
Bàn tay của Phó Thời Dư nhanh chóng trở lại trên vai tôi.
“Ừm”
“Hôm nay tới đây thôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
13.
Bối Tinh Tinh và Giang Thiệu chia tay rồi.
Khi cục máu trong não dần tiêu tan hết, tôi bắt đầu từ từ nhớ lại những truyện trước đây.
Lúc nghe được tin tức này, tôi cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên.
Đối với cô em gái ruột Bối Tinh Tinh này, tôi hiểu rất rõ cô ta.
Sau khi cô ta được sinh ra, công việc của bố mẹ tôi càng bận rộn hơn.
Mối quan hệ giữa họ cũng vì thế mà nguội dần, lúc Bối Tinh Tinh thi vào cấp ba thì họ cũng ly hôn, áp lực tăng lên gấp đôi.
Sự thiếu vắng tình yêu thương và khát khao chiến thắng dị thường, đã tạo ra Bối Tinh Tinh của ngày hôm nay.
Bối Tinh Tinh từ trước tới nay chưa từng thích Giang Thiệu.
Người cô ta yêu thầm vẫn luôn là Phó Thời Dư.
Đêm muộn hôm đó, tôi nhận được cuộc điện thoại từ Bối Tinh Tinh.
“Chị, tại sao tất cả mọi người đều thích chị cơ chứ?”
Cô ta nghẹn ngào bày tỏ sự bất bình của mình với tôi.
Hẹn hò với Giang Thiệu, cô ta cũng chỉ là muốn cho tôi biết:
“Trúc mã có quan hệ thân thiết nhất với chị thì sao? Không phải là anh ta thích tôi sao.”
Trong suy nghĩ của Bối Tinh Tinh, cô ta coi tôi là đối tượng để so sánh, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Cô ta đối với Giang Thiệu nảy sinh bất an, không phải bởi vì cô ta ghen.
Chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy Giang Thiệu đối xử tốt với tôi hơn đối với cô ta mà thôi.
Tóm lại mà nói, cô ta hy vọng, cô ta muốn cả thế giới này đều thích cô ta nhất.
Phó Thời Dư thích tôi, là việc nằm ngoài dự đoán của Bối Tinh Tinh.
Người mà mình thích thầm lại thích đối tượng cạnh tranh lớn nhất của mình, điều này đối với cô ta mà nói là một cú đánh quá lớn.
Cô ta tự nhận thức được bản thân, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tỏ tình với Phó Thời Dư.
Mà không ngờ rằng, tôi lại trực tiếp hẹn hò với anh ấy rồi.
Để lại một bình luận