7.
Tôi không ngờ rằng cậu ta sẽ đuổi kịp.
Giang Hiên kéo tay tôi lại: “Tôi không có ý đó, vừa rồi tôi nói hơi nặng lời, nhưng thật sự cậu không thích hợp với cậu ta đâu.”
Tôi không muốn nhìn cậu ta, giãy dụa nói: “Buông tôi ra, chuyện của tôi không cần cậu lo.”
Giang Hiên: “Chu Châu, cậu hãy tin tôi, mau chia tay với cậu ta đi.”
Cậu ta nắm cổ tay tôi rất mạnh, đau đến mức làm cho tôi càng ra sức giãy dụa: “Buông ra!”
“Không buông, tôi nói cậu chia tay với cậu ta đi! cậu không nghe thấy à?” cậu ta nắm cổ tay tôi ngày một chặt, ánh mắt hung dữ nhìn tôi.
Tôi hối hận muốn chết, chạy loanh quanh một mình thế này, bây giờ quá muộn rồi, ngoài đường chẳng có ai.
Tôi cố gắng thoát ra khỏi tay của cậu ta, tát mạnh vào tay của cậu ta: “Buông ra, cậu điên rồi!”
Cậu ta bỗng chốc vòng tay qua eo tôi, áp sát vào người tôi, nỗi sợ hãi ban đầu giờ đây biến thành sự kinh hãi tột cùng.
Đột nhiên có một bàn tay cứu tôi ra khỏi sự áp chế của Giang Hiên, tôi thở hổn hển, còn chưa kịp nhìn rõ đó là ai thì Giang Hiên đã bị người đó đấm một cái ngã nhào xuống đất.
Còn chưa kịp phản ứng, người đó đã kéo tôi rời đi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ánh đèn đường chói mắt.
Chưa đầy hai giây, xuất hiện góc nghiêng của Từ Niệm trước mắt.
Lòng bàn tay của cậu ta đổ đầy mồ hôi.
Cách cổng trường không xa.
Tôi dừng lại, run rẩy, tôi không thể đi được nữa.
Từ Niệm quay đầu nhìn lại, trong mắt của cậu ta tràn ngập cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Cậu ta nói: “Bị đau ở chỗ nào rồi?”
Giọng điệu của Từ Niệm rất lo lắng, lúc này cổ họng tôi như bị nghẹn lại, trong mắt mịt mờ sương mù.
Tôi nâng cổ tay nóng như lửa lên nức nở: “Đau, Đau quá…”
Câu ta cúi người ôm lấy cơ thể đang run rẩy của tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi, nhẹ nhàng nói: “Tôi đi mua thuốc cho cậu, cậu đợi tôi ở đây được không, đừng sợ, tôi sẽ luôn ở đây.”
Tôi oà khóc, không kiềm chế được bản thân, trút hết nỗi uất ức của mình thành tiếng, ôm chặt lấy cậu ta. Cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn từ trên người của Từ Niệm.
Cậu ta dịu dàng dỗ dành tôi một lúc, cho đến khi tôi dần dần ổn định được cảm xúc.
Tôi ngồi trên ghế đá ven đường, yên lặng chờ Từ Niệm.
Hiệu thuốc ở ngay bên kia đường, cứ ba bước thì cậu ta lại quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng không chút giấu giếm.
Thì ra vẫn còn có người quan tâm tôi, không phải ai ai cũng đều sẽ ghét bỏ tôi.
Cậu ta quay trở lại sau khi mua thuốc xong.
Cậu ta kéo tay tôi lại, xoa thuốc cho tôi: “Đau không?”
“Bây giờ không đau nữa rồi.” Tôi rưng rưng nhìn cậu ta.
Ánh trăng sáng chiếu xuống, làm lộ rõ khuôn mặt của cậu ta, càng làm cho tôi có thể nhìn thấy được hết sự dịu dàng có trên khuôn mặt đó.
Tôi không cảm thấy Từ Niệm đáng sợ, tại sao lại có những tin đồn vu khống cậu ấy, rõ ràng là một người tốt như vậy.
Cậu ta thật dịu dàng biết bao.
8.
Về tới kí túc xá, tôi chặn tất cả các phương thức liên lạc với Giang Hiên.
Tôi không nợ cậu ta.
Cậu ta đã từng giúp tôi, cũng đã làm tôi tổn thương.
Mấy ngày này Từ Niệm ngày nào cũng tới tìm tôi, chỉ cần tôi ở một mình, cậu ta đều lập tức xuất hiện.
Nhưng mà ngày hôm nay, lúc tôi vừa mới tan học, Giang Hiên liền tới kéo tôi ra ngoài hành lang.
Cậu ta với vẻ mặt đầy sự hối lỗi: “Chu Châu, hôm trước là tôi sai, tôi cũng không biết bản thân mình bị làm sao, lúc đó không thể khống chế được bản thân, có phải đã làm đau cậu không.
Tôi đối với cậu ta bây giờ đều là sự thất vọng vô cùng: “Tôi không muốn gặp cậu, sau này cũng không muốn liên quan gì đến cậu cả.”
Giang Hiên: “Xin lỗi, cậu muốn tôi làm gì thì cậu mới tha thứ cho tôi?”
“Cậu không cần phải làm gì, chỉ cần đừng làm phiền tôi nữa là được.”
Tôi muốn đi, nhưng cậu ta đưa tay ra ngăn tôi lại: “Chu Châu, tôi thật sự xin lỗi.”
“Tránh ra!” Tôi hét lên với khuôn mặt tối sầm.
“Bốp”
Cậu ta đang định nói gì đó, bàn tay đang giữ lấy cánh tay tôi bị đánh xuống.
m thanh thật sự rất mạnh.
“Tao cảnh cáo mày, đừng có tiếp tục tới làm phiền cô ấy nữa.”
“Mày là cái thá gì! Dám ra lệnh cho tao!” Giang Hiên trợn mắt lên nhìn Từ Niệm, “Chuyện lần trước mày đánh tao còn chưa giải quyết xong đâu.”
Từ Niệm: “Không muốn chết, thì mày cứ tiếp tục.”
Lời nói vừa mới dứt, từ trong thang máy có hai người đi ra.
Họ thường chơi bóng rổ cùng Từ Niệm, và tôi có biết họ.
Lâm Hi híp mắt cười đi tới: “Niệm ca, anh còn coi bọn em là anh em không vậy?Có việc hay như thế này mà không gọi anh em là sao.”
Chung Tường chạy tới phía tôi: “Chị dâu, đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ cho chị.”
Giang Hiên nhận thấy phía chúng tôi có nhiều người, cậu ta chỉ tay vào mặt Từ Niệm với vẻ mặt tàn nhẫn, “Mày cứ đợi đấy” rồi rời đi.
Từ Niệm còn chưa nói lời nào, Lâm Hi đã bước lên một bước: “Sợ mày quá, mau tới đi, ông đây đợi.”
Từ Niệm xoay người, vịn vai tôi từ trên nhìn xuống: “Không sao chứ?”
Tôi: “Không sao. May mà cậu tới kịp. Cảm ơn nhé.”
Chung Tường bĩu môi: “Chị dâu, bọn tôi cũng đến đúng lúc mà, sao chị lại chỉ cảm ơn mỗi Niệm ca vậy.”
Tôi đã giải thích không biết bao nhiêu lần với Chung Tường rồi, bảo cậu ta đừng có gọi tôi là chị dâu nữa. Mà cậu ta không nghe, tôi cũng chẳng còn cách nào, đành mặc kệ cậu ta.
Lâm Hi rùng cả mình, mang theo vẻ mặt ruồng bỏ: “Cậu thôi làm những điều buồn nôn như vậy đi.”
“Niệm ca, bọn em đi trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.” Nói dứt lời, Lâm Hi kéo Chung Tường, hai người đánh qua đánh lại, ồn ào rời đi.
Từ Niệm: “Sau này nếu không muốn đi một mình, thì cứ tới tìm tôi.”
Nắng chiếu rực rỡ qua ô cửa sổ, soi xuống mặt cậu ta, tỏa sáng rực rỡ.
Cậu ta như ánh mặt trời, sưởi ấm cho trái tim nhỏ bé của tôi.
Tôi mải mê nhìn tới thất thần, đến nỗi quên đi việc trả lời cậu ấy. Từ Niệm nhìn tôi, trong con ngươi của cậu ta bây giờ, giống như chỉ chứa đựng bóng dáng của tôi.
Tôi nghe thấy được nhịp tim dồn dập trong lồng ngực của mình, tôi nhìn cậu ta với khuôn mặt đã đỏ lên từ lúc nào không hay, “Được.”
Tôi muốn nắm lấy bàn tay của cậu ấy, cùng cậu ta cùng nhau phơi nắng, cùng cậu ta hít thở chung một bầu không khí.
Khi định thần được lại, tôi đã nắm lấy tay của Từ Niệm từ lúc nào rồi.
Mặt cậu ta ửng đỏ, giống như bị lửa đốt, tôi vội vàng buông tay cậu ta ra: “Xin lỗi, tôi…tôi.”
Tôi cảm nhận được trong ánh mắt của cậu ta đang dâng trào cảm xúc, mà loại cảm xúc này tôi đoán không ra đó là loại cảm xúc gì.
Cậu ta đang định nói gì đó thì tôi đã bỏ chạy rồi. Tôi thừa nhận tôi rất ngại.
9.
Về đến ký túc xá, tôi tự véo mặt mình, tự cảm thấy bản thân mình điên rồi.
“Làm sao đây, nên đối mặt với cậu ta như thế nào bây giờ!”
“Cậu ta sẽ không nghĩ rằng mình là loại con gái tuỳ tiện chứ?”
Tôi nằm gục xuống bàn, hối hận đập đầu.
Vừa nghĩ lại lúc đó tôi liền đỏ mặt.
Lần này tôi muốn dũng cảm một chút.
Trước đây là tôi mù nên mới thích Giang Hiên, và bây giờ tôi cũng rất vui vì mình đã có thể từ bỏ được rồi.
Nếu như không có chuyện của ngày hôm đó, có lẽ tôi cũng sẽ không thích cậu ta.
Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi.
Kể từ hôm tôi chạy đi vào ngày hôm đó, đã lâu không gặp Từ Niệm rồi.
Giang Hiên cũng không tới làm phiền tôi nữa.
Tôi cảm thấy rất hoảng loạn.
Vì vậy tôi đã tới tìm Lâm Hy và Chung Tường.
“Thời gian này Từ Niệm đi đâu rồi à, tại sao không nhìn thấy cậu ấy?”
Lâm Hy và Chung Tường nhìn nhau, Lâm Hy nói: “ Niệm ca không cho chúng tôi nói.”
Tôi thắc mắc: “Có chuyện gì mà không cho các cậu nói?”
Chung Tường ngập ngừng một lúc, cuối cùng cậu ta mới nói: “Chị dâu, anh Niệm đang ở bệnh viện.”
Biết rằng Từ Niệm đang ở trong bệnh viện, não bộ của tôi lập tức đóng băng.
Sau khi hỏi địa chỉ, tôi lập tức đi thẳng tới bệnh viện.
Chung Tường nói, Giang Hiên gọi rất nhiều người tới chặn Từ Niệm, đến khi bọn họ tới thì đã thấy Từ Niệm nằm dưới đất, toàn thân đều là máu.
Những tên côn đồ đó đều đã bị bắt đi, Giang hiên cũng không ngoại lệ.
Tôi hiện tại không để tâm tới việc của Giang Hiên, chỉ muốn nhanh chóng tới thăm Từ Niệm.
Cảm thấy con đường tới được bệnh viện thật sự quá dài.
Mở cửa phòng bệnh, Từ Niệm vẫn còn đang ngủ.
Nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, nước mắt tôi cứ thể trào ra.
Tim tôi đau nhói, giống như bị kim châm, tôi cố kìm nén bản thân mình không khóc, sợ đánh thức cậu ấy.
Nhẹ nhàng đi tới giường bệnh.
Chân của Từ Niệm được bó bột, tay thì quấn đầy băng gạc.
Khoé miệng vẫn còn sưng bầm, càng nhìn tôi càng cảm thấy khó chịu.
Tôi đắp chăn cho cậu ấy.
Lấy chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh giường.
Tôi nhẹ nhàng nắm bàn tay không bị thương của cậu ta.
“Đừng khóc, khóc sẽ không xinh nữa đâu.” Cậu ta đột nhiên mở mắt.
Tôi khẽ nức nở: “Xin…xin lỗi..đánh thức cậu rồi.”
“Đau không, chỗ nào không thoải mái.”
Từ Niệm đưa cánh tay không bị thương lên xoa đầu tôi: “Không đau, không đau một chút nào hết.”
“Có phải tên tiểu tử Chung Tường nói cho cậu biết đúng không.”
“Cậu còn nói người ta nữa, cậu bị thương tại sao không nói cho tôi?”
“Tôi sợ cậu lo lắng.” Cậu ta cười cười, con ngươi trong suốt phát sáng.
“Không nhận được tin nhắn của cậu, tôi càng lo lắng.”
Từ Niệm cử động bàn tay đang bị tôi nắm, tôi vội vàng buông ra: “Cảm thấy khó chịu à?”
Từ Niệm cười càng vui vẻ hơn, sau đó khoẻ miệng cậu ta giật giật.
“A——“
Tôi sốt ruột: “Đừng cười, đừng cười.”
Cậu ta mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt vô cùng uỷ khuất.
Nhìn cậu ta như vậy, tôi lại cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tập sau có pass, nhận pass tại đây nha~
Để lại một bình luận