11.
Thứ 2, tôi gặp được Luke.
Mặc dù cùng là bác sĩ y khoa, nhưng Luke và Đường Thanh lại có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nếu như Đường Thanh dịu dàng như một viên ngọc bích rạng ngời, thì Luke lại giống như một ngọn lửa phập phồng, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Đúng là có tài thì sẽ kiêu ngạo được mà.
Mà lại, đối với những câu trả lời lưu loát của tôi, anh ta dường như có chút khó chịu.
Sau khi trả lời xong 20 câu hỏi đã được hẹn trước, Luke sững sờ gập cuốn sách lại, tựa cằm lên sách, nhìn tôi trầm ngâm.
“Cô Đường, cô có ý kiến gì về liệu pháp tế bào gốc?”
Tôi: “Dạ?”
Đối với điểm kiến thức này, trong sách không hề có.
Đối với những vấn đề này lại không thể tùy tiện nói bừa được, lúc tôi đang chuẩn bị giải thích, Luke đã bị một ai đó cốc một phát vào đầu.
Anh kêu lên, trợ lý Mỹ Lệ trên tay cầm cuốn sách cuộn lại, lạnh lùng nhìn anh.
“Đừng quá đáng như vậy chứ, đã nói là trả lời được 20 câu hỏi thì sẽ cho cơ hội rồi cơ mà, làm như vậy thì đúng là không có liêm sỉ.”
“Tôi đây không phải là muốn xem cô ấy có thể trả lời được tới mức độ nào hay sao…”
“Có gì đáng xem cơ chứ, người ta cũng không phải là học sinh của anh.”
Tôi đứng ngây ngốc nhìn hai người họ đối đáp qua lại, nhưng trong cuộc đối đáp này, người chiếm thế thượng phong là Mỹ Lệ.
“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muối hỏi cô ta trong hai tuần ngắn ngủi này, đã có cao nhân nào hướng dẫn cô ta…….” Nói xong, Luke hướng ánh mắt về phía tôi,
“Cô Đường, tôi chỉ là tò mò, có thể khiến cô trong hai tuần nắm vững toàn bộ kiến thức có trong quyển sách này, rốt cuộc là vị cao nhân nào đây?”
Tôi sửng sốt, còn đang do dự có nên nói ra tên của Đường Thanh hay không, thì Mỹ Lệ bên cạnh đã lên tiếng: “Đừng hỏi nữa, là Đường Thanh.”
“Hả?” Luke kinh ngạc, “Cô nói gì?”
Tôi cũng sửng sốt, nhìn Mỹ Lệ.
Mỹ Lệ với gương mặt cạn lời nhìn Luke.
“Đường….Đường….Đường Mật, Mật ong…..” Luke trong phút chốc trở lên choáng váng, lắp bắp chỉ vào tôi, “Cô, lẽ nào cô là người em gái kia của Đường Thanh sao?”
Mặc dù tôi không muốn để anh ta biết được mối quan hệ giữa tôi và Đường Thanh, nhưng sự việc tới mức này, tôi cũng chỉ đành thừa nhận”
“Đúng, thật xin lỗi, trước đây tôi đã nhờ anh ấy che dấu mối quan hệ của chúng tôi.”
“Trời ơi!” Luke như ý thức được điều gì đó bất thường, đột nhiên anh ta đứng dậy, ôm đầu đi tới đi lui, rồi lập tức đứng thững lại, hỏi Mỹ Lệ, “Tôi để cho em gái Đường Thanh đứng dưới lầu chờ hai tuần?”
Mỹ Lệ gật đầu, “Đúng là như vậy!”
“Cậu ta chắc không vì chuyện này mà giết tôi đâu nhỉ?” Mặt anh ta có vẻ khiếp sợ.
“Cũng chưa biết chừng.” Mỹ Lệ mỉm cười.
“Cô biết mà tại sao không nói cho tôi chứ?” Anh ta uất ức.
“Là tự tôi nhìn ra, sau đó tới hỏi bác sĩ Đường, nhưng Bác sĩ Đường không cho tôi nói với anh.”
“Tại sao cô lại nghe lời câu ta chứ, rốt cuộc ai là người phát lương cho cô?” Luke tức giận nói.
“Hả?” Mỹ Lệ liếc ánh mắt hết sức nhẹ nhàng tới Luke, “Nếu bác sĩ Luke đây không cần, thì tôi lập tức rời đi ngay bây giờ.”
Luke kiêu ngạo lập tức hạ giọng xuống.
Tôi giải thích một hồi, không khí trong phòng cũng dịu lại một chút, nhưng gương mặt của Luke vẫn như vậy, không có gì thay đổi.
Nhưng mà, cuối cùng cũng thông qua rồi, cũng có thể lấy lại tấm vé cạnh tranh với các bên xuất bản khác.
Cơ hội hiếm có, xung quanh cuốn sách này, tôi lại muốn hỏi thêm một vài vấn đề khác nữa.
“Ý định ban đầu khi viết cuốn sách này?”Luke cuối cùng cũng khôi phục lại thần sắc ban đầu, cười cười, “Cái này cô phải hỏi anh trai Đường Thanh của cô a, thật ra ban đầu tôi chỉ định viết một cuốn tiểu thuyết trinh thám thuần túy, nhưng là cậu ta đã đề nghị tôi lồng ghép kiến thức y học vào trong đó.”
Tôi sửng sốt.
“Không phải cậu ta cùng từng viết qua đoạn mở đầu rồi sao?Tôi không biết cô đã xem qua nó chưa,” Luke vò đầu, “Phong cách viết của cậu ta khác tôi hoàn toàn, nhưng nói thật thì, với cái ý tưởng của cậu ta, sẽ thu hút nhiều độc giả hơn, nếu có thể xuất bản, nhất định sẽ rất nổi tiếng, nếu không phải vì chuyện kia, chắc cậu ta cũng đã hoàn thành nó rồi.”
Sau khi rời khỏi chỗ của Luke, tôi lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Đường Thanh, nhưng sửa tới sửa lui, lại không thể nào mà ấn gửi đi được.
Trường học cách bệnh viện không xa, tôi nghĩ ngợi một chút, trước hết đi tới chỗ của bà ngoại trước vậy.
Hôm nay tinh thần của bà rất tốt, mặc dù bà không nhận ra tôi, nhưng lại nhớ là hôm qua tôi có tới.
“Chàng trai lần trước đến cùng cháu đâu rồi?” Bà hỏi.
Tôi mở hộp đào đút cho bà , “Hôm nay anh ấy không tới ạ.”
“Cháu thích cậu ta đúng không?”
Chiếc thìa màu vàng trong tay bỗng chốc rơi xuống đất, tôi giật mình ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đôi mắt cười của bà nhìn tôi.
“Đám trẻ bây giờ, cảm xúc hiện hết trên mặt rồi kìa, giấu làm sao được bà.” Bà cười và thở dài, “Cậu ta có biết không?”
Tôi sửng sốt nửa ngày, lắc đầu.
“Haizzz….” Bà thở dài một tiếng.
“Cháu và anh ấy…..Ba mẹ đều không đồng ý, anh ấy chỉ xem cháu là em gái, cháu sợ nói với anh, sẽ làm anh bị áp lực.” Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, bà ngoại là người nghe tôi tâm sự về mối tình đơn phương của mình.
Nhưng cũng tốt, có thể ngày mai bà cũng sẽ quên ngay mà thôi.
Bà lắc đầu, “Đứa trẻ ngốc, cậu ta có lẽ cũng thích cháu đó, đương nhiên sẽ không phiền, nếu cậu ta không thích cháu, thì càng không cảm thấy phiền lòng gì.”
“Thật sẽ như vậy ạ?” Tôi lẩm bẩm trong miệng.
“Nói ra rồi, thì mình cũng sẽ không lưu lại chút hối tiếc nào, nếu không đến khi già rồi sẽ cảm thấy hối tiếc.” Bà xoay người, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Đường Thanh, anh đã biết được chuyện tôi đã vượt qua bài kiểm tra của Luke.
Tôi cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
“Cảm ơn anh, anh trai.”
Nghĩ một lúc, tay tôi run run, bỏ chữ cuối cùng xóa đi.
“Cảm ơn anh.”
12.
Hai tuần tới, tôi rất bận.
Tổng biên tập và các đồng nghiệp khác đều rất ngạc nhiên, vì tôi có thể lấy được một cơ hội nữa từ Luke, nên đương nhiên bọn họ cũng không đề cập tới vấn đề nhờ chúng tôi hỗ trợ nhóm họ nữa.
Thời gian này, tôi đã gặp Đường Thanh một lần ở chỗ của bà, tôi cũng đã đề cập tới cuốn sách còn dang dở của anh ấy, nhưng anh chỉ thờ ơ nói rằng anh không còn hứng thú với nó nữa.
“Em nhớ lúc anh học năm 3 có đi qua Mỹ theo diện sinh viên trao đổi, năm đó thế nào ạ?Có ổn không ạ?”
Thần sắc anh trì trệ, nhưng lập tức khôi phục lại tinh thần, “Ngoại trừ đồ ăn không hợp, cũng không có vấn đề gì khác.”
Anh không nói, tôi cũng không tiện hỏi thêm, mà “Thật ra em rất thích anh” sáu chữ này, cũng không đủ dũng khí để nói ra.
Trải qua những ngày bận rộn, tối chủ nhật, tôi đang tranh thủ thời gian ở nhà ngủ, thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi.
“Mau xuống đây, cùng mẹ đi qua chỗ bà.”
Tôi lo lắng, còn chưa kịp hỏi gì nhiều, liền vội vã khoác áo chạy xuống.
Chỗ tôi ở là khu dân cư cũ, không có thang máy, tôi vội vàng chạy xuống cầu thang thì vô tình đụng phải tủ đựng đồ ở hành lang của nhà người ta, đứng không vững rồi bị ngã xuống.
“A.” Phía bên trong nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa “Cô đi đứng kiểu gì thế?Đụng vào tủ nhà tôi rồi.”
Đầu gối của tôi va vào tủ nên bị thương, tôi đau đến mức thở hổn hển, vừa định nói xin lỗi thì mẹ tôi gọi điện tới.
Tôi lo lắng cho bà, chỉ cố gắng nhịn đau đứng dậy, tiếp tục đi xuống cầu thang.
Tôi khập khiễng bước xuống bậc thang, nhìn thấy xe của mẹ tôi, tôi mở cửa phụ đi vào.
“Xuống mỗi lầu mà chậm như thế.” Bà ta nhìn điện thoại, ngữ điệu không hài lòng nói:
“Có lần nào mà mày không để cho người khác phải đợi không?”
“Bà ngoại có vấn đề gì sao?” Tôi thở hổn hển.
“Không sao, chỉ là hôm nay mẹ rảnh, gọi mày cùng đi thăm bà.”Bà ta đặt điện thoại xuống, khởi động xe, “Đi thôi.”
Tôi xoa xoa trán, cảm thấy đầu đau như búa bổ,
“Không có việc gì mà bà làm như gấp lắm….Tôi còn tưởng…..lần sau bà có thể đừng như vậy được không?”
“Đừng như nào?Sao vậy, Đường Mật, bây giờ đi thăm bà mà mày cũng nói cho được?” Bà ta nhìn về phía trước, cao giọng, “Có phải trong cái nhà này, tất cả mọi người mày đều không muốn nghĩ tới nữa không?”
Tôi biết nếu cứ tiếp tục nói với bà ta, thì sẽ xảy ra những cãi vã không đáng. Vì vậy, tôi chỉ đành im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi tới chỗ bà, mẹ tôi đưa cho y tá một một số loại vitamin bổ sung, và sau khi chưa ngồi đầy 10p, bà ta đã kéo tôi đi tới một bữa tiệc kinh doanh.
Tôi không còn gì để nói: “Sao bà không nói sớm? Còn lấy bà ngoại làm bình phong làm gì?”
“Nói sớm, nói sớm thì mày có đi không? Lần nào cũng phải cầu ông bà mới mời được mày đến.”
“Tôi không muốn đi.”
“Đường Mật, không phải tao đã cho mày thể diện rồi sao?” Hai người ngồi trong xe, gương mặt bà ta đầy tức giận, “Mày có biết đây là cơ hội tốt thế nào không? Những người ở trong bữa tiệc ngày hôm nay đều là những người giàu có từ Thượng Hải, chú Đường của mày sẽ chính thức giới thiệu mày với thân phận con gái của Đường Gia, đây không phải điều tốt hay sao? Tao bảo mày trang điểm xinh đẹp tham gia buổi tiệc, cũng có bắt mày đi tới những khu ổ chuột ăn xin đâu, muốn sống muốn chết làm cái gì.”
“Sau đó thì sao?” Tôi nhàn nhạt đáp lời.
“Sau đó thì sao cái gì?” Bà ta sững lại.
“Mẹ, tôi có người bạn, làm việc ở tòa soạn báo Hải Thành,” Tôi nghĩ ngợi, vẫn nên là nói toạc ra với bà ta, “Cậu ta nói với tôi, mấy tháng nay nhận được khá nhiều tin tức, nói rằng công ty của Đường Gia nợ lương, bất động sản dở dang, đứt dây chuyền vốn, nhưng tin tức đều đã bị dập tắt rồi.”
Tôi hít một hơi, “Bà vội vàng muốn tôi liên hôn, là để có sự hỗ trợ, cứu công ty Đường Gia, đúng không?”
Bà ta im lặng.
Tôi chỉ biết cười.
Có những sự thật, tự mình nói ra, sẽ tàn nhẫn hơn là được nghe thấy ở đâu đó.
“Đường Thanh biết không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Chú Đường mày nói, không được cho Đường Thanh biết, nó cũng chỉ làm nghiên cứu, biết thì cũng chỉ cuống cuồng lên, chứ có thể làm được cái gì.”
“Ồ.” Tôi gật đầu.
“Mẹ chắc chắn sẽ không để mày làm vật hy sinh mà, mày là con gái duy nhất của mẹ, mẹ làm sao nhẫn tâm làm hại mày chứ?” Bà ta nắm lấy tay tôi, “Mật Mật, mẹ sao lại có thể đẩy mày vào hố nửa cơ chứ, Ninh gia cũng tốt, những nhà khác cũng tốt, ai trong số những thiếu gia đó điều kiện cũng đều tốt ở Hải Thành, con gả đi, nhất định sẽ không chịu thiệt.”
“Đặc biệt là Ninh gia, người ta cũng thật sự thích con, nói chỉ cần kết hôn, sẽ lập tức đầu tư, đây không phải chuyện tốt đôi bên cùng có lợi hay sao? Nói thật thì, con có thể gả cho Ninh gia, mẹ cũng thật lòng an tâm.”
Tay bà ta rất nóng, mà tay của thôi thật sự rất lạnh.
“Mật Mật, con đừng nói nữa, nhiều năm như vậy, Đường gia chưa bao giờ ngược đãi con đúng không? Nếu không phải Đường gia bây giờ thật sự gặp khó khăn, mẹ cũng không cầu xin con như vậy. Nếu Đường gia thật sự phá sản, chú Đường con có thể sẽ phải ngồi tù….” Nước mắt bà ta rơi xuống, “Ít nhất hôm nay con thuận lợi dự tiệc, đừng làm mẹ khó xử, được không?”
“Mẹ,” Tôi quay đầu lại, lạnh lùng nói, “Nếu như tôi đáp ứng mẹ gả cho Ninh Vũ, là có thể báo đáp những năm qua mẹ đối xử tốt với tôi đúng không?”
Bà ta sửng sốt, lại bắt đầu than khóc.
“Mày đang nói những điều gì vậy, cái gì là trả ơn cơ chứ, mày là con ruột của mẹ,” Bà ta khóc ngày càng lớn hơn, “Mày đây là đang muốn vạch ranh giới với mẹ đúng không, mày muốn sau này mẹ phải sống thế nào?”
Bà ta khóc rất đau lòng, lớp trang điểm cũng trôi đi mất rồi.
Tôi nhịn không được nghĩ, nếu như năm đó tôi không được sinh ra, bà ta chắc cũng không có cái dáng vẻ hiện tại đâu nhỉ.
Không biết vì sao, hình ảnh của Đường Thanh lại hiện lên trong đầu tôi.
Nghĩ cũng thật nực cười, tôi như vậy, đến tận bây giờ vẫn thích Đường Thanh.
Nghiệp của mình vẫn chưa đủ nặng hay sao?
“Cảm ơn anh” trong phần trò chuyện, vẫn còn chưa gửi đi.
Tôi lau đi những giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào, cầm lấy điện thoại, xóa bỏ ba chữ đó đi.
“Bà đừng khóc nữa.” Tôi nói.
“Tôi đi.”
13.
Sau khi thay trang phục, trang điểm và làm tóc, ngồi trong xe, điện thoại rung lên.
Là Đường Thanh gửi tin nhắn qua, hỏi tôi ngày mai có đi thăm bà không.
“Đừng có nhìn điện thoại nhiều,”Mẹ tôi lái xe, “Lát nữa gặp người ta, phải chú ý lời nói, biết chưa?”
“Vâng.” Tôi gật đầu, buông điện thoại xuống.
Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn năm sao, Đường tổng và mẹ tôi đưa tôi đi gặp mọi người, hai tiếng trôi qua nhanh chóng trong những lời khen ngợi lẫn nhau.
“Vừa rồi Ninh gia khen mày nhiều lắm đó,”Mẹ tôi nắm lấy tay tôi nhẹ giọng nói, “Lát nữa bên này xong rồi, lại làm một bữa tiệc nhỏ, chúng ta và Ninh gia cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Đầu gối của tôi dưới chiếc váy dài đau nhức, đeo đôi giày cao gót hơn 10cm lại càng đau hơn. Tôi gật đầu, tận dụng khoảng thời gian bọn họ đang bận nói chuyện với nhau mà đi ra ngoài ban công, mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho người bạn ở tòa soạn.
“Tin tức về khủng hoảng tài chính của Đường Tang gửi hết cho tôi đi.”
Ai biết được cậu ta ngược lại rất nhanh đã gọi điện thoại cho tôi.
“Cậu hỏi đúng lúc đấy,” Đầu dây bên kia cười cười, “Gần đây đúng là nhận được rất nhiều tin tức, nói rằng mấy công ty của Đường Gia, đều đang nợ lương nhân viên, tôi thấy nhé, cho dù chúng tôi bên này có kìm được thông tin, phía bên ngân hàng đến lúc quá hạn , sợ là không dập được nữa.”
Tôi im lặng một chốc, “Vậy cậu có thông tin gì về Ninh gia không?”
“Ninh gia? Không có, cái này có liên quan gì tới Ninh gia à?”
Tắt điện thoại, tôi lại trở vào bên trong bữa tiệc, vừa bước vào đã nhìn thấy Đường Thanh.
Anh giống như là vội vàng đến, trời mùa hè nóng rực, trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi.
Tối hôm nay, mẹ tôi nói rằng không gọi Đường Thanh tới, thấy anh sải bước về phía tôi, tôi không tự chủ mà bước lại phía anh, “Sao anh lại tới đây?”
Ánh mắt của anh hơi dời xuống, đầu tiên là nhìn điện thoại di động của tôi, sau đó tầm mắt rơi xuống váy tôi, anh không trả lời, mà đột nhiên nắm lấy tay tôi, “Đi theo anh.”
“Đợi một chút…” Tôi còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh kéo ra ngoài ban công, cả người đã bị anh cõng ngang đi xuống cầu thang.
Đây là đường đi tới hoa viên, đầu óc tôi bây giờ trống rỗng, đang định vùng vẫy đi xuống thì nghe thấy anh nói: “Đừng nhúc nhích, trừ phi em muốn chúng ta cùng ngã xuống.”
Tôi ngước lên nhìn hàng mi dài đang rũ xuống của anh, vẫn còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đường Thanh bất ngờ tới, mà hình như….đang tức giận?
Không sai, là tức giận.
Đến được hoa viên, lại đi được vài bước, anh đặt tôi trên một chiếc ghế đá, ngồi xổm xuống trước mặt tôi và thở dài.
“Bắp chân hay đầu gối?”
“A?”
Anh ngẩng đầu, từng câu từng chữ: “Chỗ nào bị đau, là bắp chân hay là đầu gối?”
Tôi sửng sốt nhìn anh.
“Sao anh biết…”
“Đã đi như vậy rồi mà còn cố, rõ ràng như vậy anh còn phải đoán sao?” Anh khẽ giúp tôi vén váy lên, nhìn chằm chằm vào vết thương với vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Đường Mật,” Anh ngẩng đầu lên, “Không phải anh đã nói với em, không được chịu đựng một mình hay sao?”
Có lẽ bởi vì chưa bao giờ thấy anh nặng lời với tôi như vậy, có lẽ bởi vì bất luận thời gian đã qua bao lâu đi chăng nữa, anh ấy vẫn luôn là người duy nhất có thể nhìn ra những tổn thương, những ấm ức mà tôi đang che dấu. Cũng có lẽ bởi vì hôm nay đã đứng quá lâu rồi, đã lâu như vậy tôi chưa từng khóc, bây giờ cúi thấp đầu như thế này, những giọt lệ kìm nén bấy lâu tự nhiên tuôn xuống.
Nước mắt của tôi rơi xuống mu bàn tay anh, tích tụ thành một vũng nước nhỏ, tôi liều mạng lấy tay lau nước mắt, những giây tiếp theo, anh đã bắt lấy tay tôi.
“Em mà lau đi sẽ thành con mèo đó, khóc mà cũng phải nhịn hay sao?” Anh đè tay tôi xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
“Người khác bảo em làm gì, em như vậy mà lại nghe theo lời họ, cũng không nói với anh, còn tắt điện thoại?”
Mặc dù đây là những lời buộc tôi, nhưng nghe ngữ điệu thật sự rất ấm áp.
“Dạ?” Tôi ngây ngốc nhìn anh.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách vang lên.
Là mẹ tôi.
Tôi nghe điện thoại, chỉ cảm thấy đầu óc thật hỗn loạn, “Em đi tìm mẹ một lát….”
Chỉ vừa mới đứng dậy, tay liền bị anh kéo lại.
“Không cho đi.”
Tôi quay đầu, sửng sốt nhìn anh.
“Mật Mật,” Anh tiến lên phía trước, “Tối nay, em không được đi đâu hết.”
14.
“Khi nào anh trở về Mỹ?”Trong vườn hoa yên tĩnh, tôi và Đường Thanh ngồi cạnh nhau.
Vừa rồi anh ngăn tôi lại, tắt điện thoại di động của tôi, lấy bông khử trùng lau vết thương cho tôi.
“Em muốn khi nào anh đi?”Anh không trả lời, còn hỏi ngược lại tôi.
“Hôm trước em đã gặp các sinh viên trường y, họ nói dự án của anh sắp hoàn thành rồi.” Tôi thấp đầu nói, “Anh ở đây lâu như vậy, ở bên Mỹ, chắc có rất nhiều việc đang chờ giải quyết.”
Anh quay đầu lại, không một biểu cảm, “Vì vậy, em muốn anh đi sớm sao?”
Tôi không nói gì.
Tôi thật sự muốn anh rời đi sớm.
Chuyện về công ty Đường gia nghiêm trọng hơn tôi tưởng, nếu Đường tổng thật sự phải ngồi tù, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới Đường Thanh, hơn nữa Ninh gia lại quá nhiệt tình với hôn sự này, tôi vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.
Người ta thường nói, có bệnh mới lo tìm thầy, Đường gia hiện tại muốn nhờ vào Ninh gia để vượt qua khó khăn, thật sự đây là phương án tốt nhất sao?
“Mật Mật, dự án lần này không phải mục đích duy nhất để anh trở về.”Anh lắc đầu, “Vấn đề của Đường gia, ba anh muốn giấu anh, nhưng thật ra anh đều biết, vấn đề này, anh sẽ giải quyết, không cần em phải hy sinh, mặc kệ là Ninh Vũ cũng tốt, hay những người khác cũng tốt, em không cần thiết phải đi gặp.”
Tôi sững sờ nhìn anh, “Anh biết rồi?Sao anh lại biết được….chú Đường có biết là anh đã biết chưa?”
Anh lắc đầu, “Anh biết hết, Chỉ là muốn đợi thời gian, khi những người đó không kiềm lòng được nữa, họ sẽ lộ đầu đuôi….Ban đầu anh cứ nghĩ rằng, xem mắt một lần coi như bỏ đi, nhưng ai biết được họ lại ép em kết hôn với Ninh Vũ.”
“Kết hôn là do em tự nguyện, anh…anh không cần phải lo lắng.” Tôi cúi đầu xuống.
“Nói dối.”Anh nhìn tôi, “Em thích hay không thích Ninh Vũ, anh không nhìn ra hay sao?”
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh.
Em thích Ninh Vũ hay không, anh có thể nhìn ra.
Vậy em thích anh, anh có thể nhìn ra hay không?
Nhưng tôi vẫn là không thể nói ra được.
“Em…Vẫn nên đi nói với mẹ một tiếng ạ.”
“Không cần,” Anh kéo tay tôi, “Tối nay có anh ở đây, em không cần phải sợ, chúng ta ở đây, nếu họ vội, thì tự nhiên sẽ tìm tới đây thôi.”
Quả nhiên, chưa đầy mười năm phút, mẹ tôi đã tìm tới nơi.
“Đường Mật mày đang làm cái trò gì vậy?Tại sao lại tắt điện thoại?”Nhìn là có thể thấy bà ta tức giận lắm rồi, “Mày có biết không tao đi tìm mày nãy giờ, người bên Ninh gia đều tới rồi…”
Giọng nói đột ngột dừng lại, tầm mắt bà ta rơi vào trên người Đường Thanh.
“Tiểu Thanh?”Bà ta mở to mắt “Sao con lại ở đây?”
“Mẹ,” Đường Thanh đứng dậy, “Là con đưa Đường Mật tới đây, điện thoại là con tắt đi, không đưa cho cô ấy, người muốn nói gì thì cứ nói với con.”
“Con, hai đứa….”Bà ta thở dài một tiếng, “Tiểu Thanh, con không biết, tối nay là buổi hẹn ra mắt của Mật Mật và Ninh Vũ, có phải con bé vẫn chưa nói rõ ràng với con, Mật Mật,” Bà ta quay đầu nhìn tôi, “Con nói với anh con như thế nào, lừa người rồi đúng không?”
“Em ấy đã lừa con,” Đường Thanh lạnh nhạt đáp, “Em ấy lừa con là do bản thân tự nguyện. Nhưng mà mẹ, con thật sự rất muốn hỏi, tại sao em ấy lại muốn xem mắt với một người đàn ông cặn bã, đã có con riêng chứ?”
Tôi đứng đó thẫn thờ, nhìn mẹ tôi.
“Cái gì….”
Mẹ tôi cắn môi, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Hay là,” Anh tiến lên một bước, “Các người không nói cho em ấy biết.”
“Mẹ…..”Tôi thẫn thờ nhìn người tôi đang gọi là mẹ.
Đường Thanh dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Nửa năm trước, có một người phụ nữ uống thuốc ngủ tự tử trong một khách sạn ở Hải Thành, để lại một bé trai mới sinh, đó là một trong những người bạn gái cũ của Ninh Vũ, nhà họ Ninh muốn có cháu trai, nhưng Ninh Vũ lại không muốn bị hôn nhân ràng buộc, nhưng cậu ta cũng muốn tìm một người mẹ nghe lời cho con trai của mình….”
Máu trong người tôi như đông lại, “Mẹ, những việc này, mẹ đều biết sao?”
Bà ta không nói gì.
Tôi thất thần, “Bà đều biết những chuyện này, nhưng vẫn muốn tôi đi xem mắt với cậu ta sao?”
“Không được hay sao?”Bà ta có vẻ như không hiểu, “Mày có gì mà trách tao, có được có mất, mày cũng không phải công chúa tôn quý gì, có thể gả vào gia đình tốt như Ninh gia, lại không muốn nuôi con cho người ta sao?”
“Dùng nửa đời còn lại của Đường Mật, để Ninh gia cứu lấy Đường gia, đây là cách của bà và ba tôi sao?”
Trên mặt của bà ta hiện lên một tia hoảng sợ, “Tiểu Thanh, con…con đang nói gì vậy?”
Đường Thanh đi tới, nắm chặt lấy tay tôi, “Chuyện này, còn tôi ở đây, thì không thể được.”
“Đường Mật!”Bà ta tức giận quát lên, “Nói rồi, đừng có để chuyện này làm ảnh hưởng tới anh mày mà, mày đã nói lung tung gì với anh mày rồi?”
“Mẹ!” Tôi còn chưa kịp nói gì, Đường Thanh đã ở ngay phía sau bảo vệ tôi, “Mật Mật cái gì cũng không nói, muốn trách thì trách tôi, nhưng Mật Mật cũng là con gái ruột của mẹ, sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy.”
“Chính là vì nó là con gái ruột của mẹ,” Bà ta trợn tròn mắt lên, “Làm sao, bây giờ ngay cả tiểu Thanh cũng cảm thấy mẹ không tốt?”
Bà ta lảo đảo vài bước, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, “Đúng, đúng, mẹ đã biết những chuyện của Ninh Vũ, đàn ông mà, cũng sẽ có lúc mắc sai lầm,” Bà ta nhìn tôi, “Mày cảm thấy nuôi con cho người khác là đang làm thiệt thòi cho mày, vậy còn tao hồi đó thì sao? Chẳng phải tao cũng là đi nuôi con cho người khác hay sao? Tao đã đủ thiệt thòi chưa?”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy,” Tôi liếc nhìn Đường Thanh, bước lên phía trước nói, “Đừng nói nữa….”
Nhưng bà ta đều bỏ ngoài tai, chỉ hất tay tôi ra, đầy kích động nói, “Hả?Tao là vì mày, không phải cũng là gả cho người có tiền, nuôi con cho người ta hay sao?Đúng vậy, ai mà tự nguyện đi nuôi con cho người ta cơ chứ, vừa phiền, vừa mệt, lại còn không thể gặp mặt được con gái ruột của mình, tao cũng đều nhẫn nhục được cơ mà, sao mày…”
“Mẹ đừng có nói nữa!” Tôi đi tới kéo bà ta, Đường Thanh phía sau lại bắt lấy tay tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy anh cười chua chát.
“Không sao đâu, Mật Mật.” Anh kéo tôi lại bên cạnh.
“Những lời này….”
Anh lắc đầu, “Những lời này, anh biết em sợ anh nghe được sẽ buồn, nhưng mẹ nói những lời này, thật ra anh đã biết từ lâu rồi.”
Tôi thẫn thờ nhìn anh.
“Mẹ, với tư cách là con nuôi, tôi luôn biết ơn những gì bà đã làm cho tôi,” Vẻ mặt anh rất chân thành, “Nhưng Mật Mật không phải bà, em ấy sẽ không trải qua cuộc sống như vậy, tôi cũng sẽ không để điều đó xảy ra.”
Mẹ tôi với vẻ mặt không thể tin được, “Con nói cái gì…”
Đường Thanh từ trong túi lấy ra một tờ giấy, “Thật ra hôm nay tôi ở đây đợi bà, là muốn đưa cái này cho bà.”
Bà ta nhận lấy, không hiểu vì sao, “Đây…đây là…”
“Hôn nhân giữa bà và ba tôi, có thật sự hạnh phúc không?”
Bà ta ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn Đường Thanh.
“Về vấn đề này, có rất nhiều bằng chứng cho thấy ba tôi đã lạc lối nhiều lần,” Anh cười, “Luật sư tôi có thể tìm giúp bà, ly hôn càng sớm càng tốt, tôi tin là số tiền sau khi chia, có thể đủ sống hết phần đời của bà, còn bà ngoại.” Anh nhìn tôi, “Tôi và Đường Mật sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chúng mày, chúng mày là muốn mau chóng đuổi tao khỏi Đường gia sao?”Bà ta há hốc mồm.
Đường Thanh lắc đầu, “Mẹ, không ai muốn đuổi người đi, tôi chỉ muốn người biết rằng, bà cũng không phải phụ kiện của ai cả, tôi hy vọng bà có thể thoát khỏi những xiềng xích và sống một cuộc sống mà bà mong muốn, quyết định là ở bà.”
“Buổi xem mắt với Ninh gia hôm nay, Mật Mật sẽ không tham gia. Bà có thể nói với ba tôi tất cả những việc đã xảy ra trong tối nay, ngày mai tôi sẽ đích thân nói với ông ấy.”
Nói xong, anh quay sang tôi và nói, “Chúng ta đi thôi.”
Tôi gật đầu.
Đi được vài bước, tôi quay đầu lại, mẹ tôi vẫn đang ôm tờ giấy, ngồi bất động trong hoa viên.
15.
Ngồi trong xe của Đường Thanh, cả người tôi như bất động.
Đường Thanh cúi người giúp tôi thắt dây an toàn, “Vẫn còn muốn khóc sao?”
Tôi lắc đầu.
“Anh thì sao?”
Anh cũng lắc đầu.
Anh khởi động xe, đi đến một bãi đất trống, mở tất cả cửa sổ ra để thông gió.
“Thật ra, từ lúc anh còn rất nhỏ, đã biết được mẹ của em không phải mẹ ruột anh rồi.” Anh châm một điếu thuốc.
Tôi còn không biết. Anh vậy mà biết hút thuốc.
Đường Thanh của tối hôm nay, với Đường Thanh trước đây mà tôi biết, hình như không phải cùng một người.
“Lúc đó còn rất nhỏ, anh nghe thấy bà ấy nói chuyện điện thoại,” Anh quay đầu nhìn tôi cười, “Lúc đó bà ấy nói, đứa trẻ nhà này càng ngày càng khó nuôi, lại chẳng phải con ruột, không phải vì tiền, thì đã sớm bỏ đi rồi. Bà ấy còn nói, một ngày nào đó nó làm loạn lên, thì đúng là không thể nào mà cố được nữa.”
Tôi vốn cho rằng mình là một kẻ đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên.
Còn Đường Thanh, mặc dù anh có mẹ ở bên cạnh, nhưng lại biết được bản thân không phải con ruột, mà người đó lại chỉ vì tiền, mới đối xử tốt với mình.
Đối với đứa trẻ mới có mấy tuổi, tôi cái gì cũng không biết, rốt cuộc là giống như tôi không có mẹ sẽ buồn hơn, hay giống như anh có mẹ nhưng lại tổn thương như vậy.
“Anh rất sợ, vì vậy từ lúc đó, anh tự nhủ mình phải ngoan, bởi vì anh sợ, sợ nếu mình không ngoan, mẹ sẽ bỏ đi.” Anh nhả khói thuốc, “Lớn hơn một chút, anh có thói quen làm nũng, bởi vì sợ người khác sẽ không cần mình, nên anh không dám làm nũng trước mặt ba mẹ. Với bạn bè, anh cũng sẽ thể hiện mình là một người có tính cách tốt, bởi vì anh sợ bị họ cô lập, sợ bị bỏ lại phía sau.”
“Thậm chí ngay cả khi bắt đầu đăng kí vào trường Y, không phải vì có lòng muốn cứu người hay gì đó, mà là vì cảm thấy, mọi người sẽ cần bác sĩ, bác sĩ sẽ không bao giờ bị bỏ lại.”
Gió đêm thổi qua làm tóc tôi rối tung, tôi thẫn thờ nhìn anh.
“Trước khi mẹ ruột của anh tới gây sự, anh thật sự rất hạnh phúc, mẹ em, bà ấy cũng không rời bỏ anh, cho tới một ngày anh biết rằng, thì ra vẫn luôn có em tồn tại.” Anh nhắm mắt lại,
“Mật Mật, đó là lần đầu tiên anh thấy hối hận.”
“Nếu như anh không ích kỷ như thế, không chịu được nếu như mẹ rời đi, em cũng sẽ không phải chịu đựng nỗi đau mẹ con xa cách hơn mười năm như vậy.
Tôi lắc đầu, “Không, cho dù không có anh, cũng sẽ có người khác và việc này….không liên quan tới anh, anh cũng không cần phải tự trách mình.”
“Khi lần đầu anh tới Mỹ, thật sự thì, anh đã trải qua một cuộc sống nổi loạn, trong một khoảng thời gian, xung quanh đều là những người không quen biết, bỗng nhiên muốn sống buông thả với bản chất của mình.”
Anh dập điếu thuốc, quay sang tôi, “Mật Mật, anh như vậy, hai mặt như vậy, em có ghét không?”
Tôi lắc đầu.
“Sao em lại ghét anh chứ?” Tôi nhìn anh, “Lúc anh thay em trừng trị bọn bắt nạt, em đã biết anh là một nhân vật máu mắt rồi.”
Anh sững người một lúc, rồi mỉm cười.
“Thật ra có lúc em cũng nghĩ,” tôi nhắm hờ mắt, giả vờ cười nhẹ nhàng, “Nếu như mẹ đối xử với em tệ hơn một chút, thì tốt rồi.”
“Nếu như bà ấy trước giờ không quan tâm tới em, phớt lờ em đi, không đưa em về Đường gia, không cho em đi học, không cấp sinh hoạt phí, không quản em sống hay chết….”
“Thì bây giờ, em có thể ngẩng cao đầu mà nói với bà ấy, bà xem, từ trước đến nay bà đều không quan tâm tới tôi, vì vậy tôi cũng sẽ không tha thứ cho bà, tôi cũng sẽ không cần phải nghe lời bà, tôi sẽ chỉ làm những việc bản thân mình muốn làm, bà như thế nào thì tôi cũng không quan tâm.”
Tôi thở dài, “Nếu được như vậy, thì em có thể sống một cuộc sống thoải mái rồi…”
“Làm con, mà có ý nghĩ như vậy, rất quá đáng có đúng không?” Tôi mở mắt ra nhìn anh.
Anh lắc đầu, “Anh hiểu rồi.”
Xung quanh yên tĩnh, hai người cùng nhau ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, bầu trời đêm quang đãng, thật sự rất khó có thể nhìn thấy chòm sao bắc đẩu.
Một lúc sau, Đường Thanh khởi động xe, “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhé?”
Tôi gật đầu cười khổ, “Đã đến lúc phải về rồi, nhưng chìa khóa nhà em lại ở trên xe của mẹ, trong túi sách chỉ có điện thoại.”
Anh nhìn tôi, im lặng một lúc.
“Vậy đến chỗ anh đi.”
Để lại một bình luận