Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

DẤU ẤN TÌNH YÊU- Chương 2

5. 

Nhưng lần này tôi không có ý định nhịn. 

Khi tôi trở về nhà với khuôn mặt sưng tấy, Bối Tinh Tinh đang dựa vào lan can tầng hai uống trà sữa. 

Khi nhìn thấy tôi, cô ấy chớp chớp đôi mắt ngây thơ. 

Trong tích tắc, sự tức giận của tôi lên tới đỉnh điểm. 

Tôi đi lên lầu, kéo vai Bối Tinh Tinh lại 

Dùng sức tát mạnh một cái vào mặt cô ta. 

“Không phải nói tao tìm người đánh mày sao?”

Tôi giật giật khóe miệng, “Vậy thì tao sẽ nhận cái tội danh này, nhận lỗi với những cái tát bây giờ nhé.”

“Chị….”

Bối Tinh Tinh vừa nói một câu, tôi lại tát một cái xuống. 

Giang Thiệu tới nhà tôi trước khi tôi trở về. 

Cậu ta từ phòng của Bối Tinh Tinh đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này. 

Lập tức chạy tới giữ tay tôi lại. 

“Bối Gia!”

Giọng nói ớn lạnh của cậu ta:

“Đừng ép tôi phải động tay với cậu.”

Tôi cười nhạt một tiếng, đang định tát vào mặt cậu ta, thì đã bị cậu ta nắm chặt cổ tay.

Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng. 

Tay còn lại của Giang Thiệu cũng nắm lấy tay còn lại của tôi. 

Trong lúc giằng co. 

Phía sau lưng tôi bị đẩy bởi một đôi tay. 

Ngã lăn xuống cầu thang trước mặt . 

“Bối Gia!”

Giang Thiệu hét lớn. 

Đầu của tôi đập vào phần nhô lên của góc tủ.

Rơi vào trạng thái hôn mê. 

Trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy cửa lớn mở ra. 

Một bóng dáng quen thuộc chạy về phía tôi. 

Hình như là anh trai kế của tôi, đi công tác hai tháng nay rồi.

Phó Thời Dư. 

6.

Lúc tôi mơ màng tỉnh dậy. Trời cũng đã khuya. 

Đứng bên cạnh giường là hai người đang nói chuyện. 

“Trong não của bệnh nhân hiện tại đang có một cục máu đông, sau khi tỉnh lại có thể sẽ xuất hiện hiện tượng mất trí nhớ tạm thời.”

“Vâng, Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Mí mắt tôi nặng trĩu, không mở nổi, tôi lại thiếp đi.

Lần thứ hai tỉnh dậy, có lẽ tôi cũng chưa ngủ bao lâu. 

Khi tôi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen. 

Một người đàn ông lạ mặt ngồi bên cạnh giường.

“Đầu còn đau không?”Giọng nói của anh ta rất ấm áp. 

Tôi nhìn anh ta, lắc đầu. 

Sau đó, tôi nhận ra rằng mình không nhớ ra bất cứ điều gì. 

Không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành hỏi người đàn ông trước mặt. 

“Tôi hình như mất đi kí ức rồi, không thể nhớ được gì, xin hỏi anh là ai vậy?” Vẻ mặt của anh ta nhìn không ra nét kinh ngac, ngược lại trên môi còn nở ra nụ cười. Bàn tay của anh ta chạm lên môi tôi, vuốt nhẹ nó. 

“Anh là bạn trai của em.”

Anh ta biết tôi không tin, liền đưa điện thoại của tôi cho tôi. 

Lại lấy điện thoại của anh ta gửi cho tôi một tin nhắn.

Tên ở cuộc trò chuyện là Phó Thời Dư. 

“Tại sao lịch sử trò chuyện của chúng ta không có gì hết?”

“Bởi vì em sợ người khác phát hiện mối quan hệ của chúng ta, lần nào cũng xóa lịch sử trò chuyện đi.”

Nghe những lời của Phó Thời Dư. 

Tôi bán tín bán nghi tiếp tục xem điện thoại. 

Nhìn lại những lịch sử trò chuyện trước đây. Tôi bắt đầu lơ mơ hiểu được thân phận của bản thân. 

Đồng thời, tôi cũng biết được Phó Thời Dư là anh kế của tôi. 

Tôi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn anh ta. 

“Nhưng trên danh nghĩa không phải chúng ta là anh em sao?”

Anh nghiêng người lại gần tôi, dùng đầu ngón tay chọc chọc lên má tôi. 

Trong ánh mắt không có lấy một tia trốn tránh. 

“Vì vậy chúng ta vẫn luôn lén lút….”

“Lén lút cái gì?”

Đôi mắt của Phó Thời Dư cụp xuống theo lời nói của anh ta. 

“Lén lút yêu đương, lén lút hôn môi, lén lút làm….”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cắt ngang lời nói của Phó Thời Dư. 

“Bối Gia…..”

Trong điện thoại của tôi có ảnh của người này. 

Là Giang Thiệu. 

Người yêu của em gái tôi Bối Tinh Tinh. 

“Sức khỏe của Bối Gia hiện tại chưa hồi phục, cậu có thể tới thăm cô ấy vào lần sau không?”

Phó Thời Dư giọng điệu rất có học thức.

Nhưng Giang Thiệu giả vờ như không nghe thấy, cậu ta tiến gần về phía tôi. 

Nụ cười của Phó Thờ Dư vẫn không thay đổi. 

Giây tiếp theo, từ bên ngoài hai người vệ sĩ mặc vest đi vào phòng bệnh. 

Sau khi nhìn ánh mắt của Phó Thời Dư. Trực tiếp kéo Giang Thiệu ra ngoài. 

Tôi nhìn cảnh trước mắt một cách khó hiểu, rồi lại nhìn sang Phó Thời Dư. 

“Chúng ta thật sự là người yêu của nhau?”

“Đương nhiên.”

“Nếu như em không tin, chúng ta có thể từ từ thích nghi, được không?”

Người đàn ông với giọng nói ấm áp. 

“Gia Gia, Anh sẽ làm cho em từ từ nhớ lại cảm giác thích anh.”

Bàn tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng đỡ lấy một bên mặt của tôi. Theo bản năng, tôi cọ nhẹ vào bàn tay đó. 

“Được.”

7.

Sau khi xuất viện, Phó Thời Dư đưa tôi tới biệt thự riêng của anh ấy. 

Vừa hay lại sắp tới kì nghỉ hè. 

Phó Thời Dư trực tiếp xin nghỉ hè sớm cho tôi, khi nào đi học lại thì sẽ thi bù sau. 

Lúc dừng xe ở bãi đậu xe, Phó Thời Dư ôm eo tôi, bế bổng tôi vào thang máy. 

Anh nhìn xuống tôi, nhẹ nhàng nói. 

“Bế em như thế này, có chỗ nào thấy không thoải mái?”

Trong thời gian nằm viện, tôi dường như đã quá quen với sự chăm sóc tỉ mỉ của Phó Thời Dư rồi. 

Tôi cảm thấy tai mình nóng bừng. 

“Không ạ.”

Tôi nhỏ giọng trả lời. 

Nam nhân cười cười, ôm chặt lấy tôi hơn. 

Tôi tựa cằm lên vai anh, trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn. 

Ngay khi thang máy sắp đóng lại, một bàn tay đã chặn lại phía trước cửa thang máy. 

“Bối Gia.”

Là Giang Thiệu, cậu ta bước vào, phần tóc mái trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. 

“Cậu tuỳ tiện đồng ý sống cùng với anh ta như vậy à?”

Trong ánh mắt của cậu ta chất chứa sự tức giận. 

Tôi không hiểu tại sao người yêu của em gái mình lại luôn tới quấy rầy tôi. 

Nhưng dù sao thì đây cũng chẳng phải điều tốt lành gì. Hơn nữa, Phó Thời Dư còn cho tôi xem đoạn ghi lại hôm tôi bị ngã lầu.

Với cái góc quay đó, nhìn thấy được cậu ta cùng với người em gái ruột cùng cha cùng mẹ kia đẩy tôi xuống lầu. 

Vì vậy, Giang Thiệu trong mắt của tôi, bất giác mang theo một chút thù địch. 

“Có liên quan gì tới cậu không?”

Bố và mẹ kế của tôi đang đi nghỉ mát ở phía Nam bán cầu. Thời gian tôi nằm viện, Phó Thời Dư là người duy nhất chăm sóc tôi. 

Theo lẽ đương nhiên, anh ta trở thành người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng được sau khi bị mất trí nhớ. 

“Cậu thật sự không nhớ ra tôi sao?”

Giang Thiệu đưa tay ra, muốn chạm vào tôi. 

“Rõ ràng…người mà cậu thân cận nhất chính là tôi.”

Giọng nói khàn khàn khô khốc xen lẫn một chút chua xót. 

Tôi mới là không tin cậu ta.

Tôi cũng không rõ, nhưng trong tận đáy lòng có cảm giác gì đó muốn chống đối người trước mặt.

Bàn tay đang đặt trên ngực của Phó Thời Dư co rút không ngừng. 

“Anh.”

Tôi cau mày lại, nhìn người bạn trai mà từ đầu tới giờ không nói lời nào của tôi. 

“Ừm?”

“Tại sao anh không đuổi cậu ta đi?”

Còn để cho người khác quấy rầy bạn gái mình nữa chứ.

Tôi mím môi, không hài lòng nhìn anh. 

“Em như thế này, làm cho anh cảm thấy có chút oan ức đó.”

Tự thấy giọng điệu của mình có chút nghiêm trọng, còn nghĩ rằng đã làm cho Phó Thời Dư không hài lòng. 

Nhưng anh chỉ cười nhẹ một cái, giống như đang tán thành với lời nói của tôi. 

“Là lỗi của anh.”

Anh xoa đầu tôi, ôm chặt tôi vào trong vòng tay. 

“Lần trước, không phải tôi đã nói cậu đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi rồi sao.”

Phó Thời Dư nói một cách nhẹ nhàng lịch sự.

Giang Thiệu cao ngạo, nở nụ cười giả tạo:

“Tôi cần anh phải nói tôi?”

“Tốt nhất là bây giờ anh nên buông Bối Gia xuống.”

Giây tiếp theo, hai vệ sĩ của Phó Thời Dư lặng lẽ xuất hiện. 

Trong đó, một anh vệ sĩ trực tiếp đá vào chân của Giang Thiệu, cậu ta khuỵu xuống trước mặt Phó Thời Dư.

Giang Thiệu cắn răng. 

“Con mẹ nó———“

Phó Thời Dư khẽ đưa tay lên bịt nhẹ tai tôi, 

Nhưng tôi mang máng vẫn có thể nghe thấy. 

Nam nhân với ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy. Nhưng khẩu khí lại mang theo một sức nặng khó tả.

Anh ấy cao cao tự đại, giống như đang xét xử tội phạm. 

“Tôi không thích người khác quấy rầy Gia Gia.”

“Giống như cậu cũng vậy, cậu cũng không mong chị của Lâm Đốn biến mất khó hiểu, đúng không?

Ngay lập tức, Giang Thiệu bỗng im lặng. 

“Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cậu.”

Phó Thời Dư không đợi cậu ta nói gì, trực tiếp bế tôi vào thang máy. 

Để lại phía sau những âm thanh đấm đá. 

“Họ Phó kia, anh uy hiếp tôi cũng vô dụng!”

“Tôi sẽ đợi ngày Bối Gia nghĩ lại, sớm muộn gì cũng có ngày cô ấy trở lại bên tôi.”

“Anh đừng có quên, trước khi mất trí nhớ, Bối Gia chưa từng thích…”

Lời nói phía sau liên tục bị ngắt quãng.

Nhưng không đợi tôi đi sâu vào vấn đề này, còn một điều đáng lo ngại khác mà tôi cần phải đối mặt. 

Muốn sống cùng nhau không….

Tôi chợt nghĩ ra những lời trước đây của Phó Thời Dư, do dự không biết mở miệng như thế nào. 

Anh ta liền trực tiếp bế tôi vào trong phòng.

“Em ngủ ở đây nhé.”

Nói xong liền đặt tôi xuống giường. 

Cách bố trí của căn phòng nhìn rất nữ tính. 

Anh ta biết tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, không hề ép tôi phải ở cùng phòng với anh ta.  

Thật sự rất tôn trọng tôi. 

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, nhịp tim giống như bị lỡ mất một nhịp. 

Phó Thời Dư nhớ tôi thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, dị ứng với thứ gì, 

Thậm chí còn nhớ cả những thói quen nhỏ của tôi. 

Tôi bắt đầu từng bước tin tưởng anh, tin tưởng rằng chúng tôi thật sự là một đôi. 

Điều quan trọng nhất là, tôi phát hiện tôi thật sự bắt đầu có chút thích anh ta rồi. 

8. 

Phó Thời Dư thật sự quá bận. 

Nhưng cho dù có bận rộn đến đâu, anh ta cũng sẽ dành thời gian đưa tôi ra ngoài chơi cho thoải mái đầu óc, về nhà ăn cơm cùng tôi.

Sau đó đêm đến sẽ ở phòng sách làm việc. 

Tôi cảm thấy mình nên vì anh ấy mà làm điều gì đó. 

Thế là, tôi đã học theo công thức trên mạng, nấu súp cho anh.

Khi tôi đang tập trung vào việc nên bỏ bao nhiêu muối. Từ phía sau, Phó Thời Dư vòng tay ôm eo tôi.

“Đang nấu canh?”

Hơi thở của người đàn ông phả vào tai tôi. 

“Ừm.”

Tai của tôi nóng lên, ửng đỏ. 

“Làm cho ai?”

Tôi cảm thấy anh như đang cố ý hỏi. 

Nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời, “Làm cho anh.”

“Thật ngoan.”

Anh từ phía sau ôm chặt lấy tôi. 

Môi anh ghé sát vào tai tôi, gần như sắp hôn tới nơi.

“Ôm thế này đã quen chưa?”

“Quen rồi ạ…”

Thật ra tôi muốn nói, anh có ôm như thế nào, em cũng đã quen rồi. 

Hôm đó Phó Thời Dư cũng chỉ dừng lại ở việc ôm tôi. 

Có chết cũng không ngờ rằng, bước phát triển tiếp theo của chúng tôi lại là do tôi chủ động. 

Đó là ngày đầu tiên trời mưa kể từ khi tôi mất trí nhớ. 

Gió lạnh về đêm kèm theo những trận sấm ở bên ngoài, làm cho tôi sợ hãi. 

Tôi mặc áo ngủ, gõ cửa phòng Phó Thời Dư. 

“Sao thế?”

Tôi ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng. 

“Anh, em có thể ngủ cùng anh không? Em sợ….”

Phó Thời Dư ngái ngủ nhìn tôi, anh ta sững lại. 

Tôi có chút ngượng ngùng. 

Không phải nói là người yêu sao?

Lời đề nghị này làm anh ấy khó xử đến thế hả?

Rõ ràng là trước đây còn nói gì mà vụng trộm làm…

Khi tôi đang đắm chìm vào suy nghĩ vẩn vơ của mình, bất ngờ bị một cánh tay quàng vào eo. 

Phó Thời Dư nhấc bổng tôi lên, ngồi trong vòng tay của anh ấy. 

“Được.”

Anh ấy nhìn ánh mắt của tôi, nhẹ nhàng nói. 

Cùng giường nhưng khoảng cách giữa chúng tôi cách xa nhau, tôi không khỏi cảm thấy bối rối. 

Bạn trai của tôi, có vẻ như quá giữ mình rồi. 

Một tiếng sấm bất chợt vang lên, tôi bị làm cho giật mình, trốn vào vòng tay của Phó Thời Dư. 

“Anh….”

“Đừng sợ.”

Anh trấn án tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi. 

“Anh ở đây, đừng sợ, ừm?”

Giọng nói của anh ấy sát ngay bên tai tôi, khoảng cách bỗng nhiên được thu hẹp lại. 

Tôi ở trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đỏ ửng từ lúc nào. 

“Chúng ta thật sự là một đôi sao?”

“Nếu như là thật, vậy tại sao anh chưa từng hôn em?”

Phó Thời Dư một tay đặt sau lưng tôi, tay còn lại nâng cằm của tôi, buộc tôi nhìn vào mắt của anh ta. 

“Muốn hôn môi?”

Tôi mím môi, không trả lời. Câu hỏi này quá là thẳng thắn đi. 

Phó Thời Dư dùng đầu ngón tay mân mê môi dưới của tôi. 

“Thích anh rồi à?”

Tôi nghĩ một lúc, khẽ gật đầu. 

“Em cảm thấy đó là thích ạ.”

Anh mỉm cười nuông chiều, chầm chậm hôn xuống. 

Lúc đầu chỉ là cái hôn nhẹ, sau đó anh cắn vào môi tôi, hàm răng của tôi bị tách ra, lưỡi anh mạnh mẽ xâm nhập vào trong khoang miệng. Cho đến khi tôi không nhịn được nữa, bất giác khẽ “ừm” một tiếng. 

Không khí trong miệng bị anh cướp sạch. 

Không biết từ khi nào, anh đã nằm đè lên người tôi.

Cổ tay của tôi bị anh giữ chặt, những ngón tay đan vào nhau đầy ám muội.

Anh từ bên trên nhìn tôi. 

“Gia Gia.”

“Ưm.”

Tay còn lại của anh mân mê vạt áo tôi. 

Gần như là tiến vào bên trong.

“Em có muốn tiến thêm bước nữa không?” 

Tập sau có pass, nhận pass tại đây nha~


Bình luận

Một bình luận cho “DẤU ẤN TÌNH YÊU- Chương 2”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!