3
Ngày hôm sau thức dậy, tôi mới phát hiện Lăng Cận đã gọi cho tôi 2 cuộc điện thoại, hiển thị thời gian vào lúc 00h và 2h đêm, lúc đó tôi đã cài chế độ im lặng và đi ngủ rồi.
Tôi nhìn vào 2 cuộc gọi nhỡ, nhớ tới lúc trước cùng với Lăng Cận cãi nhau, tôi cả đêm thức trắng, không thể ngủ được. Trái tim tôi giống như miếng giẻ bị xoắn chặt lại, vừa khô vừa nhăn, vừa chua lại vừa chát. Và cuối cùng không chịu được chủ động tìm cậu ta làm hoà.
Tôi không dám gọi điện thoại cho cậu ta, chỉ có thể cố gắng nhắn từng chữ, cẩn thận gửi tin nhắn cho cậu ta, từng câu từng chữ đều đầy bất lực và hèn mọn.
Từ đó về sau, bất luận chúng tôi vì nguyên nhân gì mà cãi nhau, Lăng Cận đều quen với việc tôi chủ động tìm cậu ta làm hoà. Mỗi lần như thế, Lăng Cận sẽ dè dặt gật đầu và chúng tôi sẽ trở về như cũ, như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Đêm qua tôi và Tống Chí Hoành thức khá muộn, sau khi cậu ấy về, tôi tuỳ tiện đi rửa mặt, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nếu không phải sáng sớm mở điện thoại để xem giờ, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cậu ta, tôi thậm chí đã quên mất ngày hôm qua, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ.
Tôi nghĩ mất một lúc, cuối cùng gửi cho cậu ta một tin nhắn : [Tối qua tôi ngủ rồi , có chuyện gì à?]
Gửi tin nhắn xong tôi dậy vệ sinh cá nhân, trang điểm. Một lúc sau cầm điện thoại, mới phát hiện cậu ta trả lời nhanh hơn tôi tưởng, chỉ vỏn vẹn ba chữ: [Không có gì.]
Sau lần đó, tôi gặp lại Lăng Cận tại tiệc khai trương nhà hàng của bạn tôi. Tôi và Lăng Cận có rất nhiều bạn chung, nhưng người bạn này với Lăng Cận không ưa gì nhau cả. Và đã không ít lần khuyên tôi đừng nên dây dưa với người này.
Vì Vậy, hôm nay gặp cậu ta ở đây, tôi thật sự ngạc nhiên khi cậu ta tới.
Cậu ta dường như gầy đi nhiều, đứng cách tôi không xa, tay cầm ly rượu, uống từng ngụm nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bạn tôi nhét đĩa trái cây vào tay tôi, khoác vai tôi kéo sang một bên.
[Đừng quan tâm cậu ta nữa, Tống Vân Niên cũng ở đây.]
Bạn tôi cười cười nói, [Tớ cố ý mời cô ta đến đó.]
Tôi cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Bạn tôi chạm chạm vai tôi, buông lời trêu chọc.
[Nhìn đi, họ lại ở cùng nhau rồi kìa]
Tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy Tống Vân Niên thân váy dài tao nhã chủ động tiến tới Lăng Cận, Lăng Cận đứng ở nơi đó, ánh mắt có hơi cụp xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không nhúc nhích.
Nếu là tôi của trước đây, ngay giờ phút này đã đứng ngồi không yên, ngay cả ngón tay cũng run rẩy, bối rối bồn chồn.
Tôi hận không thể giữ chân được chàng trai mình yêu, lại hết lần này đến lần khác chứng kiến cậu ta cùng với người con gái khác ở bên nhau, nhìn cách cậu ta chiều chuộng, đối xử với người con gái đó. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm giác như cổ họng mình đang bị thứ gì đó đâm vào, đau đớn vô cùng.
Nhưng lúc này đây, ngoài một số cảm xúc u sầu lúc đầu ra, thì không còn cảm giác gì khác cả.
Tôi hờ hững, ngay đến bản thân tôi cũng không thể hiểu được.
Bạn tôi hỏi tôi có muốn qua bên chỗ chồng cô ấy chơi bài không.
Tôi đồng ý.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt kì quái, nắm lấy tay tôi, lẩm bẩm nói.
[Vẫn nóng mà nhỉ.]
Chơi được mấy ván, đúng là vận may của tôi không tồi, chỉ thua có một ván, bạn tôi nhìn tôi với con mắt khác thường
[Đầu óc còn rất tỉnh táo nữa.]
Được một lúc thì nhận được tin nhắn của Tống Chí Hoành : [Khi nào chị về?]
Tôi nhìn đồng hồ rồi trả lời cậu ta: [Nhanh thôi.]
Cậu ấy nhắn một cái sticker vui vẻ : [Vậy em tới đón chị nhé.]
Do dự một lát, tôi trả lời [Được.]
Sau đó, tôi vào WC để rửa tay, vừa đi ra liền thấy Lăng Cận đứng ở hành lang, khẽ cau mày, vẻ mặt thâm trầm.
Tôi theo bản năng đang tìm kiếm sự hiện diện của Tống Vân Niên, nhưng lại nghe Lăng Cận nói
[Cô ấy đã rời đi rồi.]
Cậu ta hít một hơi sâu, có chút áy náy, không biết là đang muốn giải thích với tôi, hay đang muốn giải thích điều gì đó
[Cô ấy đã kết hôn rồi, chúng tôi không thể nữa.]
Tôi cũng không có gì để nói, điện thoại reo lên, tôi đoán là Tống Chí Hoành đến rồi, muốn mở màn hình lên kiểm tra, lại bị Lăng Cận nắm lấy tay.
Cậu ta nhìn tôi chăm chú, giọng điệu nhàn nhạt.
[Rốt cuộc gần đây cậu làm sao vậy?]
4
Nhìn vào đôi mắt mong chờ của cậu ta, tôi cũng lờ mờ hiểu được cậu ta đang hỏi về điều gì.
Điện thoại đột nhiên vang lên, mọi người hướng chú ý về phía chúng tôi.
Tôi hạ giọng.
“Để tôi nghe điện thoại trước đã.”
Môi cậu ta mím thành một đường, phải rất lâu sau đó mới từ từ buông tôi ra.
Vừa nhấn nút nghe, đầu bên kia cất lên giọng nói vui vẻ của Tống Chí Hoành.
“Lâm Niên, em tới rồi.”
Tôi ừm một tiếng.
“Tôi ra ngay đây.”
Sau đó cúp máy nhìn sang Lăng Cận,
“Có việc gì thì để lần sau nói tiếp nhé, tôi….”
Tôi ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp “Bạn tôi tới đón tôi rồi.”
Môi cậu ta cong lên, cố gắng kiên nhẫn nói, “Lâm Niên, cuối tuần cậu có thời gian không?”.
Cậu ta nhìn tôi một lúc, “Chúng ta đã rất lâu rồi không ăn cơm cùng nhau.”
Tôi trầm ngâm, sau đó cũng đồng ý với cậu ta.
Khác với lần trước, lần này Lăng Cận đứng tại chỗ, nhìn tôi lên xe Tống Chí Hoành, nhìn cho tới khi xe của Tống Chí Hoành rời khỏi tầm mắt.
Lên xe, tôi cảm nhận được tâm trạng của Tống Chí Hoành không được tốt. Cậu ta không những không thèm nhìn tôi một cái, ngay cả lời nói cũng biến đổi.
Rõ ràng lúc nãy còn vui vẻ nói vài ba câu với Lăng Cận, mở cửa xe cho tôi với dáng vẻ của một người bạn trai. Mà hiện tại thì đến một câu cũng không thèm nói với tôi.
Tôi hình như cũng đoán được lý do tại sao cậu ta lại như vậy, liền cố ý trêu chọc cậu ta một chút.
“Không muốn nhìn thấy chị sao?Một câu cũng không muốn nói với chị nữa à?”
Tống Chí Hoành ấm ức nhìn tôi, “Chúng ta có được tính là đang yêu nhau không?”
Tôi cũng không ngờ rằng cậu ta lại hỏi như vậy, ngây người mất một lúc.
Tống Chí Hoành hình như có một chút thất vọng, dọc đường cũng không nói thêm lời nào.
Sau khi đưa tôi về đến nhà, cậu ta cũng lấy chìa khoá đi thằng về phía nhà mình.
Tôi cũng rất muốn gọi cậu ta, nhưng rồi lại thôi.
Ai mà biết được rằng, khi tôi vừa mở cửa thì đã bị một bàn tay to lớn ấm áp kéo lại.
Trên gương mặt của Tống Chí Hoành lộ ra vẻ mất mát không thể che giấu, dường như cậu ta đang nghiến chặt răng lại.
“Chị không nói lời nào, có biết như vậy tối nay em sẽ mất ngủ không.”
Tôi ngơ ngác “Tôi muốn suy nghĩ thật kỹ sau đó mới trả lời cậu.”
Tôi đối với vấn đề tình cảm thật sự rất cố chấp, và cũng có một chút gì đó sợ hãi.
Trong ánh mắt của Tống Chí Hoành bỗng chốc loé lên, “Là chị cũng có một chút cảm giác với em đúng không?”
“Ừm”
Cậu ta cong môi, không nhịn được cúi đầu hôn lên mặt tôi.
“Vậy chị cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc suy nghĩ đi ạ.”
Sau đó lùi lại vài bước, vẫy vẫy tay “Sáng mai em tới tìm chị nghe đáp án.”
Bước vào phòng tắm, tôi xối nước vào mặt, lúc này mới nhận ra khoé miệng cũng đã hếch lên từ lúc nào không hay.
Mặt cũng đã ửng đỏ lên rồi.
Không hiểu tại sao lại có một chút xấu hổ.
…………………..
Buổi hẹn đó, tôi đến muộn.
Lăng Cận là một người rất coi trọng thời gian, trước đây lúc nào tôi cũng cố gắng đến sớm một chút, rất ít khi để cậu ta phải đợi.
Chỉ là hôm nay tôi ngủ hơi ít, ngay cả chuông báo thức cũng không thể đánh thức tôi dậy được. Sau khi thức dậy lại bị Tống Chí Hoành đến náo nhiệt một hồi, tới được điểm hẹn thì đã trễ hơn 10 phút.
Tôi đặt túi xuống, kéo ghế ngồi phía đối diện Lăng Cận “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Lăng Cận nhìn tôi vài giây, “Do công việc?”
Tôi lắc đầu, uống ngụm nước để kích thích lại thần kinh “Tôi ngủ quên mất.”
Cậu ta siết chặt cốc nước, “ừm” một tiếng.
Tôi chợt nhớ ra, đã lâu lắm rồi cậu ta và tôi không có buổi hẹn riêng như thế này.
Hai năm trước, Cậu ta và Tống Vân Niên chia tay, cậu ta rủ tôi đi Thanh Hải thư giãn, tôi làm việc liên tiếp 3 ngày không ngừng nghỉ để thu xếp công việc, đồng thời xin nghỉ phép để cùng cậu ta đi du lịch, ở bên an ủi cậu ta.
Nhưng chỉ đến ngày thứ 2, cậu ta đã bị Tống Vân Niên điện thoại gọi về, bỏ tôi lại một mình ở khách sạn.
Tôi ngắm nhìn bầu trời xám vàng trên hồ Thanh Hải, ngắm nhìn từng đợt sóng cuồn cuộn, đi trên con đường dài ngược gió đắng, một mình kết thúc kỳ nghỉ.
Nghĩ tới đây, tôi bất giác cười nhạt.
Người phục vụ cầm thực đơn đến, Lăng Cận thực ra không thích ăn đồ Thái, lần này quả thật hiếm thấy.
“Buổi chiều muốn đi trượt băng không?” Cậu ta đề nghị, “Tôi thấy thể trạng của cậu không tốt lắm, bình thường lười vận động, hay là đi xem phim nhé? Gần đây đang chiếu một bộ phim khá hay”.
Trước đây, những hoạt động này đều là do tôi sắp xếp, vì sợ Lăng Cận và tôi ở cùng nhau sẽ cảm thấy nhàm chán, từ trước tới nay, chưa bao giờ để cậu ta lãng phí tâm tư.
Mà hôm nay thì ngược lại, cậu ta rất tích cực, còn tôi thì có chút thiếu hứng thú. Tôi thản nhiên khuấy ly cà phê.
“Tôi thế nào cũng được.”
Nói xong, tôi nhận thấy được sự qua loa và lạnh lùng trong giọng nói của bản thân.
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được khuôn mặt hơi tối sầm của Lăng Cận.
Nhưng cậu ta vẫn cố gắng giữ nét mặt như cũ, mỉm cười nói “Vậy chúng ta xem phim đi.”
Lăng Cận.
Biểu hiện của cậu ta thật mới lạ.
Nhưng tôi cũng không để tâm cho lắm, hiện tại tôi không còn suy nghĩ quá nhiều về cậu ta nữa, thậm chí khi nói chuyện với Lăng Cận, tôi cũng sẽ hơi phân tâm mà nghĩ tới Tống Chí Hoành bây giờ như thế nào, trước lúc tôi đi, hình như cậu ta có chút tức giận.
Định thần lại, quay đầu liền nhìn thấy khóe môi Lăng Cận hơi hơi nhếch lên.
Xem phim xong trời cũng đã tối.
Tôi và Lăng Cận đi dạo trên con đường rợp bóng cây, gió chiều mát lạnh thổi qua, mang đến cảm giác nhẹ nhàng.
Cậu ta nói: “Tới nhà tôi ngồi một chút nhé.”
“Tôi phải về có việc rồi.”
Tôi trả lời.
“Vậy để tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu.”
Bước chân của Lăng Cận đột nhiên dừng lại.
Dưới bóng cây, cậu ta hơi cong môi lại nhìn tôi, trong giọng nói mang theo một tia châm chọc.
“Hiện tại tâm trí của cậu đang nghĩ về ai rồi à?”.
“Tống Chí Hoành?Tại sao lần nào cũng là cậu ta tới đón cậu?Hai người….”Lăng Cận dừng lại, “Ở chung?”.
Cảm giác mệt mỏi, nặng nề ập đến, tôi nhẹ giọng.
“Lăng Cận, tôi có cuộc sống riêng của tôi, tương lai tôi còn có gia đình của mình, có chồng, có con. Tôi không thể mãi mãi giống như trước đây, lúc nào cũng quay xung quanh cậu, ở bên cậu được.”
Tay bên hông của cậu ta nắm chặt thành đấm,
“Nhanh như vậy mà đã nói tới chuyện kết hôn rồi à?Tống Chí Hoành cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cậu nghiêm túc vậy sao, cậu ta chưa chắc đã nghĩ như cậu.”
“Là cậu giới thiệu cậu ta cho tôi, tính cách của cậu ta thế nào, cậu là người rõ nhất mà.” Tôi nói.
“Mà, chắc tự cậu cũng hiểu rõ cảm xúc hiện tại của tôi.”
Trong mắt của Lăng Cận dâng trào một thứ cảm xúc kích động, cậu ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào trong lòng.
Trước kia, chỉ cần chạm vào ngón tay của cậu ta thôi, tôi liền bị ngại tới đỏ mặt, hiện tại bị cậu ta ôm chặt như thế này, tôi lại chẳng thấy có chút dao động nào.
Cậu ta lùi ra xa một chút, chậm rãi cúi đầu, phả hơi thở nặng nề vào mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi, gần như sắp hôn xuống.
Trong lòng tôi chỉ cảm thấy xa lạ cùng kháng cự, theo bản năng quay đầu tránh đi nụ hôn của Lăng Cận.
Lăng Cận đơ người, đông cứng tại chỗ.
5
Lăng Cận bẩm sinh tính khí kiêu ngạo, rất ít khi bị từ chối, đặc biệt là sự từ chối này đến từ tôi.
Gần như ngay lập tức, mắt cậu ta đỏ hoe, giọng nói khàn khàn gọi tên tôi
“Tiểu Niên.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong ánh mắt của cậu ta lộ rõ sự hụt hẫng.
Tôi biết, cậu ta đang sợ hãi điều gì.
Trong một khoảng thời gian dài, Lăng Cận là tâm điểm của cả cuộc đời tôi.
Tôi cũng là đứa con mà bố mẹ yêu thương, tôi là niềm tự hào của họ, là đứa con gái được bố mẹ nuông chiều, bao bọc, không bao giờ họ để tôi phải chịu ấm ức. Nhưng hết lần này tới lần khác, lại vì một người đàn ông mà chịu không biết bao nhiêu là tổn thương, tự nguyện làm lốp xe dự phòng, để cậu ta chà đạp lên tình cảm của mình.
Năm 21 tuổi, Lăng Cận vì không muốn rời xa Tống Vân Niên mà chuẩn bị để cùng cô ấy ra nước ngoài. Kỳ nghỉ năm đó, tôi như một cái xác không hồn, đến muốn khóc cũng không khóc nổi, cả ngày ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Có người tới nói chuyện, tôi chỉ cười nhạt đáp lại. Khi đó, tôi cảm thấy mình che dấu rất tốt, không một ai có thể nhìn ra sự suy sụp của tôi. Tôi còn nhớ, lúc đó có một lần nấu mì, tôi không cẩn thận bị đổ nước sôi sùng sục xuống chân.
Bố tôi chạy vội đến, đưa tôi vào phòng tắm, xịt nước lạnh vào phần chân bị bỏng cho tôi.
Tôi nói, không phải tôi có ý như vậy, chỉ là đột nhiên cảm thấy không còn sức lực nữa.
Bố tôi không nói lời nào, nhưng tôi nhìn thấy hốc mắt của ông ấy đã đỏ hoe.
Thấy ông ấy như vậy, con tim của tôi bỗng chợt nhói đau.
“Lần này đã như vậy, lẽ nào rời xa nó, con thật sự không muốn sống nữa sao?”
Còn mẹ tôi thì khóc, vừa khóc vừa chửi tôi.
Thì ra tất cả mọi người đều biết.
Họ đều nhìn thấu được tất cả, khi tôi đau lòng vì Lăng Cận, thì họ cũng đau lòng vì sự khác thường của tôi.
Sau này, Lăng Cận trở về nước một mình, Tống Vân Niên thì ở lại nước ngoài, ở nơi mà cô ấy gặp được người chồng hiện tại của mình.
Trong 6 năm bọn họ xa cách, người duy nhất ở bên Lăng Cận là tôi.
Cái lần bị bỏng đó tuy không để lại sẹo ở chân, nhưng nó đã để lại một vết sẹo trong trái tim tôi, nơi chứa đựng gia đình, những người thân, bạn bè, cũng như lòng tự trọng của tôi.
Tôi sẽ không vì Lăng Cận mà bỏ mặc bản thân, phớt lờ mọi người.
Mặc dù tôi vẫn cứ tiếp tục yêu cậu ta.
Cho tới giờ phút này đây, Lăng Cận chắc cũng nhận thức được rằng, đến cả tôi cũng sẽ rời xa cậu ta.
…………….
Về đến nhà, Tống Chí Hoành đã nấu cơm xong đợi tôi rồi.
Cậu ta mặc một chiếc áo phông trắng, quần xám, dáng người mảnh khảnh, tóc mái hơi dài che đi đôi mắt, nhìn tôi ấm ức nói.
“Đồ ăn nguội hết cả rồi.”
Một câu nói thôi cũng làm tôi mềm lòng.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau, cậu ta đã thú nhận với tôi, Tống Chí Hoành biết tôi thích Lăng Cận, nên đã cố ý nhờ Lăng Cận nối duyên, mục đích là làm cho tôi hết hy vọng đối với Lăng Cận, chuyển sang vòng tay của cậu ta.
Nhưng mà lại không muốn tôi vì thế mà đau khổ, lại càng sợ tôi ghét cậu ta, sau chuyện đó lại hối hận tới mức muốn cắn chết bản thân.
Tôi cũng nói với cậu ta rằng, tôi đã không còn yêu Lăng Cận nữa rồi.
Không phải bây giờ, mà không biết từ bao giờ, tình cảm tôi dành cho Lăng Cận đã dần cạn kiệt sau những tổn thương đã trải qua.
Nhưng Tống Chí Hoành vẫn có chút lo lắng bất an, mỗi lần gặp Lăng Cận, thần kinh của cậu ta lại căng thẳng tột độ. Không biết cậu ta đã học cách tạo hickey ở đâu, lấy một cái chai rỗng , đứng trước gương và tạo ra mấy dấu ở cổ. Long trọng tuyên bố chủ quyền trước mặt Lăng Cận.
Tôi buồn cười hỏi “Như vậy có tác dụng không?”.
Cậu ta cau mày, bối rối nói.
“Sao lại không có tác dụng cơ chứ….”
“Hay là để em giúp anh nhé?”
Nói xong tôi mới hối hận thì cũng muộn rồi, cậu ta ôm tôi xuống sô pha, đè lên người tôi, ngoẹo cổ nói.
“Vậy em làm đi.”
Não bộ nóng lên, tôi thật sự đã hôn lên cổ cậu ta, ngậm một miếng da nhỏ trong miệng.
Tống Chí Hoành bất giác rên lên một tiếng, thân thể càng ngày càng cứng nhắc.
Tôi không biết phải mất bao lâu mới có thể tạo ra dấu ấn, vì vậy tôi đã tận tuỵ làm nó rất lâu.
“Đừng hôn nữa.” giọng cậu ta khàn khàn “Nếu em còn tiếp tục nữa, anh không biết anh có thể kiềm chế mà không làm gì khác nữa không đó.”
Lúc này tôi mới ý thức được hành vi của mình, tai Tống Chí hoành đã đỏ rực lên rồi, yết hầu cuồn cuộn không ngừng.
Ngay lập tức dừng lại, buông cậu ta ra, nhưng Tống Chí Hoành lại đè tôi xuống, thậm chí còn đưa tay vào áo tôi…
“Có được không?” giọng cậu ta nài nỉ.
Hơi thở tôi nặng nề, yếu ớt từ chối “Không được….”
“Thật mềm….” Ánh mắt Tống Chí Hoành nóng bỏng đến mức như muốn thiêu đốt cơ thể tôi, như muốn làm tôi tan chảy. Cậu ta cắn chặt môi dưới hơi hé mở của tôi, vùi đầu vào một bên cổ tôi, khẽ thở dốc.
“Lâm Niên, em thật mềm…”
Tập sau có pass, lấy pass tại đây nha ~
Để lại một bình luận