6 BỎ LỠ
Anh còn chưa kịp nói, Dung Thần đã nói tiếp: “Nhưng thành thật mà nói, đừng trách tôi nhiều lời. Thiệu Khiêm, việc cậu ly hôn với Đồng Kiệt thực sự là tổn thất lớn nhất của cậu đó. Những người yêu cậu như Đồng Kiệt, trên toàn thế giới này đều chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.”
Mạc Thiệu Khiêm cau mày, “Ý cậu là sao?”
“Ý của tôi còn chưa rõ ràng hay sao? Tôi đương nhiên là cảm thấy rằng cậu đã bỏ lỡ đi một người mà nhất định không nên bỏ lỡ thôi.”
Dung Thần càng nói càng kích động, bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
“Cậu còn nhớ lần cậu bị tai nạn mất đi thị lực ba năm trước không? Lúc đó cậu đã không thể chấp nhận sự thật này, cậu đập nát mọi thứ trong phòng bệnh. Trong phòng bệnh, y tá cũng không một ai dám đến gần cậu, chỉ có Đồng Kiệt là không sợ bất cứ điều gì, cô ấy dám đến gần cậu, thậm chí còn dám lao tới ôm cậu trong lúc cậu đang điên cuồng nhất, mà không quan tâm đến việc vài chiếc ghế rơi vào người cô ấy. Tôi nhớ không nhầm thì, lần đó, đã làm gãy hai chiếc xương sườn của cô ấy đó.
“Nhìn cậu như vậy ai cũng đau lòng, nhưng rõ ràng cô ấy mới là người bị tổn thương và bị đối xử sai trái, nhưng cô ấy vẫn không ngừng ôm lấy cậu, an ủi cậu, nói đi nói lại với cậu rằng cô ấy sẽ ở bên cậu. Việc đó làm cho các bác sĩ và y tá bệnh viện nhìn thấy mà cảm động phát khóc.
“Lúc cậu rơi vào hoàn cảnh bất lực như vậy, bên cạnh chỉ có Đồng Kiệt, người mà cậu yêu kia, Đồng Tinh Nguyệt không biết đã chạy đi đâu đến bóng dáng cũng không tìm thấy rồi.
“Đôi khi tôi thực sự không hiểu, trái tim của cậu thật sự làm bằng sắt đá sao? Xem như cô ấy cũng đã có lỗi đi, nhưng mà cũng không đáng hận đến thế. Hơn nữa, ngay từ đầu chính cậu là người chạy tới cầu xin người ta cơ mà. Đồng Tinh Nguyệt lại là con gái ngoài giá thú của nhà họ Đồng, cô ta và mẹ cô ta, hai người họ chính là người đã cướp chú Đồng, phá vỡ hạnh phúc của nhà họ Đồng. Đồng Tinh Nguyệt lại mắc bệnh bạch cầu, dù không cứu được cũng phải chết!”
Cuối cùng, Mạc Thiệu Khiêm ngắt lời anh, “Tinh Nguyệt lúc đó là bị Đồng Kiệt ngăn cản nên không thể đến gặp tôi.”
Dung Thần: “Là không thể hay là do không muốn, cậu tự mình biết rõ. Cậu là thiếu gia của Mặc gia, lúc cậu là thiếu gia kiêu ngạo, cô ta chưa bao giờ rời xa khỏi cậu, nhưng khi cậu trở thành một tên mù, cô ta lại biến mất không một dấu vết.”
“Thiệu Khiêm, nói lời thật lòng của cậu đi. Cậu ở cùng Đồng Kiệt lâu như vậy, thật sự chưa từng có một chút động lòng nào sao?”
Động lòng?
Anh, đối với Đồng Kiệt, có từng động lòng chưa?
Mạc Thiệu Khiêm giống như đã nghe thấy một câu nói đùa lớn nào đó và cười khẩy: “Tôi động lòng với ai, cũng sẽ không bao giờ động lòng với cô ta.”
Dừng lại một chút, anh lại nói thêm: “Nếu cậu thật sự cho rằng cô ta tốt như vậy thì bây giờ theo đuổi cô ta cũng chưa muộn. Tôi rất vui lòng đến dự đám cưới của hai người.”
“Cậu…” Dung Thần bị làm cho cứng họng.
Cậu không khỏi thở dài, đau lòng cho người phụ nữ yêu đến bất chấp tất cả kia.
Một người phụ nữ, có thể có bao nhiêu ba năm.
“Cho dù tôi có muốn đuổi theo cô ấy đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Huống chi, Hai người là vợ chồng đã ba năm, hiện tại lại ly hôn. Tôi quay lại đuổi theo cô ấy, còn ra thể thống gì nữa.
Dung Thần đứng dậy nói: “Quên đi, không nói chuyện này nữa, mấy ngày nay tâm tình của cậu không được tốt, tôi đưa cậu ra ngoài thư giãn.”
Việc thư giản mà Dung Thần nói, cũng chỉ là đi bar uống rượu.
Dung Thần vừa bước vào, như thường lệ liền gọi một số cô gái đến uống cùng.
Mạc Thiệu Khiêm vốn chán ghét những thứ này, thế mà hôm nay lại gọi một nhóm những cô gái đến bàn, nhưng điều anh không bao giờ ngờ tới là khi nhóm phụ nữ này ngồi xuống, Mạc Thiệu Khiêm lại vẫy tay và gọi hai người ngồi cạnh cậu ta.
Dung Thần bị sốc đến mức mắt gần như rớt xuống.
Hôm nay là sao vậy?
Mặt trời mọc từ hướng Tây sao?
Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Dung Thần, anh chỉ nhìn chiếc điện thoại trong tay và luôn nhìn về phía cảnh cửa phòng.
7 RA MẶT
Chợt nghĩ…..
Nếu như là bình thường, theo như Đồng Kiệt đã quy định, đừng nói tới việc bên cạnh anh xuất hiện những người phụ nữ khác, ngay cả đến uống rượu cũng không được, những năm này, trong phạm vi ba mét của anh, chưa bao giờ xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào.
Bởi vì một khi Đồng Kiệt phát hiện, nhất định sẽ gọi điện thoại hoặc trực tiếp xông tới đây.
Nhưng hôm nay…
Cô ấy không gọi điện hay xuất hiện.
Ngay cả khi anh đã làm những điều mà cô ấy không thể chấp nhận được.
Vì vậy, đây không phải là một màn trình diễn, cũng không phải để thu hút sự chú ý của anh.
Cô ấy thật sự là muốn buông bỏ hoàn toàn rồi sao?
Không biết vì sao, Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Trong phòng cũng không nóng lắm, nhưng anh bức bách đến mức không nhịn được mà kéo cà vạt ra.
Một người phụ nữ bên cạnh không khỏi muốn đến gần anh, nhưng anh cau mày đẩy cô ta ra.
Anh ghét mùi nước hoa ở trên người của những người phụ nữ này.
Có lẽ hôm nay đến đây là một sai lầm.
Anh không những không được thư giãn mà còn cảm thấy thấy khó chịu.
Mạc Thiệu Khiêm sải bước đi ra khỏi phòng.
Dung Thần không biết vì sao Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên phát điên, vội vàng đuổi theo: “Này, cậu làm sao vậy? Cả ngày nay cậu đều giữ bộ mặt bực tức, giống như có người nợ cậu mấy trăm triệu vậy?”
Mạc Thiệu Khiêm lại kéo cà vạt, đang định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng bên cạnh đang mở.
“Này, vừa rồi tôi không nhìn lầm phải không? Đó là Mạc thiếu gia, chủ tịch Tập đoàn Mạc Thị phải không?”
“Đúng vậy, chính là hắn.”
“Hay là tới chào hỏi một tiếng? Chúng ta còn phải nhờ cậy vào Mạc Thị bao nhiêu dự án nữa đó. Cậu nói hắn ta à, đúng là một tên có phúc mà. Mấy năm trước, Mạc Tổng bị tai nạn trở thành một tên mù, và cổ phiếu Mạc Thị lúc đó đang lao dốc. Lúc đó thiếu hụt vốn đầu tư, người ta còn tìm đến tôi để xin nhờ giúp đỡ đó.”
“Mạc Tổng đến nhờ cầu cứu sao? Không thể nào, Một người kiêu ngạo như hắn ta làm sao có thể đến cầu cứu được?”
“Không phải cậu ta, mà là vợ cậu ta…Hình như tên là Đồng Kiệt thì phải. Vốn đầu tư của Mạc Thị có vấn đề, Mạc Thiệu Khiêm lại đang điều trị trong bệnh viện, cô ta ra ngoài để kêu gọi đầu tư, hầu hết là tìm tới cầu cứu tất cả những nhà đầu tư trong vòng kết nối rồi. Nhớ lại, lúc đó tôi đã làm khó cô ta, tôi nói với cô ta rằng nếu cô ta muốn tôi đầu tư tiền thì tôi có thể giúp, nhưng cô ta phải uống rượu với tôi. Kết quả là hôm đó, cậu đoán xem, cô ta đã uống đến mức chảy máu, phải đến bệnh viện rửa ruột, tỉnh dậy lại tiếp tục mặc quần áo bệnh viện chạy tới uống rượu với tôi.”
“Cô ta không cần mạng sống của mình nữa à?”
“Chắc là không cần nữa, người phụ nữ này cũng ngu ngốc, lúc đó Mạc Thị và Mạc Thiệu Khiêm đều như vậy rồi, còn ở lại gánh đống hỗn độn đó, cô ta cũng đáng bị tôi lừa, cũng không học được cô em gái, trốn chạy nhanh như thế. Tôi đã lừa vợ của Mạc Thiệu Khiêm, nói chuyện này ra, thật có mặt mũi mà, hahaha…”
Bên trong cuộc nói chuyện đang diễn ra sôi nổi, Dung Thần nghe xong không nhịn được mà quay đầu lại.
Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Thiệu Khiêm trông lạnh lùng như vậy bao giờ.
Đang định mở miệng thì Mạc Thiệu Khiêm đã đá tung cửa ra.
“ Mạc Tổng…” Trước sự ngạc nhiên của mọi người, anh nhặt chai rượu trên bàn lên và đánh rất mạnh vào đầu người đàn ông.
“A…”
Đột nhiên khung cảnh trở nên hỗn loạn.
……………….
Cuối cùng Dung Thần đưa Mạc Thiệu Khiêm trở lại bệnh viện.
Tuy anh không phải là người bị chiếc chai gây thương tích nặng nhưng do dùng lực quá mạnh nên một số mảnh vỡ của chiếc chai cũng đã xuyên vào lòng bàn tay anh.
Lúc này, anh đang để y tá băng bó cho mình, vừa cầm điện thoại vừa lạnh lùng chỉ đạo người ở đầu bên kia điện thoại.
“Đúng, chậm nhất là ngày mai.”
“Làm cho Roche phá sản!”
Ngay cả cô y tá nhỏ cũng bị sốc vì cảm giác ớn lạnh tỏa ra từ người của Mạc Thiệu Khiêm, cô run rẩy nhìn Dung Thần.
Dung Thần liếc cô một cái, ý bảo rằng cô có thể rời đi, sau đó đi tới trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, thẳng thắn hỏi: “Thiệu Khiêm, nếu tôi không nhìn lầm, cậu là đứng ra vì Đồng Kiệt sao?”
Mạc Thiệu Khiêm sửng sốt, cau mày, “Cậu nói sao?”
8 TÂM NGUYỆN
Dung Thần không vòng vo nữa mà tiếp tục nói: “Lẽ nào cậu không phát hiện hay sao? Trước giờ cậu chưa từng đánh nhau. Chuyện vừa rồi thực sự làm tôi giật mình đó. Còn nữa, phải căm hận đến mức nào, cậu lại muốn làm cho người ta phá sản, không phải là đang ra mặt giúp cho Đồng Kiệt sao? Cậu đối với Đồng Tinh Nguyệt chưa bao giờ lo lắng đến vậy đúng không?
Mạc Thiệu Khiêm: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Dung Thần còn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Mạc Thiệu Khiêm chặn lại, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên đẩy ra.
Đồng Tinh Nguyệt với vẻ lo lắng chạy vào và đi thẳng đến chỗ Mạc Thiệu Khiêm.
“Thiệu Khiêm! Nghe nói anh nhập viện, xảy ra chuyện gì vậy? Không bị thương nặng chứ?
Mạc Thiệu Khiêm bình tĩnh lại, nói: “Chút chuyện nhỏ thôi, không sao cả.”
“Thiệu Khiêm, sao đột nhiên lại đánh nhau chứ? Em lo lắng chết mất.”
Mạc Thiệu Khiêm: “Lúc tôi mất đi thị lực, em có lo lắng cho tôi không?”
Đồng Tinh Nguyệt sửng sốt: “Anh nói sao?”
Tại sao Thiệu Khiêm lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?
Đồng Tinh Nguyệt đột nhiên hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Em đương nhiên là lo lắng cho anh rồi! Thiệu Khiêm, so với người khác, em lo lắng cho anh nhiều đến thế nào, mấy lần em muốn đến gặp anh nhưng Đồng Kiệt đều ngăn cản. Anh biết đó!Cô ta vẫn luôn bỉ ổi như vậy.”
Mạc Thiệu Khiêm không nói thêm gì nữa mà chỉ nhìn vào lòng bàn tay được quấn băng gạc của mình.
Ngắm nhìn nó rất lâu, rất lâu.
Trên ngón áp út của anh, đã từng đeo một chiếc nhẫn.
Anh đã đeo nó trong ba năm.
Ngày đầu tiên nó ra, anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đến ngày thứ ba sau khi tháo nó ra, dấu vết của chiếc nhẫn dần dần mờ đi.
Vào ngày thứ năm sau khi tháo nó ra, anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó.
Vào ngày thứ bảy sau khi tháo nó ra, anh nghĩ, hình như anh có gì đó điên rồi.
Có một số người đáng ghét như vậy, rời đi rồi, nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Dường như cả thế giới đang nói với anh rằng Đồng Kiệt yêu anh đến nhường nào.
Nhưng anh không yêu cô ấy.
Anh nhiều lần tự nhủ rằng anh không yêu cô.
Nhưng tại sao, trong lòng anh hiện tại ,lại không cảm thấy thấy vui vẻ?
Lo lắng vết thương sẽ bị viêm, Dung Thần đề nghị cho anh ở lại bệnh viện một ngày để đảm bảo an toàn. Đồng Tinh Nguyệt cũng đề nghị ở lại chăm sóc anh, nhưng anh không nghe mà bỏ đi một mình. ..
Anh không quay lại Mạc Gia hay công ty mà lại trở về… nhà.
Đó là ngôi nhà mà anh phải trở về trước 24h hàng ngày.
Khi mở cửa, căn phòng tối om, anh đưa tay bật công tắc ở bên cạnh, chỉ có luồng khí lạnh tràn vào.
Nơi này trống rỗng như thể chưa từng có ai sống ở đó, anh lục lọi xung quanh và nhận ra rằng cô đã dọn dẹp rất kỹ lưỡng, không để lại bất cứ thứ gì.
Anh không biết mình đang nghĩ gì, muốn làm gì, anh chỉ biết, trước khi kịp suy nghĩ rõ ràng, anh đã lục lọi từng ngăn kéo, từng ngóc ngách trong nhà.
Cuối cùng, anh tìm thấy một tờ giấy ghi chú.
Đây là điều mà Đồng Kiệt đã không đem đi.
Trước đây cô luôn dùng tờ giấy dán này dán ở mọi ngóc ngách trong nhà để nhắc nhở anh nhớ ăn uống đầy đủ, chỗ nào để nước ấm, hoa quả đã được cắt sẵn, thuốc dạ dày mỗi lần uống bao nhiêu,…
Trên tay anh lúc này, là những tờ giấy ghi chú với những dòng chữ đã bị mờ dần. Cuối cùng anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của Đồng Kiệt.
“Thuê bao quý khách, số máy bạn gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau…”
Âm thanh máy móc vang lên khiến trái tim anh run rẩy.
Cô ấy vậy mà, lỡ lòng chặn số của anh!
9 CÔ ẤY KHÔNG THỂ ĐẾN ĐƯỢC
Anh gọi lại thêm hai lần nữa, phát hiện ra vẫn không thể liên lạc được, bắt đầu xem lại danh bạ của mình.
Cũng lúc này anh mới phát hiện danh bạ của mình không có lấy một người bạn nào của Đồng Kiệt.
Trong ba năm qua, anh chưa bao giờ thực sự bước vào thế giới của cô.
Suy nghĩ một hồi lâu, anh bấm số của Dung Thần, rất nhanh, số điện thoại của Hứa Nguyệt đã được gửi tới.
Hứa Nguyệt, là người bạn duy nhất của Đồng Kiệt mà anh có thể nghĩ tới.
Quay số điện thoại và nhanh chóng được kết nối tới đầu dây bên kia.
Mạc Thiệu Khiêm vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy, “Hứa Nguyệt, tôi là Mạc Thiệu Khiêm. Phiền cô nói với Đồng Kiệt rằng, cô ấy còn một số đồ ở chỗ tôi vẫn chưa mang đi, bảo cô ấy liên hệ ngay với tôi để lấy chúng.”
Đầu dây bên kia trầm mặc, một lúc lâu sau mới truyền tới giọng nói bình tĩnh kèm theo một chút đáng sợ của Hứa Nguyệt vang lên, “Đồ gì vậy?”
Mạc Thiệu Khiêm phớt lờ sự kỳ lạ và trả lời: “Giấy ghi chú.”
Hứa Nguyệt lại im lặng, “Cậu ấy không cần nữa, và cậu ấy cũng không dùng được nữa.”
Giọng nói của Mạc Thiệu Khiêm càng lạnh hơn, “Cô ta không cần, cũng không thể để lại ở chỗ tôi được, nói với cô ta, ngày mai đến đem chúng đi.”
Hứa Nguyệt ậm ừ rồi cúp điện thoại. Mạc Thiệu Khiêm cau mày, đang định gọi lại thì điện thoại của anh đột nhiên có tin nhắn, là của Hứa Nguyệt gửi tới, thời gian và địa điểm gặp mặt vào ngày mai.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn hồi lâu, phiền muộn cuối cùng cũng tiêu tan, ném điện thoại lên giường.
Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Khiêm thức dậy từ rất sớm.
khi tham dự cuộc họp cả ngày ở công ty, anh đưa mắt nhìn đồng hồ, gần đến giờ hẹn, lần đầu tiên anh cho tạm ngừng cuộc họp, sau đó, bàn tay mảnh khảnh của anh vô thức thò tay vào tờ giấy nhớ trong túi áo vest.
Khi đi ngang qua văn phòng chủ tịch, lại nghe thấy các nhân viên trong văn phòng đang sôi nổi bàn tán điều gì đó.
“Các cậu biết gì chưa?Cảnh sát cuối cùng đã tìm ra danh tính thực sự của người phụ nữ nhảy xuống biển vài ngày trước rồi!”
“Ai vậy?Có phải là người mà chúng ta biết không? Sao cô lại kích động như vậy?”
“Là người mà chúng ta biết đó!Lúc đó tôi sốc lắm…Vậy mà lại là Đồng…”
Nếu đó là trước đây, lại ở ngay văn phòng bàn tán, Mạc Thiệu Khiêm sẽ không khỏi đi tới mắng bọn họ, nhưng lúc này, anh không để ý nhiều đến những người này, còn chưa nghe xong, anh đã nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng, đi vào thang máy riêng.
Đếm ngược thời gian, anh và Đồng Kiệt, thật sự đã lâu không gặp nhau rồi.
Cô ta, rốt cuộc là đang làm gì?
Là đi du lịch, để thư giãn?
Hay là… thực sự giống như những gì cô ta đã nói, rằng cô ta thích người khác?
Mạc Thiệu Khiêm phi như bay suốt chặng đường và cuối cùng cũng đến được địa điểm đã hẹn.
Chỉ là, điều khiến khuôn mặt anh ngay lập tức cứng đờ là, người đợi anh ở đích đến không phải là Đồng Kiệt mà là Hứa Nguyệt.
“Đồ đâu? Đưa cho tôi.” Hứa Nguyệt bình tĩnh đưa tay về phía anh. Không hiểu sao đôi mắt cô đỏ hoe.
Mạc Thiệu Khiêm tức giận, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đồng Kiệt đâu? Tôi đã nói là bảo cô ta tự mình đến lấy mà.”
Hứa Duyệt kìm nén sự khó chịu: “Cậu ấy không thể đến được.”
Mạc Thiệu Khiêm chế nhạo, “Sao?Cô ta lại nhìn trúng ai à, rồi lại đang bận rộn, không biết xấu hổ ép người ta cưới cô ta sao?
Khi Hứa Nguyệt nghe những thấy điều này, khuôn mặt bình tĩnh của cô ấy cuối cùng cũng có một vết nứt, “Mạc Thiệu Khiêm, là anh thực sự không biết hay anh đang giả vờ không biết?”
10
Mạc Thiệu Khiêm cau mày nói: “Cái gì?”
Hứa Nguyệt từng câu từng chữ, gần như muốn cắn anh ra thành từng mảnh, “Cậu ấy chết rồi!Cái người mà anh nói không biết xấu hổ kia, 10 ngày trước, là vì anh mà nhảy xuống biển tự vẫn rồi!”
Lời nói như sét đánh ngang tai, làm nổ tâm trí của Mạc Thiệu Khiêm.
Thậm chí ngay khoảnh khắc này, Anh còn nghi ngờ liệu tai mình có vấn đề gì không.
“Cô đang nói vớ vẩn gì thế?”
Không biết là đã qua bao lâu, anh mới từ tai mình, nghe được những lời cực kỳ khô khan này.
Hứa Nguyệt rõ ràng không còn thời gian để tranh cãi với anh nữa, nhanh chóng giật tờ lấy tờ giấy ghi chú.
“Nếu như anh thực sự không biết, vậy thì cứ mãi mãi không bao giờ biết đi.” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, Hứa Nguyệt chợt quay đầu lại như nhớ ra điều gì đó. “Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Kiệt đã kết hôn với anh được ba năm, trong ba năm này, cậu ấy luôn là một người vợ tốt và trân trọng anh như thể anh là đôi mắt của mình. Tôi đã từng nói với cậu ấy rằng, sắt thì không thể thành thép. Đã 3 năm rồi, cho dù anh có là hòn đá lạnh đi chăng nữa, thì cũng nên tan chảy được rồi, nhưng thật không ngờ rằng, cậu ấy đến lúc chết, cũng không thể chờ đợi được một lời yêu thương nào của anh.
“Tại sao cậu ấy lại thích anh, cái lí do này, hoặc là ngay cả anh cũng không thể biết được. Năm đó, mẹ cậu ấy qua đời, anh được bố mẹ đưa về nhà họ Đồng để dự tang lễ. Thiếu gia tập đoàn Mặc gia, nhẹ nhàng như ngọc, đứng trước mặt cô gái nhỏ đang đau lòng vì cái chết của mẹ, đưa cho cô một chiếc khăn tay, nói với cô ấy, đừng buồn, lau nước mắt đi, trên đời này, nhất định sẽ có người thay mẹ tiếp tục yêu thương em.”
“Mẹ mất, bố lại đưa một người phụ nữ khác và con của bà ta bước vào nhà. Cậu ấy chẳng còn gì cả, không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Là anh tự mình nói với cậu ấy rằng, vẫn sẽ có người yêu cậu ấy, vì vậy, Đồng Kiệt vẫn luôn chờ đợi.”
“Mạc Thiệu Khiêm, cậu ấy là người phụ nữ ngốc nhất mà tôi từng thấy trên đời. Chỉ vì không thể nhìn thấy được một tình yêu không có hy vọng, đã từ bỏ cuộc sống của mình một cách vô ích. Anh hận cậu ấy vì đã chiếm giữ anh, nhưng mà, anh đã bao giờ thật tâm suy nghĩ rằng, đây vốn là một cuộc giao dịch công bằng không?
“Đồng Tinh Nguyệt là con riêng. Nếu không phải Đồng Tinh Nguyệt và mẹ cô ta bước vào nhà, mẹ của Đồng Kiệt đã không tức giận đến chết. Nếu không có Đồng Tinh Nguyệt, cậu ấy cũng sẽ không tới mức có nhà mà không thể về, vì vậy, nếu anh là cậu ấy, Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh bạch cầu, anh có sẵn sàng hiến tủy không? Tôi nghĩ ngay cả một vị thánh cũng không thể làm được điều đó, cho nên anh cũng không có lý do gì để đổ lỗi cho cậu ấy. Đồng Kiệt không có nghĩa vụ phải cứu Đồng tinh Nguyệt, nhưng anh đã đến cầu xin cậu ấy, Đồng Kiệt đồng ý rồi mới đưa ra điều kiện, như vậy thì có gì đáng trách chứ?
“Mạc Thiệu Khiêm, anh phải nhớ một điều, cậu ấy không phải là người không biết xấu hổ như anh nói, mối quan hệ giữa hai người, là giao dịch mà anh đã thỏa thuận, cậu ấy chưa bao giờ nợ anh bất cứ điều gì, Đồng Kiệt đối xử tốt với anh, anh xem nó là điều hiển nhiên, nhưng đây cũng không phải lý do khiến anh cứ trách cậu ấy!Anh có tư cách gì mà trách cậu ấy hả?!
“Hai người cũng đã ly hôn, đám tang của cậu ấy anh không cần tới, tôi nghĩ là cậu ấy cũng không muốn gặp lại anh. Chúc anh và Đồng Tinh Nguyệt hạnh phúc, sống tới bạc đầu.”
Nói xong, Hứa Nguyệt xoay người rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm bị bỏ lại một mình, đứng chôn chân như người mất hồn.
Đợi tới khi hoàn hồn lại để hỏi rõ Hứa Nguyệt toàn bộ sự việc, Hứa Nguyệt đã lên taxi và bỏ đi trước mặt anh.
Để lại một bình luận