1.
Tôi bị kéo lê đến bãi đất trống phía sau thư viện.
Phía trước có khoảng 7 đến 8 người đang đứng ở đó.
Cầm đầu là Giang Thiệu.
Người mà tôi đã yêu thầm trong nhiều năm.
“Cậu muốn làm gì?” Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta.
“Bối Gia.” Giang Thiệu nghiêng đầu châm điếu thuốc.
“Tinh Tinh là em gái của cậu, là em gái ruột.”
“Cậu đem người tới ức hiếp cô ấy là thế nào?”
Tôi nhếch môi, “Lời của em ấy nói thì cậu liền tin sao?
Giang Thiệu đưa mắt lên nhìn tôi.
Bốn mắt chạm nhau, cậu ta bất ngờ đưa tay ra nắm lấy cổ tôi, một tay ép tôi vào bức tường.
“Chẳng lẽ cô ấy tự tay tát vào mặt mình?”
“Cậu còn mạnh miệng cái gì? Hả?”
Cậu ta ngậm điếu thuốc trong miệng, lời nói phát ra có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, sự tức giận đang không kiềm chế được của cậu ta.
“Giang Thiệu, cậu bây giờ là muốn đòi lại công bằng thay cho em ấy sao?”
Giang Thiệu đột nhiên buông tay ra.
“Bạn gái tôi bị người khác ức hiếp, tôi còn không thể thay cô ấy trút giận sao?”
Một vài cô gái đứng bên cạnh đi tới, túm chặt tôi lại.
Trong số đó, có người giơ tay ra tát tôi.
Tôi không thể di chuyển một bước nào, vì vậy chỉ đành để cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Đôi mắt Giang Thiệu thờ ơ, từ trên cao nhìn xuống.
“Bối Gia, cậu cũng nên được dạy bảo rồi.”
Tôi suy sụp, bất lực gào thét.
“Giang Thiệu, cậu quen biết tôi nhiều năm như vậy, tôi đã từng bắt nạt người khác chưa?!”
Nam sinh vẫn không bị lay động.
Cậu ta tuỳ ý nhả nhả khói thuốc.
“Tinh Tinh nói, cậu không hài lòng với việc trường đã giao cho cô ấy suất cuối cùng, tham gia cuộc thi piano.
Nói xong, cậu ta lại nở nụ cười giễu cợt.
“Tôi không thể tin những gì mà bạn gái tôi nói sao?”
Có phản bác nữa cũng vô ích, với cách nhìn của Giang Thiệu, tôi có nói gì đi chăng nữa thì cũng đều là vô nghĩa.
Hết cái tát này đến cái tát khác.
Tôi chỉ biết im lặng cắn chặt răng mình lại.
“Dừng lại đi.”
Bọn con gái đó ghì chặt tay tôi, sau đó dùng một lực mạnh bấu chặt rồi mới rời đi.
Giang Thiệu đến gần, gạt những sợi tóc dính trên mặt tôi sang hai bên.
“Bối Gia, cậu trước đây không phải như vậy.”
“Sau này có thể nghe lời một chút không?”
Đôi mắt nam sinh tối sầm lại.
“Tôi thật sự rất chán ghét cái cách mà cậu thách thức tôi.”
2.
Giang Thiệu, cậu ta trước đây không phải như vậy.
Mặc dù cậu ta có chút cà lơ phất phơ, nhưng đối với tôi rất tốt.
Đối với em gái Bối Tinh Tinh của tôi, cậu ta lúc nào cũng trưng ra bộ dạng lạnh nhạt.
Có vẻ như là do ngày hôm đó.
Sau khi tôi và Giang Thiệu cãi nhau, cậu ta liền thay đổi.
“Muộn như vậy rồi mới về, cậu đi chơi với ai?”
Giang Thiệu đứng dưới ký túc xá của tôi, dường như đã đợi rất lâu.
“Tiệc liên hoan của câu lạc bộ, có rất nhiều người.”
Cậu ta cười nửa miệng, “Tại sao mỗi lần tiệc kết thúc, đưa cậu về kí túc xá đều là học trưởng?”
Giọng điệu của cậu ta có chút chối tai.
“Giang Thiệu, cậu có thể đừng lần nào cũng như vậy nữa được không?”
“Rốt cuộc cậu đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?”
Chỉ cần là tôi có liên quan gì tới bất cứ một người con trai nào.
Giang Thiệu sẽ luôn bày ra vẻ mặt ủ rũ, tra khảo tôi như tù nhân.
Cậu ta im lặng nhìn tôi, sau đó gật đầu cười nhẹ.
“Được rồi, coi như là tôi lo chuyện bao đồng đi.”
Hôm sau thức dậy, Tôi và Giang Thiệu bắt đầu chiến tranh lạnh.
Một tuần sau, tôi đầu hàng.
Định sẽ chủ động tìm cậu ta giảng hòa và giải thích.
Lý do tại sao tôi lại yên tâm để cho học trưởng đưa tôi về, là bởi vì anh ta và tôi cùng đường.
Nhưng khi vừa mới tới nhà của Giang Thiệu, vừa hay lại nhìn thấy Bối Tinh Tinh đang kiễng chân hôn lên môi cậu ta ở bên ngoài cổng.
Hai tay nam sinh để trong túi quần, không có ý tránh né.
Tôi sững người, vô thức lùi lại một bước, không may đá phải chậu hoa bên cạnh.
m thanh vang lên rất lớn.
Làm cho hai người họ cùng lúc quay đầu lại.
“Chị….”
Bối Tinh Tinh đỏ mặt, lúng túng đứng tại chỗ.
Giang Thiệu chỉ nhàn nhạt, hơi nhướng mày nhìn về phía tôi.
“Tới tìm tôi?”
“Hai người….”Tôi hé đôi môi khô khốc, một lúc sau mới phát ra âm thanh.
Bối Tinh Tinh đan tay Giang Thiệu.
“Em với anh Giang Thiệu đang hẹn hò.”
Em ấy cười e thẹn, “Chị, chị là người đầu tiên biết đấy!”
3.
Giang Thiệu biết tôi thích cậu ta.
Trước đây, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Giang Thiệu và bạn bè.
“Anh Thiệu, tiểu thanh mai kia của anh, Bối Gia đó, có phải là thích anh không?”
Cậu ta lười biếng cười, “Ừ.”
“Em nói rồi mà, cô nương đó lúc nhìn anh, tình ý trong mắt rõ ràng quá mà!”
“Mà, Thiệu ca, anh có thích cô ấy không?”
Giang Thiệu chỉ cười, không hề trả lời.
Giờ đây, tôi đã biết được đáp án rồi.
………..
Bối Tinh Tinh bắt đầu qua lại với Giang Thiệu một cách quang minh chính đại.
Cậu ta tỏ ra thiên vị với em ấy một cách trắng trợn.
Khi tôi và Bối Tinh Tinh ăn trưa ở căng tin, Giang Thiệu cậu ta cũng có mặt
“Đồ ngốc.”
Cậu ta vỗ nhẹ vào bàn tay đang dính đầy nước sốt của Bối Tinh Tinh.
Giọng điệu có chút bất lực và nuông chiều.
“Bóc tôm kiểu gì mà để nước sốt dính hết vào tay thế này, ngốc hả?”
Bối Tinh Tinh bĩu môi, uất ức lẩm bẩm.
“Em muốn ăn mà.”
Giang Thiệu cười nhẹ.
“Những việc như này, có thể nói bạn trai làm giúp cho mà.”
Tôi vùi đầu xuống, hốc mắt đỏ hoe.
Động tác ăn nhẹ nhàng hơn, chỉ mong mau chóng ăn xong, để không thu hút sự chú ý của hai người bọn họ.
Nhưng Bối Tinh Tinh vẫn như thường lệ.
Mặc dù có ở trước mặt Giang Thiệu đi chăng nữa.
Cô ấy cũng không ngần ngại chia sẻ với tôi về chuyện yêu đương giữa hai người bọn họ.
“Chị Gia Gia, anh Giang Thiệu thật sự rất là dính người.”
“Hoá ra đây là dáng vẻ khi anh ấy yêu, trước đây thấy anh ấy và chị ở cùng với nhau, cảm thấy không có lấy một chút dịu dàng nào.”
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nhanh chóng bỏ miếng cơm cuối cùng vào trong miệng.
“Vì em là bạn gái của cậu ta mà.”
Tôi cầm khay đựng thức ăn đứng dậy, thản nhiên nói.
“Đúng nhỉ.”
Bối Tinh Tinh giống như cái gì cũng không biết, mở miệng cười hồn nhiên.
“Cuối cùng thì chị với anh Giang Thiệu cũng chỉ là bạn bè thôi nhỉ.”
Tôi cười khẩy một cái, để lại một câu “Tôi ăn xong rồi.” sau đó liền rời đi.
Phía sau là âm thanh trò chuyện giữa hai người họ.
“Đúng không anh?”
“Ừm, anh chỉ thích em thôi, được chưa bà nội, em còn không ăn là đồ ăn nguội mất bây giờ.”
Tôi vô thức tăng nhanh tốc độ bước đi.
Sự dò xét trong lời nói của Bối Tinh Tinh là quá rõ ràng.
Cô ấy đã chứng kiến sự thân mật khi ở với nhau giữa tôi và Giang Thiệu.
Bây giờ làm những điều này ở trước mặt tôi, cũng chỉ là để chứng minh Giang Thiệu thích cô ấy đến mức nào.
…….
Sinh nhật của tôi và Bối Tinh Tinh trùng hợp lại cùng một ngày.
Gặp lại Giang Thiệu, vừa hay là buổi sinh nhật hôm đó.
Cậu ta đến nhà tôi đón Bối Tinh Tinh ra ngoài chơi.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Giang Thiệu nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
Tôi đang định lặng lẽ rời khỏi thì bị Bối Tinh Tinh ngăn lại.
“Giang Thiệu, hôm nay cũng là sinh nhật chị em, anh cũng nên chúc mừng sinh nhật chị ấy chứ!”
Tôi nhìn thấy Giang thiệu, cậu ta đã khựng lại vài giây.
Rõ ràng, cậu ta quên rồi.
Ngay lập tức, cậu ta nhìn về phía tôi với ánh mắt phức tạp.
Tôi khó tránh được sự ngượng ngùng, cảm xúc không thể khống chế được lan lên tận não.
“Hai người yêu đương thì đừng lôi tôi vào.”
Tôi tỏ vẻ bất lực cười cười, xấu hổ tới mức muốn độn thổ cho xong.
Dù cho trước đây, có đôi lần tôi đã tự mình ảo tưởng.
Có lẽ Giang Thiệu chỉ là cố ý chọc tức tôi, mới cùng với Bối Tinh Tinh hẹn hò.
Cho tới khoảnh khắc này, tôi lại không thể không thừa nhận.
Cậu ta thật sự đã yêu Bối Tinh Tinh rồi.
4.
Bối Tinh Tinh vẫn luôn dè chừng tôi. Từ trước tới giờ, cô ấy vẫn chưa bao giờ ngừng.
Tôi cùng với bạn bè đi lên núi cắm trại, vô tình bị lạc nhau.
Tôi còn chưa kịp tìm được đường để xuống núi thì trời bỗng chốc đã tối sầm lại.
Mưa như vũ bão, điện thoại cũng bị mất tín hiệu.
Tôi nhớ là lúc mới đến, tôi đã nhìn thấy ở lưng chừng núi có vài hộ dân sinh sống.
Ngay khi tôi chuẩn bị đi được đến lưng chừng núi, Bối Tinh Tinh và Giang Thiệu đã tìm thấy tôi.
“Chị ơi!”
Tôi nghe thấy giọng nói mang máng ở phía xa truyền tới, bước chân dừng lại.
Bối Tinh Tinh chạy về phía tôi, Giang Thiệu theo sau cô ấy.
Cách tôi khoảng 2,3 mét, Bối Tinh Tinh trượt chân ngã xuống.
Chân trái của cô ấy bị trẹo.
Giang Thiệu và tôi cùng lúc chạy tới bên cô ấy.
“Có sao không, Tinh Tinh?” Tôi và cậu ta cùng lúc hỏi.
“Chân em đau quá, Giang Thiệu.”
Nước mắt trên mặt của Bối Tinh Tinh hoà với nước mưa, đáng thương vô cùng.
Giang Thiệu đau lòng, giọng nói nhẹ nhàng.
“Anh cõng em xuống núi, ngoan, cố chịu đựng.”
Tôi đỡ Bối Tinh Tinh lên lưng của Giang Thiệu.
“Nào, chậm chút.”
Tôi vừa mới nói đã bị giọng nói lạnh lùng của Giang Thiệu cắt ngang.
Sau khi cõng được Bối Tinh Tinh, cậu ta lùi lại hai bước, ánh mắt không kiên nhẫn.
“Bối Gia, cậu có thể học cách không làm phiền người khác không?”
“Không phải tại cậu, thì Tinh Tinh có bị thương không?”
Tôi sững lại.
Bối Tinh Tinh từ phía sau khẽ giật giật tay áo cậu ta.
“Được rồi, anh đừng nói nữa.”
Tôi định thần lại, cụp mắt xuống.
“Xin lỗi, phiền hai người lo lắng rồi.”
Suốt quãng đường xuống núi chìm trong im lặng.
Lúc tìm đường xuống núi, bắp chân không may đã bị trầy xước.
Chảy máu không ngừng.
Lúc Giang Thiệu đưa Bối Tinh Tinh vào bệnh viện, tôi cũng tiện đó đi xử lý vết thương.
“Chị, chị cũng bị thương rồi sao?”
Bối Tinh Tinh nhìn xuống bắp chân tôi.
Giang Thiệu ngừng lại động tác đang ôm Bối Tinh Tinh, quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Sắc mặt cậu ta so với lúc nãy còn tối hơn.
“Bị thương rồi cũng không biết nói?”
Nói xong, cậu ta liền tiến tới, đưa tay ra đỡ lấy tôi.
Tôi thản nhiên né tránh tay của cậu ta.
“Vết thương nhỏ, không vấn đề gì.”
“Cậu có thể nghe lời một chút không, Bối Gia?”
“Tôi xem xem, có bị nhiễm trùng không?”
Giang Thiệu gần như đã quên mất sự tồn tại của Bối Tinh Tinh, cậu ta ngồi xuống trước mặt tôi.
“Thật sự không cần đâu.”
Tôi vội vàng tránh né, “Tôi lên xe trước đợi hai người.”
Lúc quay lại, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt không còn giọt máu của Bối Tinh Tinh.
Có lẽ chính từ lúc đó. Cô ấy luôn luôn có cảm giác bất an, làm mọi cách để có thể ngăn cách khoảng cách của tôi và Giang Thiệu.
Cô ấy ngày càng trở nên xa cách với tôi.
Thậm chí còn vu khống tôi bắt nạt cô ấy.
Để lại một bình luận