Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NHỮNG NĂM THÁNG CHỜ ĐỢI- Chương 1

1

Bạch Nguyệt Quang của Lăng Cận kết hôn rồi, tôi vẫn luôn nghĩ rằng tôi đã có cơ hội.

Tôi ở bên cậu ta nửa tháng nay, nhìn cậu ta đắm chìm trong cơn say, nhìn cậu ta từng bước thức tỉnh.

Trong ánh nắng ban mai, cậu ta bọc tôi trong chăn, quấn lấy chân tay tôi, dùng hết sức ôm chặt lấy tôi. 

Tôi cố gắng thoát ra, nhưng cậu ta dùng sức ngăn cản 

“Đừng cử động, Tiểu Niên.”

Tiểu Niên.

Từ lúc Tống Vân Niên xuất hiện, đã rất lâu rồi cậu ta không gọi tên tôi như vậy. 

Cái cách gọi này đã trở thành đặc quyền riêng của cô ấy. 

Tôi và cậu ta là thanh mai trúc mã thì đã sao?Cho tới khi cô ấy xuất hiện.  

Đây là điều mà mỗi khi nghĩ đến, tôi đều cảm thấy nghẹt thở, giống như bị một móng vuốt sắc nhọn bóp nghẹt trái tim, nghèn nghẹn ở cổ họng.

Bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi, cuối cùng thì tôi và cậu ấy cũng có thể ở bên nhau. 

Đúng nhỉ. 

Sau đó vài ngày, Lăng Cận đưa tôi đi gặp bạn của cậu ta.

Cậu ta cười cười giới thiệu tôi với người kia, nói rằng người đó mặc dù khá ít tuổi nhưng con người thật sự rất được, chúng tôi rất hợp nhau. 

Bầu không khí tĩnh lặng, dưới ánh đèn, tôi nhìn người đó, người đó chầm chậm hướng ánh mắt về phía tôi, khuôn mặt của chàng trai thanh tú mà dịu dàng. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của người đó, phảng phất nét buồn miên man.

Ngay khoảnh khắc đó, điều tôi cảm nhận được không phải là sự buồn bã, cũng không phải là sự tức giận khi cậu ta đẩy tôi cho một người con trai khác, thay vào đó là sự bình tĩnh đến mức dường như không có bất cứ điều gì có thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi lúc này. 

Thì ra đây là câu trả lời cậu ta dành cho tôi. 

Hoặc cũng có thể là, từ chối. 

Cậu ta đã từ chối tôi rất nhiều lần, nhiều tới mức tôi cảm thấy như là điều hiển nhiên, không biết tới lúc nào, tôi đã không còn vì sự từ chối của cậu ta mà đau lòng, ngay đến một chút bực bội cũng không có. 

Tôi đã sớm không còn ôm giấc mộng có một ngày cậu ta sẽ yêu tôi. 

Vào khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng, thì ra tình cảm của tôi đối với cậu ta đã đã sớm tiêu tan rồi. 

Chàng trai phía đối diện nhìn tôi, nhẹ nhàng nói.

[Xin chào Lâm Niên, tôi là Tống Chí Hoành.]

Cùng họ với Tống Vân Niên. 

Tôi thầm nghĩ, không phát ra bất cứ âm thanh nào. 

Không đợi tới khi tôi kịp phản ứng, hàng mi dài khẽ rung, cong môi cười. 

[Là em nhờ anh Lăng hẹn chị ra đây, chị đừng giận nhé.]

Tôi đột nhiên nhớ ra, cậu ta là em trai của Tống Vân Niên, nghỉ hè lớp 11, tôi còn làm gia sư tiếng Anh cho cậu ta cơ mà. 

Lúc đó, là do tôi sợ khoảng cách giữa Lăng Cận và Tống Vân Niên quá gần. Vì vậy, để có thể chen chân vào giữa hai người bọn họ, tôi đã làm gia sư tiếng Anh cho em trai Tống Vân Niên.

Ngày ngày dạy cậu ta làm thế nào để nhớ từ mới, nâng cao ngữ pháp. Cậu ta không thuộc, tôi liền lặp đi lặp lại bên tai cậu ta. Mỗi ngày vào buổi sáng, tôi đều cầm cuốn từ điển tới cửa nhà cậu ta chặn cậu ta lại, buộc cậu ta phiền đến phát điên. Vì để ngăn chặn cái miệng lải nhải của tôi mà điểm số cũng vì thế mà tăng lên rất nhanh. 

Sau này cậu ta cũng vào được một trường đại học không tồi. 

Tôi từ trong suy nghĩ hồi tưởng lại những kí ức đó, cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp 

[Vì vậy buổi hẹn ngày hôm này có nghĩa là, cậu muốn theo đuổi tôi?]

Mặt của cậu ấy bỗng chốc đỏ bừng. 

Lăng Cận một bên đang theo dõi chúng tôi, nâng ly uống một ngụm rượu. 

Qua một lúc, Tống Chí Hoành mới hạ quyết tâm nói.

[Có thể không ạ ?]

Tôi để ý thấy Lăng Cận đặt ly rượu xuống, dùng ngón tay gõ nhẹ lên ly thuỷ tinh. 

Ánh mắt của Tống Chí Hoành nóng hầm hập hướng về phía tôi, làm cho tôi có cảm giác khuôn mặt tôi sắp bị đốt cháy tới nơi. 

Tôi cười cười 

[Vậy thì chúng ta thử đi.]

Âm thanh trong phòng dường như tĩnh lại. 

Tống Chí Hoành khựng lại.  

[Thử? Thử như thế nào ạ?]

Rất nhanh cậu ấy cũng đã thích ứng được, đỏ mặt nói.

[Được…Được ạ.]

Tôi nói.

[Nói về vấn đề yêu đương thật sự tôi không có kinh nghiệm, vì vậy trước tiên cứ làm bạn đã.]

Lăng Cận uống ngụm rượu, ngữ điệu mang ý cười nói 

[Đúng vậy, cậu ấy quả thật không có kinh nghiệm.]

Nói một cách qua loa, tôi đã dành ra 15 năm của mình để đuổi theo cậu ta.

Trong 3 người, chỉ có Tống Chí Hoành là không uống rượu, cậu ta nói có thể đưa tôi về. 

Lăng Cận gọi tài xế, sau đó tiễn tôi ra xe của Tống Chí Hoành, cậu ta dùng giọng điệu đùa cợt nói, Tôi là người thiếu cảm giác an toàn, vì vậy sau khi ở bên tôi thì đừng có dây dưa với những người phụ nữ khác. 

Tôi đã quá quen với tính cách này của cậu ta, cũng không có cảm giác là cậu ta đang châm chọc, chỉ là tới lúc này tôi mới nhận ra. 

Cậu ta đối với tôi, ít nhiều cũng là sự áy náy. 

Những nỗi đau và sự lo lắng của tôi trong những năm qua, cũng như sự mặc cảm của tôi đối với Tống Vân Niên. Cậu ta không phải không biết. 

Chỉ là người con gái kia quan trọng hơn mà thôi. 

Xe bắt đầu khởi động, Lăng Cận lùi về sau vài bước, không biết là đang nghĩ điều gì , ngẩng đầu nhìn tôi một cái. 

Xe đi được một đoạn, tôi nhìn thấy qua gương chiếu hậu bóng dáng của cậu ta, thân hình mảnh khảnh đang dựa vào xe , giữa ngón tay châm điếu thuốc, toả ra ánh sáng tỏ rực trong đêm .

2

Sau khi quen Tống Chí Hoành được một tuần. Lúc đưa tôi về tới nhà, cậu ấy lén lút đặt một nụ hôn lên má tôi. 

Một nụ hôn hết sức đơn thuần. 

Sau đó lại không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng nói có chút căng thẳng.

[Ngày mai gặp ạ.]

Những sợi dây trong lòng tôi như bị thứ gì đó giật đứt, cái chạm đó khiến tôi đột nhiên thấy choáng váng. 

Nếu như trước đây, nếu như tôi yêu người con trai này, thì mọi thứ có thể đã khác.

Theo dòng suy nghĩ, tôi nắm lấy bàn tay to lớn, ấm áp của Tống Chí Hoành, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu ấy một lúc, cười nói.

[Đây là biểu hiện của người mới biết yêu sao?]

Cậu ấy ngây ngô, có gì đó mong chờ nhìn tôi. 

[Vào nhà tôi ngồi một chút nhé.]

Tống Chí Hoành gật đầu.

Mãi sau này tôi mới biết, đây là biểu hiện cậu ta rung động. 

Thật ra lúc mới bắt đầu, tôi không bao giờ nghĩ sẽ cùng với cậu ta phát triển mối quan hệ lâu dài. 

Một cậu nhóc nhỏ hơn tôi 4 tuổi, hơn nữa lại còn là em trai của Tống Vân Niên. Có thể là trong khoảng thời gian thanh xuân đó, cậu ta đối với tôi có chút gì đó gọi là tình cảm thoáng qua, mơ hồ mà đơn thuần. Nhưng sau khi tiếp xúc thực tế, cái thứ tình cảm mơ hồ đơn thuần đó cũng không thể giúp cậu ta chấp nhận con người thật của tôi, bao gồm cả những khuyết điểm của tôi. 

Vừa mới đây thôi, chúng tôi đã quen nhau được 2 tháng rồi. 

Cậu ta càng lúc càng xuất hiện nhiều trong cuộc sống của tôi. Luôn luôn hỏi tôi muốn ăn gì vào bữa tối, tới đón tôi khi tan làm. Hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ, cậu ta phụ trách nấu ăn, còn tôi phụ trách rửa bát. Có một lần, vì để thuận tiện nên cậu ta đã tìm tôi để lấy chìa khoá dự phòng, và tôi cũng rất tự nhiên đưa cho cậu ta. 

Lúc chìa khoá đặt vào trong tay của cậu ta, cả hai chúng tôi đều ngây ra một lúc. 

Tống Chí Hoành ho nhẹ. 

[Hay là em chuyển qua nhà chị nhé?]

Tôi không nói gì, chỉ lắc đầu. 

Cậu ta ngay lập tức đáp.

[Em chỉ đùa thôi mà. ]

Sau đó lại dè dặt thăm dò tôi.

[Vậy em có thể chuyển tới ở bên cạnh nhà chị không?]

Tôi cũng không có ý kiến, ai biết được chưa đầy 2 ngày, cậu ta thật sự đã gói hành lý chuyển tới bên cạnh nhà tôi rồi, tới nửa đêm lại nhẹ nhàng gõ cửa nhà tôi, muốn xin được tắm nhờ, với lý do nhà mới nên chưa có nước nóng.

Tắm rửa xong xuôi, cậu ta nói nhà bừa bộn không có chỗ ngủ, xin phép tôi ngủ nhờ ở sofa một đêm. 

Vì để làm cho tôi cảm thấy yên tâm, cậu ta nhắc đi nhắc lại là bảo đảm sẽ chỉ ngủ thôi , và không làm gì khác cả.

Tôi ném cho cậu ta một chiếc chăn mỏng, chàng trai cao lớn cuộn tròn trên chiếc ghế sofa dài chưa đầy m6, nhìn trông có vẻ đáng thương. 

Tôi lén chụp trộm vài tấm ảnh, sáng hôm sau ở công ty xem lại ,không nhịn được liền cười lên thành tiếng. 

Đồng nghiệp nhìn thấy tôi như vậy, cô ấy hỏi tôi có phải đang yêu đương rồi không, gần đây nhìn tôi có vẻ trông yêu đời hơn hẳn. 

Vậy ư? 

Thật sự đã rất lâu rồi tôi không còn nhớ tới Lăng Cận. Trước đây chỉ cần liên tưởng tới cái tên này cùng với tên của Tống Vân Niên, trái tim tôi lại có cảm giác đau nhói.

………

Bữa tối ngày hôm nay, Tống Chí Hoành đáng thương hỏi tôi, ngày mai có thể đón sinh nhật cùng cậu ta không.

Lúc này tôi mới biết sinh nhật của Tống Chí Hoành và ngày giỗ của mẹ Lăng Cận là cùng một ngày. 

Vào những năm trước, đều là tôi cùng Lăng Cận chuẩn bị.

Tôi sẽ xin công ty cho nghỉ, chuẩn bị nguyên liệu tới nhà Lăng Cận, hai chúng tôi sẽ ở trong nhà cả ngày, cùng cậu ta nói chuyện, xem phim, giúp cậu ta tưới cây, sau đó nấu ăn,đợi cậu ta ăn xong, nhìn cậu ta từng bước chìm sâu vào giấc ngủ rồi mới rời đi. 

Ngày giỗ của mẹ Lăng Cận, chỉ có tôi và cậu ta nhớ. 

Cậu ta có nói với Tống Vân Niên, nhưng cô ấy cũng chẳng để tâm cho lắm.

Việc mẹ cậu ta tự sát đã làm cho cậu ta bị sốc và tổn thương rất lớn. Người ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy được. Lúc đó có người đồn rằng, mẹ cậu ta lừa dối chồng con, suýt chút nữa đã bỏ chồng con theo người tình qua Mỹ sống. Vì vậy sau khi mẹ cậu ta mất, cậu ta vẫn đến trường như bình thường, cũng chẳng biểu hiện sự bất thường nào cả.

Nhưng tôi biết rằng, khi đó cậu ta rất đau lòng, mọi hành động của cậu ta, thậm chí ngay cả nụ cười của cậu ta, đều thấm đẫm nỗi bi thương 

Thật sự mà nói, con gái rất dễ bị sự mỏng manh của con trai làm rung động. 

Chính vào lúc đó, tôi phát hiện ra rằng bản thân đã thích cậu ta.

Tôi nhìn chấm đỏ trên quyển lịch, lặng lẽ xóa đi. 

Hôm nay, tôi nghỉ phép như thường lệ cùng với Tống Chí Hoành và 2 người bạn của cậu ấy chơi Vương Giả Vinh Diệu cả một ngày, bữa trưa thì đặt bên ngoài. 

Tới tầm tối, tôi nhận được điện thoại của Lăng Cận, giọng nói có chút mệt mỏi.

[Tại sao hôm nay không đến?]

Tôi đáp 

[Tống Chí Hoành muốn tôi ở cùng cậu ấy.]

Trong chốc lát phía bên kia không phát ra âm thanh nào nữa. 

Một lúc sau, Lăng Cận chậm rãi.

[Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?]

Tôi trả lời cậu ta.

[Tôi biết , nhưng hôm nay là sinh nhật của Tống Chí Hoành.]

Chợt nhận ra rằng nói như vậy có chút gì đó quá lạnh lùng, tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng điệu của mình để an ủi cậu ta.

[Cậu vẫn ổn chứ, nếu buồn thì ra ngoài đi dạo một lúc, hoặc là rủ bạn bè về nhà.]

Rất lâu, phía bên kia phát ra một tiếng [Ừm] nhàn nhạt, rồi cúp máy. 

Tới cuối cùng thì cũng không thể ở bên cạnh cậu ta mãi được. 

Tôi nghĩ.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!