25
Chu Liên Quân nhét chiếc nhẫn bạc vào túi trong của bộ vest, nơi gần với trái tim.
Sau một chặng đường dài, anh ta lái xe đến quán bar nhỏ của Muse Club.
Anh ta say như điên, bụng đau nhói nhưng nhìn Chu Liên Quân vẫn vui vẻ.
Bụng đau nhưng trái tim của Chu Liên Quân hiện tại giống như không còn cảm giác nữa.
Anh ta không biết làm cách nào mà bản thân có thể trở về chung cư Giang Kinh.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Tiểu Chi Tử vội vàng chạy tới tủ giày lấy dép cho anh thay.
Kéo thân hình gầy gò lại gần, Chu Liên Quân ôm chặt cô vào lòng, ước gì có thể hoà cô vào tận xương tuỷ của mình.
Giọng nói của anh ta đầy tổn thương, anh ta cầu xin: “Đừng cử động, để anh ôm em…”
Ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Chu Liên Quân, Tiểu Chi Tử ngơ ngác đứng đó, toàn thân cô cứng ngắc không dám cử động.
“Thật xin lỗi.” Giọng nói trầm thấp nghẹn ngào của Chu Liên Quân vang lên bên tai cô: “Nghiêm Băng Băng, thực xin lỗi…”
Tim cô chợt rung lên, Tiểu Chi Tử suýt ngã vào lòng của Chu Liên Quân, cô liền đẩy Chu Liên Quân ra: “Thưa anh, cơ thể anh lạnh quá, tôi đi chuẩn bị nước nóng cho anh tắm, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Nhìn thấy Tiểu Chi Tử muốn chạy trốn, Chu Liên Quân ánh mắt tối sầm, loạng choạng đuổi theo.
Trong nhà tắm.
Tiểu Chi Tử mặt đỏ bừng trốn vào trong, cô nhanh chóng mở vòi nước, dùng tiếng nước để trấn áp nhịp tim dồn dập của mình, từ từ bình tĩnh lại tâm tình.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Chu Liên Quân lao vào, ôm Tiểu Chi Tử trên bồn rửa, anh ta dùng cánh tay như sắt của mình ôm thật chặt chiếc eo thon của cô!
Nụ hôn nồng cháy đến như một cơn bão.
Trong lòng Tiểu Chi Tử giống như đang gào thét!
Mãi cho đến khi có một cơn ớn lạnh trong lồng ngực, cô mới dần tỉnh táo lại.
Cô đẩy ngực Chu Liên Quân ra, anh ta bất động như núi.
Tiểu Chi Tử dường như có chút say trong nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi.
Cô cảm thấy dưới chân bị ướt và lạnh.
Đó là nước trong bồn tắm tràn ra.
Chu Liên Quân thở hổn hển, cuối cùng anh ta cũng dần lấy lại được sự tỉnh táo, anh ta buông Tiểu Chi Tử đang bối rối ra.
Đối diện với đôi mắt trong veo của Chu Liên Quân, Tiểu Chi Tử nhìn chiếc áo sơ mi bị kéo xuống vai của mình, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Xin lỗi, tôi uống nhiều quá, sau này nếu như lại mất khống chế, cô nhất định phải đẩy tôi ra.” Chu Liên Quân nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn tắm.”
Tiểu Chi Tử chạy về phòng.
Chu Liên Quân cầm chiếc nhẫn bạc của Nghiêm Băng Băng trong tay, bực bội vùi mình vào bồn tắm lạnh.
Ngày hôm sau.
Chu Liên Quân lần đầu tiên dậy sớm như vậy, anh ta bình tĩnh nói với Tiểu Chi Tử, “Chuẩn bị đi, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi trung tâm thương mại.”
“Vâng.” Tiểu Chi Tử có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng lấy lại được sự bình tĩnh, sau đó cô quay lại phòng thay áo len và quần jean.
Nhìn thấy cô ăn mặc như sinh viên đại học, Chu Liên Quân lúc đầu cau mày, sau đó đưa mắt nhìn về khuôn mặt đó, ánh mắt anh ta trong nháy mắt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Lái xe đến trung tâm mua sắm, Chu Liên Quân kiên nhẫn đi cùng Tiểu Chi Tử từ tầng này sang tầng khác.
Nhìn anh liên tục quẹt thẻ, cô không khỏi đau lòng khi đếm những “con số thiên văn” đó.
Khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang, Chu Liên Quân dừng lại khi nhìn bộ vest của cặp đôi qua cửa.
Chu Liên Quân và Tiểu Chi Tử cùng nhau thay quần áo, bọn họ đứng trước gương.
Cả hai trẻ trung như một cặp đôi thời đại học.
Qua khuôn mặt của cô, Chu Liên Quân nhìn ra một người khác, sự dịu dàng giữa hai đầu lông mày của cô thật khiến người khác đắm say.
Trong lòng Tiểu Chi Tử run lên, thực ra trong tim cô có chút đau đớn bị đè nén.
“Nào, theo tôi đến một nơi.”
Chu Liên Quân nhiệt tình nắm lấy tay cô, mặc cho Tiểu Chi Tử có vùng vẫy, cuối cùng cô cũng để cho anh nắm lấy tay cô.
Chiếc xe thể thao cực ngầu đậu trước cổng trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hưng Thành, thu hút sự chú ý của nhiều sinh viên.
Dưới mọi ánh nhìn, tấm lưng cứng ngắc của Tiểu Chi Tử trông có chút mất tự nhiên.
Chu Liên Quân không nhận ra điều đó, anh ta kéo cô đi thẳng vào khuôn viên trường.
Hồ nhân tạo là nơi mà lần đầu tiên mà anh và Nghiêm Băng Băng gặp nhau.
Đêm đó, trong lúc anh đi ra khỏi thư viện, khi đi ngang qua hồ nhân tạo bỗng nghe thấy tiếng thổn thức của một cô gái.
Những truyền thuyết siêu nhiên trong trường tràn vào tâm trí anh, ngay cả Chu Liên Quân, người có một tâm lí vững vàng cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Anh ra tăng tốc độ, nhưng lại đụng phải một bóng trắng đột nhiên xuất hiện!
26
“Ôi”
Bóng trắng đó đột nhiên ôm lấy mắt cá chân bị bong gân, thở hổn hển.
Nhận ra cô là con người, Chu Liên Quân nhanh chóng bước tới giúp đỡ cô.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Nghiêm Băng Băng đẹp đến kinh người.
“Là anh à?” Cô ngơ ngác nhìn anh, “Tôi đã nhìn thấy anh ở lễ kỷ niệm của trường. Anh là người đại diện cho toàn thể sinh viên đứng lên phát biểu trên sân khấu có đúng không?”
Lúc Nghiêm Băng Băng còn đang hưng phấn, Chu Liên Quân đưa tay chạm nhẹ vào phần bị thương của cô, lại một tiếng thở hổn hển!
Nhìn sắc mặt cô thay đổi, Chu Liên Quân bỗng nhiên cảm thấy tâm tình của mình rất tốt: “Đúng vậy, tôi tên Chu Liên Quân.”
Cô duỗi đôi tay yếu ớt của mình ra, đôi tai hơi đỏ lên: “Tôi tên Nghiêm Băng Băng!”
Chu Liên Quân bế Nghiêm Băng Băng lên, anh ta giúp cô về, trên đường đi hai người đều có chút xấu hổ và ngượng ngùng.
Chu Liên Quân là người đầu tiên lên tiếng để phá vỡ thế bế tắc: “Lúc ở bên hồ, cô có nghe thấy có cô gái nào khóc không?”
“Có làm anh sợ không?” Nghiêm Băng Băng sửng sốt một lát, sau đó cố nhịn cười nói: “Đó là bạn cùng phòng của tôi, cậu ấy đang thất tình. Tôi sợ làm phiền các bạn cùng phòng khác nên đã đưa cậu ấy tới đây để phát tiết.”
“Vậy sao?”
Chu Liên Quân đáp lại, sau đó nghe Nghiêm Băng Băng nói: : “Đừng lo lắng, vẫn còn có bạn cùng phòng khác đi cùng cô ấy. Trong hồ nhân tạo sẽ không có truyền thuyết đáng sợ nào khác ngoài truyện ngày xưa đâu.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười dưới ánh đèn đường.
Thanh xuân đơn thuần, những năm tháng thật yên tĩnh.
Đêm đó họ trao đổi thông tin liên lạc, Chu Liên Quân, người hiếm khi sử dụng QQ, đã cầm điện thoại và kiểm tra không gian của Nghiêm Băng Băng mỗi ngày.
Xem thời gian cô ấy đến lớp hàng ngày, phòng học ở đâu, ăn ở đâu, hoạt động ở đâu…
Nghiêm Băng Băng cũng sẽ đến sân bóng rổ để xem anh thi đấu, đồng thời sẽ đến tòa nhà khoa học công nghệ để cùng học với anh.
Tổng cộng có năm căng tin, họ luôn có thể gặp nhau và ăn cùng nhau.
Ngôi trường có diện tích rất lớn, nhưng Chu Liên Quân và Nghiêm Băng Băng đều tình cờ gặp nhau bốn hoặc năm lần một ngày.
Phải đến khi họ bắt đầu yêu nhau, bọn họ mới nhận ra rằng đây chính là khởi đầu của tình yêu.
Khi Chu Liên Quân đưa Nghiêm Băng Băng về nhà gặp bố mẹ của anh lần đầu tiên, cô đã lo lắng đến mức thậm chí không biết đặt tay vào đâu.
Ngày hôm đó cô rất hào phóng và cư xử tốt nhưng bố mẹ của anh vẫn coi thường xuất thân của cô.
Họ cho rằng Nghiêm Băng Băng sẽ không phải là một người vợ tốt mà cô chỉ muốn trèo cao vào gia đình quyền quý.
Khi cuộc cãi vã trở nên căng thẳng, bố của Chu Liên Quân đã nói: “Nếu hai đứa vẫn tiếp tục, con hãy cắt đứt quan hệ với gia đình đi. Con sẽ không nhận được một xu trợ cấp từ nhà! Việc kết hôn với ai là tùy thuộc vào con!”
Chu Liên Quân thật sự đã làm được điều này, Nghiêm Băng Băng cũng vì chính mình mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhìn thấy thành tích của họ, Bố mẹ của Chu Liên Quân cũng dần dần chấp nhận Nghiêm Băng Băng.
Chu Liên Quân đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Nhưng từ đầu đến cuối, dù cho Nghiêm Băng Băng có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì bố mẹ của anh cũng chưa bao giờ thực sự chấp nhận cô.
Nhớ lại nơi thành lập công ty, Nghiêm Băng Băng đã cùng anh ăn mì nước.
Nhưng trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ: “Em là Lọ Lem, vậy bây giờ anh được coi là Hoàng tử Lọ Lem phải không?”
Tên cuối cùng của công ty là S.F. Serendipity, cuộc gặp gỡ bất ngờ của anh với Nghiêm Băng Băng.
Đây là nơi anh và cô bắt đầu.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
Nghiêm Băng Băng thậm chí còn khắc trên tấm bia rằng: Nếu có thể làm lại lần nữa, cô sẽ yêu gia đình và bản thân mình hơn nữa.
Cô hối hận nói với anh rằng: “Chu Liên Quân, điều tôi hối hận nhất trong đời chính là yêu anh.”
Nhớ lại những điều này, Chu Liên Quân đã bật khóc bên bờ hồ nơi người người qua lại.
Trước khi anh bình tĩnh trở lại thì trời đã chập tối.
Gió chiều cuối thu rất lạnh, Tiểu Chi Tử đã lạnh đến mức không thể chịu nổi nữa.
Chu Liên Quân vẫn ngồi ngây người trên bậc đá, anh ta không thể thoát ra khỏi ký ức đã qua.
Cô run rẩy bước tới vỗ nhẹ vai anh ta: “Anh, ở đây lạnh lắm, chúng ta về thôi?”
Anh từ từ ngước mắt lên, đôi mắt xám sáng lên như ban ngày khi nhìn thấy cô: “Băng Băng?”
Cảm nhận được tâm tình của Chu Liên Quân có chút không bình thường, Tiểu Chi Tử còn chưa kịp lùi lại đã bị anh kéo vào trong ngực.
Cô ngồi nghiêng trên đùi anh, xung quanh có các cặp đôi đi lại, Tiểu Chi Tử có chút xấu hổ.
Sau đó gáy anh đột nhiên bị siết chặt, cô đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nụ hôn nồng nàn của Chu Liên Quân vẫn thoang thoảng mùi nghiền nát.
CHƯƠNG 27
Chu Liên Quân lần này không có đột nhiên tỉnh lại.
Thay vào đó, anh ta hoàn toàn nhầm Tiểu Chi Tử với Nghiêm Băng Băng.
Anh cởi áo khoác của mình ra mặc lên cho cô, nắm tay cô đi mua sắm ở phố ăn vặt, cùng Tiểu Chi Tử nếm thử hết tất cả món ngon.
Giống như một cặp tình nhân thực sự trong trường.
Sau khi trở về chung cư Giang Kinh, Chu Liên Quân đặt một nụ hôn trìu mến lên trán Tiểu Chi Tử, “Băng Băng, chúc ngủ ngon.”
Sau đó anh quay về phòng và đóng cửa lại.
Tiểu Chi Tử ngơ ngác đứng ngoài cửa, gần như… cô tưởng mình thật sự đã trở thành người đó.
Nhưng còn Chu Liên Quân thì sao?
Ẩn dưới hành vi điên rồ của anh ta là sự tỉnh táo không gì có thể vượt qua.
Đêm đó, Tiểu Chi Tử không ngủ được.
Cô hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu sâu sắc của Chu Liên Quân dành cho Nghiêm Băng Băng, cô sẵn sàng làm người thay thế.
Tiểu Chi Tử thậm chí còn…
Cũng có một chút ghen tị với Nghiêm Băng Băng.
Vì cô ấy đã chiếm một vị trí không thể xóa nhòa trong trái tim của Chu Liên Quân.
Ngày hôm sau.
Tiểu Chi Tử chuẩn bị xong mọi thứ, cô ta đánh thức Chu Liên Quân dậy: “Hôm nay có muốn tôi chuẩn bị đồ ăn cho anh không?”
Chu Liên Quân trịnh trọng nói: “Không cần, buổi tối cô tới Như Ý Cư lúc 6 giờ 30, nhớ trang điểm và mặc quần áo đẹp.”
Cô ta hơi giật mình: “Chúng ta đi gặp ai à?”
“Ừ.” Chu Liên Quân vẻ mặt bình tĩnh, như thể chuyện ngày hôm qua chỉ là chuyện thoáng qua, “Chúng ta có một bữa tiệc tối.”
Tiểu Chi Tử cụp mắt xuống, che đậy cảm giác bất bình: “Được rồi, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Tiểu Chi Tử, người không tự tin vào kỹ năng trang điểm của mình, đã thay quần áo và đi ra ngoài, chuẩn bị tìm một tiệm trang điểm.
Đột nhiên từ phía hành lang truyền tới tiếng bước chân, mỗi bước đi đều thận trọng.
Tim của Tiểu Chi Tử thót lại.
Tiêu Chí Tử liều mạng ấn nút thang máy đi xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Nhanh lên, nhanh lên hơn nữa…”
Tiếng bước chân đang đến gần, cô kinh hãi quay đầu lại.
Một người đàn ông đội mũ chóp đột nhiên lao ra, tóm lấy cô và kéo vào hành lang!
“Cứu với!” Tiểu Chi Tử bám vào thang máy, người đàn ông đột nhiên bịt miệng cô lại!
Ngay lúc cô đang tuyệt vọng, một giọng nữ kiêu ngạo đột nhiên vang lên: “Được rồi.”
Người đàn ông dừng tay lại, bước về phía sau Tô Nhu Loan.
Tiểu Chi Tử lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Cô đây là muốn bắt cóc tôi sao?”
“Bắt cóc?” Tô Nhu Loan với vẻ mặt khinh thường, “Tôi chỉ là muốn dạy dỗ cô thôi, không phải cô vẫn còn bình yên đứng tại đây sao?”
Sau cơn hoảng loạn, cơn tức giận lập tức dâng lên trong lòng Tiểu Chi Tử.
Cô cao giọng: “Cô đang đe dọa tôi?Nếu cô đe dọa tới sự an toàn của tôi! Tôi có thể báo cảnh sát!”
Tô Nhu Loan cười khúc khích, chậm rãi tiến đến gần cô: “Tôi khuyên cô nên cẩn thận với những gì mình nói. Người đứng sau tôi muốn tiền hơn là mạng sống. Nếu cô báo cảnh sát, cô có trốn ở nhà thì cũng không an toàn đâu.”
Đối mặt với ánh mắt nham hiểm của người đàn ông đội mũ chóp, Tiểu Chi Tử không khỏi rùng mình.
Thấy cô sợ hãi, Tô Nhu Loan nhếch khóe môi hài lòng: “Tôi có thể cho cô hai triệu, chỉ cần cô rời khỏi khỏi Liên Quân, đi đến nơi mà anh ta không tìm được.”
Tiểu Chi Tử kinh hãi: “Tôi và anh ấy đã thỏa thuận rồi, nếu phá vỡ hợp đồng thì
số tiền cô đưa cho tôi cũng không đủ để đền bù. Thỏa thuận của chúng tôi chỉ có thời hạn ba năm. Đến lúc đó tôi sẽ tự mình rời đi mà không cần cô phải trả tiền cho tôi.”
“Thỏa thuận?”Tô Nhu Loan nhướng mày, “Thỏa thuận gì?”
Do dự một lát, Tiểu Chi Tử cuối cùng cũng nói: “Tôi sẽ làm bảo mẫu cho anh ấy ba năm, lo cơm nước và sinh hoạt.”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tô Nhu Loan, Tiểu Chi Tử nhanh chóng giải thích: “Lần trước tôi đã nói với cô rồi, Nếu cô còn không tin, cô có thể tới xem. Tôi và anh ấy ngủ riêng phòng, không có quan hệ gì không trong sáng cả.”
Khóa vân tay mở ra kèm theo tiếng bíp.
Tô Nhu Loan trước tiên đi đến phòng ngủ thứ hai xác nhận đó là căn phòng mà Tiểu Chi Tử ngủ, sau đó cô ta bước vào phòng ngủ chính, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách.
Sau khi xác nhận phòng Chu Liên Quân sạch sẽ như người đàn ông ở một mình, cô ta hài lòng đi ra ngoài.
Tiểu Chi Tử thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Tô Nhu Loan quay người cười nói: “Cô hẳn là biết phải không? Cô chỉ là người thế thân mà thôi.”
“Chủ nhân thực sự của căn nhà này, là Nghiêm Băng Băng, nhưng cô ta cũng không thể đánh bại tôi. Cô ta lâm bệnh và thậm chí còn ch.ết trong đám cưới của tôi với Liên Quân. Tôi hy vọng cô sẽ an phận và đừng đi theo vết xe đổ của Nghiêm Băng Băng.”
Để lại một bình luận