Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

DƯỚI ÁNH ĐÈN KÝ ỨC- Chương 2

4

Số trống?

Nghiêm Băng Băng còn đổi số điện thoại để tránh mặt anh? !

Chu Liên Quân sắc mặt âm trầm, nắm chặt điện thoại, ngón tay anh ta trắng bệch:

“Nghiêm Băng Băng, nếu cô đã muốn chấm dứt với tôi như vậy, tốt nhất cả đời này đừng liên lạc với tôi!”

Có tiếng gõ cửa. 

“Vào đi.” Chu Liên Quân tức giận nói.

Chu Hoà thận trọng bước vào, nhẹ nhàng hỏi: “Sếp Chu, buổi trưa có muốn gọi đồ cho anh không?”

Chu Liên Quân vô thức nhấp một ngụm cà phê, dạ dày vốn đã khó chịu của anh ta đột nhiên cảm thấy co thắt.

Không hiểu sao, anh ta đột nhiên lại muốn nếm thử món cháo kê do Ngiêm Băng Băng nấu.

Anh ta ngăn trợ lý của mình lại và nói: “Chờ một chút, đi đến chỗ của Chu Cơ , mang cho tôi một ít cháo kê.”

Nhìn xem, dù không có Nghiêm Băng Băng, anh vẫn có thể đến quán cháo trăm năm tuổi để mua.

Sau khi tâm tình bình tĩnh lại một chút, Chu Liên Quân lại nói: “Kiểm tra lại số điện thoại mới của Nghiêm Băng Băng, liên lạc với bố mẹ cô ta…”

Khi nhắc tới bố mẹ của Nghiêm Băng Băng, vẻ mặt Chu Hoà lập tức trở nên rất kỳ lạ.

Chu Liên Quân nhướng mày: “Sao thế?”

“Chu tổng, bố mẹ vợ của anh đã qua đời trong một vụ tai nạn máy bay cách đây một năm rồi. Khi đó, anh đang khởi động những dự án quan trọng ở châu u, Phu nhân yêu cầu tôi tạm thời giữ bí mật, không làm phiền tới anh…”

Chu Hòa cẩn thận nhìn sắc mặt Chu Liên Quân: “Phu nhân… chuyện này chưa nói với anh sao ạ?”

Chu Liên Quân đột nhiên giật mình.

Đúng thật, năm nay anh ít khi về nhà.

Suy nghĩ một hồi, Chu Liên Quân cuối cùng cũng nhớ tới ngày đó.

Anh vừa từ châu u trở về, vừa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ Tô Nhu Loan.

Cô ấy đã khóc rất nhiều trong điện thoại đến nỗi anh không thể ngồi yên và phớt lờ cô ấy được.

Lúc đó Nghiêm Băng Băng đã cản anh lại, tựa hồ có điều gì muốn nói.

Nhưng anh lại nói: “Tôi đang vội, bất luận bây giờ có chuyện gì, đối với tôi mà nói cũng không quan trọng.”

Chu Liên Quân bối rối.

Đúng là anh đã phớt lờ cô, cô bực mình cũng không có gì là đáng trách.

Làm tới ly hôn, cái này cũng quá mức rồi.

12 giờ 30 trưa, Chu Liên Quân lái xe trở lại chung cư Giang Kinh để lấy đồ.

Vừa bước ra khỏi thang máy, anh ta chợt thấy một bóng dáng uyển chuyển đang đứng trước cửa nhà mình. 

Nghiêm Băng Băng!

Anh sải bước về phía trước, giữ chặt cổ tay của người phụ nữ: “Mấy ngày nay cô đã đi đâu?!”

Người phụ nữ quay lại, Khuôn mặt của Tô Nhu Loan tái nhợt hiện ra.

“Liên Quân, em lo lắng anh trở về nhà sẽ không có người nấu ăn cho anh, cho nên em tới đây…”

Tô Nhu Loan gượng cười, tự nhiên ôm lấy cánh tay anh ta: “Chúng ta nhanh vào trong xem trong nhà có những nguyên liệu gì đi.” 

Khi Tô Nhu Loan nhắc đến từ nhà, Chu Liên Quân cứng đờ, rút ​​tay ra khỏi vòng tay của cô ta.

“Tôi và cô ấy còn chưa đến Cục Dân chính nộp đơn ly hôn.”

Giọng nói của Chu Liên Quân có phần thiếu kiên nhẫn, giống như cảm xúc của anh hiện tại: “Nếu cô ấy quay lại, tình thế sẽ mất kiểm soát.”

“Cô đã vượt quá giới hạn rồi.” 

Bởi vì câu nói này, Tô Nhu Loan lập tức mất đi sự khống chế cảm xúc.

“Chẳng lẽ trong suy nghĩ của anh, em cũng chỉ là người thứ ba can thiệp vào mối quan hệ này sao? Rõ ràng em là người đính hôn với anh trước mà!”

Cô ta khóc nức nở: “Liên Quân, Nghiêm Băng Băng thậm chí còn không thể sinh cho anh một đứa con, cô ta không xứng đáng làm vợ anh…” 

“Đừng nói nữa!”

Chu Liên Quân lơ đãng cau mày: “Cô về trước đi.”

Anh ta một mình đi vào trong nhà, không thương tiếc đóng cửa lại.

Tô Nhu Loan đứng ở ngoài cửa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm…

Chu Liên Quân tự cảm thấy mình là một người rất lý trí, so với Nghiêm Băng Băng, Tô Nhu Loan là sự lựa chọn tốt nhất về mọi mặt.

Điều quan trọng nhất là… Anh ta đã ba mươi mốt tuổi, còn trẻ và có triển vọng, trong sự nghiệp không cần ai giúp đỡ nữa. 

Về mặt tình cảm, anh ta muốn có một gia đình trọn vẹn.

Một đứa con của riêng mình.

Chuông tin nhắn reo, Chu Hoà gửi tin nhắn tới: Chu tổng, số điện thoại hiện tại của vợ anh là 147xxxx。

Đã đến lúc phải đưa ra quyết định. 

Anh ta bấm vào số đã được Chu Hoà gửi tới và nhấn Quay số.

Ở đầu bên kia của điện thoại vẫn không có dấu hiệu hồi âm. Nhạc chuông liên tục vang lên khiến Chu Liên Quân khó chịu.

Cuối cùng, giọng nói mệt mỏi và yếu ớt của Nghiêm Băng Băng vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Có chuyện gì thế?”

Chu Liên Quân lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu cô không quay lại, chúng ta sẽ gặp nhau ở cục dân chính.”

Phía bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, sau đó lời nói dứt khoát của Nghiêm Băng Băng vang lên: “Anh cho thời gian đi, tôi sẽ có mặt ở đó.”

“Cô!”

Đầu bên kia cúp máy, tiếng gầm dữ dội của Chu Liên Quân bị chặn trong cổ họng. 

Phía bên kia điện thoại, Nghiêm Băng Băng đau đớn cuộn tròn. 

Bác sĩ vội vàng bước tới an ủi: “Cô quá xúc động rồi. Không phải tôi nói đang hóa trị không thể nghe điện thoại sao?” 

5

Chu Liên Quân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen.

Kết hôn được bảy năm, Nghiêm Băng Băng lại nóng lòng muốn thoát khỏi anh như vậy!

May mắn thay, anh ta vẫn cảm thấy mình nợ cô điều gì đó.

Một mặt khác.

Nghiêm Băng Băng trở lại phòng bệnh với sự giúp đỡ của y tá.

Đội nhiên cô nhìn thấy, có một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng ở lối vào phòng bệnh.

Cô hơi giật mình: “Anh trai.”

Vẻ ngoài bình tĩnh và tự chủ của Nghiêm Gia Hàn cuối cùng cũng rạn nứt: “Nghiêm Băng Băng, em đang giấu anh điều gì?”

“Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, anh đừng lo lắng.”

Nghiêm Băng Băng cười khổ. 

Cô muốn nói thêm điều gì đó để an ủi Nghiêm Gia Hàn.

Nhưng bụng cô đột nhiên co giật, cô ngồi xổm xuống trước thùng rác và nôn mửa. 

Màu máu đỏ tươi đập vào mắt Nghiêm Gia Hàn!

Mắt anh như muốn nổ tung: “Bác sĩ!” 

Y tá nhanh chóng an ủi: “Đừng lo lắng, đây là phản ứng sinh lý bình thường sau khi hóa trị.”

Hóa trị? ! Đồng tử của Nghiêm Gia Hàn run rẩy. 

Trở lại phòng bệnh, Ngiêm Băng Băng nằm trên giường bệnh.

Cô cúi đầu, chậm rãi nói: “Là ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Bác sĩ nói nếu kiên trì hóa trị… sẽ còn có thời gian.”

“Một khoảng thời gian là bao lâu?” Nghiêm Gia Hàn lẩm bẩm.

“Em không biết.” 

Đối mặt với sự sống và cái chết, cô cảm thấy lúng túng “Có thể là nửa năm, cũng có thể là nửa tháng.” 

Cảm xúc của Nghiêm Gia Hàn cuối cùng cũng bộc phát: “Ngiêm Băng Băng, em còn coi anh là anh trai anh sao?Em không nói cho anh biết chuyện em bị bệnh hay đến cả chuyện em ly hôn cũng không nói? Em định đợi đến ch*t mới báo cho anh biết à!”

Trái tim của Nghiêm Băng Băng thắt lại, giọng cô run run nói: “Anh ơi, em xin lỗi…” 

Tất cả sự tức giận của Nghiêm Gia Hàn đều biến mất sau lời xin lỗi này của cô.

Anh ngồi phịch xuống ghế, môi anh run run: “Em gái, là anh trai có lỗi với em, anh đã không chăm sóc tốt cho em…”

Nghiêm Băng Băng lắc đầu, hai mắt cô đỏ hoe: “Anh,em không trách anh, em đáng bị đi đến mức này…”

Kể từ khi kết hôn với Chu Liên Quân, Nghiêm Băng Băng đã hết lòng vì anh ta.

Đầu tiên, cô cùng anh ta khởi nghiệp, thậm chí còn bị sảy thai do làm việc quá sức. 

Sau khi sự nghiệp ổn định, cô vì anh ta mà sẵn sàng làm nội trợ, lo việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô đã làm tốt vai trò là người vợ tốt của Chu Liên Quân nhưng lại không làm tốt với cuộc đời của mình.

Đêm đó, ở chung cư Giang Kinh.

Chu Liên Quân cảm thấy ngực đau âm ỉ, anh ta đột nhiên tỉnh lại sau cơn ác mộng.

Anh ta thực sự đã mơ thấy mình đang tham dự đám tang của Nghiêm Băng Băng! 

Sau khi uống mấy ly nước ấm, Chu Liên Quân cảm thấy dễ chịu hơn, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần dần tiêu tan.

Làm sao một người phụ nữ khoẻ mạnh như Nghiêm Băng Băng, cô ta đã từng bị sẩy thai, ngày hôm sau vẫn ra ngoài giao lưu như không có chuyện gì xảy ra, lại có thể ch*t chứ?

Nghĩ như vậy, Chu Liên Quân vẫn cảm thấy có chút phiền muộn. 

Suy nghĩ một lúc, anh ta lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Nghiêm Băng Băng.

“Không phải là cô muốn ly hôn sao? Mười giờ sáng mai gặp cô ở Cục dân chính quận Tĩnh An.”

Tin nhắn được gửi đi thành công, Chu Liên Quân trằn trọc trằn trọc trên giường.

Một phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua.

“Ting”

Chu Liên Quân nhấc điện thoại lên nhìn, Nghiêm Băng Băng keo kiệt chỉ trả lời một chữ: “Được.”

Đôi lông mày thanh tú của anh ta nhíu lại, đôi mắt Chu Liên Quân đầy vẻ lạnh lùng. 

“Nghiêm Băng Băng, đừng hối hận, sau khi ly hôn, cô có cầu xin tôi nữa cũng vô ích!’

Mặt khác. 

Nhìn tin nhắn, Nghiêm Băng Băng mất ngủ cả một đêm.

Ngày hôm sau, cô trang điểm tinh tế để che đi vẻ ngoài ốm yếu của mình và đến Cục dân chính trong bộ trang phục đẹp đẽ như khi cô nhận được giấy chứng nhận kết hôn bảy năm trước. 

Chu Liên Quân vẫn chưa tới.

Nghiêm Băng Băng lấy điện thoại di động ra gọi cho anh ta.

Phải mất một thời gian dài để cuộc gọi được kết nối.

Chu Liên Quân giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Tôi hiện tại đang bận một số việc, tạm thời không thể tới được, cô đợi tôi thêm một lúc.”

Nghiêm Băng Băng dừng một chút: “Được rồi, càng sớm càng tốt.”

Buổi chiều cô còn phải làm hóa trị.

Cuộc gọi đã cúp, Nghiêm Băng Băng ngơ ngác đứng đó, nhìn từng cặp người ra ra vào vào, chia tay và làm hoà.

Bụng cô bỗng dưng quặn thắt, cổ họng có vị tanh cảu máu.

Nghiêm Băng Băng mím chặt môi, cô đưa tay lên, máu chảy ra từ kẽ ngón tay.

Cô vội vàng định lấy khăn giấy ra, nhưng vừa cúi đầu xuống, cơ thể cô đã mất kiểm soát ngã về phía trước!


6

Xe cấp cứu dừng trước cửa bệnh viện.

Nghiêm Băng Băng nằm trên xe đẩy và nhanh chóng được đẩy vào phòng mổ.

Đi ngang qua sảnh lớn của bệnh viện, một đôi thân ảnh dựa vào nhau lọt vào tầm mắt của Nghiêm Băng Băng. 

Đó là người mà đã nói qua điện thoại là có việc bận không tới được, Chu Liên Quân cùng với người con gái Tô Nhu Loan của anh ta, bọn họ đang đứng ở bên ngoài!

Tầm nhìn của cô đột nhiên mờ đi. Trái tim Nghiêm Băng Băng như bị đốt cháy, cô lại phun ra một ngụm máu.

Chu Liên Quân dường như cảm nhận được điều gì đó. Anh ta ngước lên, chỉ nhìn thấy cửa thang máy đang được đóng lại.

Chu Liên Quân chợt cảm thấy bất an, nghĩ đến Nghiêm Băng Băng vẫn đang đợi mình, liền lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

Cánh tay anh ta nhanh chóng bị ôm bằng một cái ôm mềm mại.

Giọng nói ngọt ngào của Tô Nhu Loan vang lên bên tai anh: “Liên Quân, em đang mang thai. Anh cũng có thể đưa em đi gặp những người bạn như Tiêu Hà được không?”

Chu Liên Quân khẽ cau mày, anh ta có chút không hài lòng với sự ngông cuồng của Tô Nhu Loan.

“Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện đó. Giờ cô có thể về trước.”

Nói xong, anh ta rút tay ra, bước đi mà không hề quay đầu lại. 

Khi Chu Liên Quân chạy tới Cục dân chính thì đã là hai giờ chiều.

Bóng dáng của Nghiêm Băng Băng đã biến mất trước cổng từ lâu.

Điện thoại của cô ta cũng không thể kết nối được.

Chu Liên Quân ngồi xổm xuống cổng, anh ta châm điếu thuốc một cách thiếu kiên nhẫn. 

Đầu ngón tay gõ lên màn hình: Nghiêm Băng Băng, cô ở đâu?

Không hề có một tin nhắn phản hồi nào.

Chu Liên Quân lại soạn một tin nhắn khác: Đừng nghĩ rằng hôm nay tôi không đến, thì chúng ta sẽ không ly hôn nữa, hẹn cô sáng thứ hai tuần sau có mặt tại cục dân chính.

Sau khi nhìn từ “chưa đọc” một lúc lâu, anh ta đột nhiên nhấn nút mở khoá xe, khởi động xe, đi về câu lạc bộ Muse. 

Tại câu lạc bộ Muse

Tiêu Hà đi theo Chu Liên Quân vào phòng riêng: “Nghe nói cậu và Nghiêm Băng Băng…”

Nhắc đến Nghiêm Băng Băng, cảm xúc khó tả trong lòng anh ta không khỏi trào dâng.

Chu Liên Quân bình tĩnh nói: “Tôi đang làm thủ tục ly hôn với cô ta, sau này tôi sẽ cưới Tô Nhu Loan.” 

“Cậu nghiêm túc đấy à?!” Tiêu Hà sửng sốt ngay tại chỗ. 

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Liên Quân, Tiêu Hà không thể tin được: “Cậu có nghĩ rằng cậu đang làm sai không?”

Nhớ lại sáu năm trước, trong lúc say rượu, hắn vô tình đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ. Lúc đó, hắn nhìn thấy Nghiêm Băng Băng đang nôn, cô ta uống rượu đến mức nôn ra máu, bồn rửa mặt đầy máu đỏ tươi.

Hắn bị doạ đến mức tỉnh rượu, mà Nghiêm Băng Băng lúc đó lại mỉm cười, cô ta còn xin lỗi hắn và mong hắn đừng nói với chuyện này với Chu Liên Quân, sau đó cô ta lại tiếp tục quay lại bàn rượu để giúp chồng xã giao, tiếp khách.

Ngay cả một tay chơi như Tiêu Hà cũng phải nể phục một người phụ nữ như cô.

Tiêu Hà nhịn không được, nghiêm túc nhìn Chu Liên Quân: “Nghiêm Băng Băng hết lòng yêu cậu, nếu như cậu phụ lòng cô ấy, về sau nhất định sẽ phải hối hận.”

Chu Liên Quân cười lạnh: “Hối hận? Làm sao có thể.” 

Cùng lúc đó, ở phòng chăm sóc đặc biệt.

Cơ thể của Nghiêm Băng Băng được bao phủ bởi nhiều loại máy móc thiết bị y tế khác nhau. 

Một sợi dây mỏng manh trên máy thở đang trói buộc sinh mệnh của cô.

Bên ngoài phòng.

Bác sĩ thở dài nói với Nghiêm Gia Hàn: “Mặc dù cô ấy đã được cứu nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan. Hiện cô ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tế bào ung thư đang lan rộng nhanh chóng. Phẫu thuật không có khả quan, đề nghị tiếp nhận điều trị đặc biệt.”

Thân hình cao lớn của Nghiêm Gia Hàn lùi lại hai bước.

Một vài ngày sau đó.

Nghiêm Băng Băng đi kiểm tra lại tổng quát.

Nghiêm Gia Hàn đi tới đại sảnh thanh toán, còn Nghiêm Băng Băng cầm báo cáo kiểm tra đang chờ ở hành lang.

Lúc này, một người phụ nữ đang chăm chú xem báo cáo đã bất ngờ va mạnh phải cô.

Nghiêm Băng Băng không kịp né tránh, bị va ngã xuống đất.

Tô Nhu Loan đang định ngẩng đầu chất vấn, nhưng cô lại cảm thấy người phụ nữ gầy gò trước mặt trông rất quen. 

“Cô là Nghiêm Băng Băng?” Cô ta kinh ngạc thốt lên.

Tô Nhu Loan đã là người tình ngầm được ba năm của Chu Liên Quân, nhưng Chu Liên Quân chưa bao giờ cho phép cô xuất hiện trước mặt Nghiêm Băng Băng!

Cô ta không ngờ hôm nay lại gặp được Nghiêm Băng Băng như thế này.

Nghiêm Băng Băng cũng nhận ra Tô Nhu Loan.

Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác, sau đó cúi người xuống nhặt bản báo cáo ở dưới đất lên. 

Một đôi tay đã nhanh hơn cô một bước.

Tô Nhu Loan giật lấy báo cáo của Nghiêm Băng Băng: “Cô đến bệnh viện làm gì?”

7

Đọc xong báo cáo, Tô Nhu Loan không khỏi mỉm cười: “Vậy là cô sắp ch*t rồi.”

“Đọc xong rồi à?” Nghiêm Băng Băng giả vờ thờ ơ: “Đọc xong thì trả lại cho tôi.”

Tô Nhu Loan mỉm cười đắc ý, sau đó cô ta lấy bản báo cáo của mình đưa cho Nghiêm Băng Băng: “Có qua có lại, cô cũng nên xem qua của tôi chứ.”

Không cần đưa tay nhận lấy, Nghiêm Băng Băng cúi đầu cũng có thể nhìn thấy báo cáo xét nghiệm của Tô Nhu Loan ghi rõ ràng… thai nhi được 12 tuần!

“Tôi có tin vui cho cô đây.”

Tô Nhu Vạn cố ý đưa chiếc nhẫn kim cương trên tay ra: “Liên Quân đã cầu hôn tôi rồi!”

“Liên Quân đã nhiều lần nói rằng anh ấy hối hận vì đã lựa chọn cưới một người phụ nữ không có khả năng sinh con, nên ngay khi tôi có thai, anh ấy đã cầu hôn tôi.”

Trái tim của Nghiêm Băng Băng như bị một bàn tay tàn nhẫn giữ chặt! 

Sắc mặt của cô lập tức tái nhợt.

Tại sao cô lại mất đi đứa con của mình? Bản thân Chu Liên Quân chẳng lẽ không rõ hay sao?!

Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng kìm nén cơn đau, cuối cùng mới có thể kìm được cơn đau như cứa vào tim.

Lúc này, Nghiêm Băng Băng vừa hận vừa hối hận, lòng lạnh như tro nguội.

Tối chủ nhật.

Chu Liên Quân mất ngủ cả đêm.

Trời tối dần, anh ta bị cơn đau bụng làm cho âm ỉ, muốn vào bếp làm gì đó để ăn. 

Khi mở tủ ra, hai chiếc bát cũ ở dưới đáy đã bám đầy bụi. 

Hai chiếc bát cặp đôi này anh ta cùng với Nghiêm Băng Băng đã chọn ở chợ đêm.

Nụ cười rạng rỡ của Nghiêm Băng Băng lúc đó hiện lên trong đầu anh: “Anh dùng hươu, em dùng heo, sau này chặng đường anh đi đều sẽ có em, sẽ nuôi em bằng mọi cách!”

Chu Liên Quân đột nhiên cau mày, cầm lên hai cái bát định ném vào thùng rác. 

Nhưng không hiểu sao, anh ta lại nhớ đến lúc chuyển đến nhà mới, lúc đó Nghiêm Băng Băng đã cầm hai chiếc bát này trên tay một cách dịu dàng, vẻ mặt tiếc nuối và xúc động.

“Anh xem, em vẫn luôn giữ lại hai chiếc bát này, để nhắc nhở chúng ta mỗi lúc ăn những bữa ăn thịnh soạn, đừng quên những ngày tháng đạm bạc. Dù thời gian đó có khổ sở như thế nào, nhưng thật sự đã trải qua những ngày rất tươi đẹp.

Đột nhiên tay của Chu Liên Quân dừng lại, anh ta không thể làm được nữa. 

Chu Liên Quân vội vàng rời khỏi nhà bếp.

Vì chỗ này khiến cho anh ta cảm thấy ngột ngạt.

Anh ta đi đến phòng thay đồ để thay quần áo.

Quần áo của anh ta được sắp xếp ngăn nắp, nhưng tủ quần áo của Nghiêm Băng Băng… lại trống rỗng như chưa từng có ai ở đó.

Chọn một bộ quần áo đã chuẩn bị trước, Chu Liên Quân sắp xếp quần áo của mình trước tấm gương dài ngang sàn.

Sau đó anh ta nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Băng Băng khi cô kiễng chân lên thắt cà vạt cho anh.

Cô hài lòng vỗ ngực anh: “Đây là lãnh thổ riêng, từ nay trở đi chỉ có em mới có thể thắt cà vạt cho anh.”

Nhớ tới điểm này, cổ họng của Chu Liên Quân cuộn lên.

Anh ta kìm nén những cảm xúc phức tạp khó tả trong lòng, sau đó lấy điện thoại ra cẩn thận soạn tin nhắn: Nghiêm Băng Băng, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng. Cô muốn tự mình quay lại hay chúng ta sẽ gặp nhau ở Cục Dân Chính?

“Ting.”

Nghiêm Băng Băng trả lời ngắn gọn bằng ba từ: Cục Dân Chính.

Lúc này, hơi thở của Chu Liên Quân trở nên nặng nề vô cùng.

Mười giờ sáng, tại Cục Dân Chính.

Chu Liên Quân và Nghiêm Băng Băng đến cùng lúc.

Sắc mặt cô có chút tái nhợt, Chu Liên Quân dường như không nhìn ra, trực tiếp ngồi xuống trước mặt nhân viên.

“Hai người hãy suy nghĩ thật kỹ. Có chắc chắn muốn ly hôn không?”

“Càng nhanh càng tốt.” Chu Liên Quân sốt ruột nhìn đồng hồ, “Tôi đang vội.” 

Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của nhân viên, Nghiêm Băng Băng cũng kiên quyết gật đầu: “Đồng ý.”

Con dấu đỏ rơi xuống và giấy ly hôn được trao đi. 

Chu Liên Quân không nhịn được mà mở ra tờ giấy đăng ký kết hôn từ bảy năm trước.

Ngoại trừ ánh mắt thiếu linh hoạt, Nghiêm Băng Băng dường như không có thay đổi gì nhiều.

Mà vào ngày cưới năm đó, Chu Liên Quân năm đó không dấu được sự bồng bột non trẻ, anh ta nhìn chăm chú, như thể mọi chuyện chỉ vừa xảy ra mới đây thôi.

Lưng của Nghiêm Băng Băng cực kỳ gầy, tưởng chừng như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô. 

Chu Liên Quân bỗng nhiên nói: “Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”

Cô không quay đầu lại: “Không cần, từ nay trở đi, chúng ta không cùng đường nữa rồi.”

Chu Liên Quân cảm thấy như có một tảng đá khổng lồ đè lên tim, tâm trạng anh ta cảm giác chán nản, nặng nề. 

Tại câu lạc bộ Muse, trong phòng riêng.

Khi Tiêu Hà tới, hắn thấy Chu Liên Quân sớm đã một mình uống rượu rồi.

“Sao giữa trưa lại ra ngoài uống rượu?” Tiêu Hà hỏi cho qua chuyện, gượng cười ngồi xuống.

Chu Liên Quân: “Sáng nay, tôi và Nghiêm Băng Băng đã ly hôn.”

“Cái gì?!” Đồng tử Tiêu Hà nhất thời run lên, “Cậu ly hôn với cô ấy vào lúc này sao?!”

“Muốn thì ly hôn thôi.” Chu Liên Quân cau mày, lại cầm ly rượu lên, “Còn phải chọn ngày ly hôn sao?”

Tiêu Hà nhớ tới mấy ngày trước gặp một người bạn ở bệnh viện, người kia nói Nghiêm Băng Băng bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Nhìn dáng vẻ của Chu Liên Quân, có lẽ anh ta còn chưa biết chuyện này.

Sắc mặt thay đổi mấy lần, Tiêu Hà cầm lấy ly rượu, nghiêm túc nói: “Có chuyện về Nghiêm Băng Băng, tôi muốn nói với cậu.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!