1
Năm 2022
Ngày lễ thất tịch.
Ánh nến đã tắt, căn nhà tối om.
Bữa tối được Nghiêm Băng Băng dày công chuẩn bị đã nguội lạnh.
Còn ba mươi giây nữa là tới mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tích tắc của kim đồng hồ trong bóng tối.
Tiếng mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng đột ngột làm cho Nghiêm Băng Băng bị hoa mắt.
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ từ tính, êm dịu như rượu lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?”
Căn phòng im lặng.
Nghiêm Băng Băng ngồi ở bàn ăn quay lưng về phía anh, dáng người vừa gầy gò, vừa cô đơn.
Đối mặt với sự im lặng của cô, Chu Liên Quân cau mày: “Gọi anh về có việc gì không?”
“Hôm nay là ngày kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.”
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng lời nói lại mạnh mẽ.
Chu Liên Quân sửng sốt, trong lòng có chút bực bội: “Chúng ta đã là vợ chồng già bảy năm rồi, loại chuyện trang trọng này còn có ý nghĩa sao?”
Nghiêm Băng Băng hít một hơi.
Sau bảy năm kết hôn, số lần anh về nhà càng ngày càng ít.
Hôm nay hình như là lần đầu tiên anh về nhà trong tháng này.
Nghiêm Băng Băng cười khổ, giọng điệu đầy tự ti: “Thật vô nghĩa, em chỉ là quá tự phụ mà thôi.”
Vừa quay về đã ăn nói kỳ quái, Chu Liên Quân chỉ cảm thấy buồn chán.
Nhưng giờ cũng đã muộn rồi, anh cũng lười rời đi.
Chu Liên Quân vẻ mặt lạnh lùng cởi áo khoác: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Vô thức cầm lấy chiếc áo khoác xa lạ từ tay anh, Nghiêm Băng Băng sững sờ.
Trước đây, quần áo của Chu Liên Quân đề do cô tự tay chuẩn bị.
Nhưng không biết từ bao giờ, những bộ quần áo này đã dần trở nên xa lạ.
“Bảo em đi lấy đồ ngủ, còn ngây ra đó làm gì?” Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Chu Liên Quân từ trong phòng tắm truyền đến.
Nghiêm Băng Băng liếc nhìn chiếc vali màu trắng đã được sắp xếp cẩn thận, dù sao cô cũng chỉ có thể cùng anh trải qua ngày kỷ niệm cuối cùng…
“Được rồi, có ngay đây.”
Cô treo áo khoác lên như không có chuyện gì xảy ra, sau đó lấy một bộ đồ ngủ màu xanh đưa cho Chu Liên Quân.
Anh chán ghét liếc nhìn nó: “Bộ quần áo này cũ quá, còn đem tới làm gì?”
Tay cô run rẩy, bộ đồ ngủ gần như rơi xuống đất.
Hai người đã yêu nhau từ khi còn học đại học. Cô xuất thân từ một gia đình bình thường nhưng Chu Liên Quân lại là thiếu gia của một gia đình giàu có.
Để được ở bên cô, Chu Liên Quân thậm chí còn đoạn tuyệt với bố mẹ mình.
Bộ đồ ngủ cặp này đã được chọn khi họ kết hôn.
Bảy năm rồi, quần áo trở nên cũ kỹ, con người cũng vậy.
Lúc Chu Liên Quân đang tắm, Nghiêm Băng Băng lấy bản thỏa thuận cô đã soạn sẵn từ trong ngăn kéo ra.
Cô đọc đi đọc lại mấy lần, cho đến khi chắc chắn không có bất cứ sai sót gì trước khi cất nó lại.
Nằm trên chiếc giường lớn của hai người họ, những lời nói của anh trai hiện lên trong đầu cô: “Đừng giao phó toàn bộ cơ thể và con tim của em cho Chu Liên Quân, cậu ta… không đáng.”
Có lẽ anh trai đã sớm biết trước sẽ có ngày này, nên từ lâu nên đã ngầm nhắc nhở cô.
Mép giường đột nhiên chìm xuống, Nghiêm Băng Băng vô thức tiến tới ôm lấy Chu Liên Quân
Anh gạt tay cô ra: “Anh mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”
Nghiêm Băng Băng cắn chặt môi dưới.
Ngày hôm sau, đã là bảy giờ sáng.
Nghiêm Băng Băng đứng dậy chuẩn bị bữa sáng thì đột nhiên cảm thấy bụng quặn thắt.
Cô lao vào phòng tắm cách xa phòng ngủ, che đậy tiếng nôn mửa bằng tiếng xả nước.
Nhìn vết máu đỏ ngầu bị cuốn trôi, Nghiêm Băng Băng cười khổ.
Lúc Nghiêm Băng Băng đi ra, Chu Liên Quân đang khoanh chân ngồi ở bàn ăn đọc báo.
Dù bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn và đặt trên bàn ăn nhưng cô vẫn phải tự mình đi lấy đồ ăn.
Kể từ khi công việc kinh doanh ngày càng phát triển, Chu Liên Quân dường như thoải mái trong mọi việc, anh chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của Nghiêm Băng Băng.
“Chiều năm giờ đúng phải đến Như Ý Cư, dùng cơm với bố mẹ anh.”
Chu Liên Quân thong thả ăng sáng, gợi cho cô nhớ lại quá khứ của mình.
Cái gọi là bữa cơm, mỗi lần đều sẽ luôn đi kèm với những lời lăng mạ từ bố mẹ anh.
Lần này, Nghiêm Băng Băng không muốn chịu đựng những sự sỉ nhục đó nữa: “Hôm nay em có việc phải làm.”
Bộp!
Chu Liên Quân không hài lòng đặt con dao xuống.
Đôi mắt sắc bén dường như nhìn thấu cô : “Vì cô mà tôi đã cắt đứt liên lạc với gia đình mình suốt 5 năm, bây giờ chúng tôi phải khó khăn lắm mới hòa giải được. Tôi không thể hiếu thảo với bố mẹ vì cô sao?!”
Nỗi cay đắng dâng trào trong lòng. Nghiêm Băng Băng hít một hơi thật sâu, cuối cùng đặt bản thỏa thuận ly hôn mà cô đã soạn thảo từ lâu trước mặt anh.
“Hãy dành ra chút thời gian, chúng ta làm thủ tục ly hôn đi.”
2
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Ánh mắt Chu Liên Quân càng lạnh lùng hơn khi nhìn vào bốn chữ lớn “Thỏa thuận ly hôn” được in đậm.
“Cô lại đang muốn làm loạn gì nữa đây? Là trách tôi không có thời gian chăm sóc cô, hay là vì cô thậm chí không thể chịu nổi một chút ấm ức trước mặt người lớn tuổi?”
Nghiêm Băng Băng cảm thấy trong lòng như bị dao đâm, chỉ có thể cười khổ.
Tại sao?
Bởi vì anh không còn yêu cô nữa, và vì cô đã quá mệt mỏi rồi.
Nhìn Chu Liên Quân hung hãn trước mặt, Nghiêm Băng Băng có cảm giác thật xa lạ.
Mười năm yêu nhau, bảy năm kết hôn.
Cô chưa bao giờ nghiêm túc nhìn ảnh cẩn thận như hôm nay.
Mà, anh cũng chưa bao giờ thực sự hiểu cô.
“Chu Liên Quân.” Giọng nói của cô nhàn nhạt, như thảy đã buông xuôi tất cả, “Tôi không gây sự gì với anh hết. Ly hôn là quyết định của tôi sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Có lẽ ngay từ đầu… chúng ta đều đã sai.”
Nói xong, cô không để ý tới vẻ mặt u ám của Chu Liên Quân nữa, cô đi về phòng ngủ chính.
Nghiêm Băng Băng sẽ không có bảy năm tiếp theo nữa. Những ngày còn lại, cô chỉ muốn sống cho chính mình.
Mười phút sau.
Mỗi ngày cô đều để mặt mộc, nhưng hôm nay Nghiêm Băng Băng lại trang điểm nhẹ nhàng, cô thay một chiếc váy màu chàm. Mái tóc dài được vén lên sau đầu, để lộ chiếc cổ thiên nga thon thả.
Cô giẫm lên đôi giày cao gót mỏng manh của cô, nhắm mắt làm ngơ với Chu Liên Quân, bình tĩnh kéo vali đi về phía cửa.
Chu Liên Quân chỉ cảm thấy rằng Nghiêm Băng Băng chỉ đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh bằng một chiêu trò gì đó.
Trong mắt anh ta hiện lên một tia chán nản, giọng điệu không chút ấm áp nói: “Nghiêm Băng Băng, tôi cảnh cáo cô, đủ rồi. Nếu hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, đừng nghĩ đến việc dễ dàng có thể quay lại đây nữa.”
Nghiêm Băng Băng dừng ở cửa, bình tĩnh nói: “Bảo trọng.”
Nói xong, cô bước ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.
Cô bước đi quá kiên quyết, Chu Liên Quân cười khẩy, tựa hồ không quan tâm nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
Anh ta mở bản thỏa thuận ra, anh muốn xem người phụ nữ kia là muốn được chia cho cô ta bao nhiêu tiền.
Tuy nhiên, trong chuyên mục phân chia vốn của công ty có viết rằng Nghiêm Băng Băng đã tự nguyện từ bỏ 30% cổ phần mà cô có được khi bắt đầu kinh doanh với anh.
Tròng mắt của Chu Liên Quân run rẩy, anh ta chợt nhớ tới một số hình ảnh trước đây, Nghiêm Băng Băng cùng anh bắt đầu khởi nghiệp.
Khi đó, họ thuê một ngôi nhà nhỏ cỡ lòng bàn tay, để tiết kiệm tiền, hàng ngày họ ăn mì gói do Nghiêm Băng Băng nấu…
Bốn giờ chiều, Chu Liên Quân lái xe đến Như Ý Cư.
Anh ta vẫn đang trong tâm trạng chán nản.
Ba trưởng lão nhà họ Chu đã ngồi sẵn ở đó, vẻ mặt đầy kinh ngạc khi thấy chỉ có một mình Chu Liên Quân tới.
Nghiêm Băng Băng không bao giờ dám bỏ lỡ bữa ăn họ đã đặt.
Mẹ Chu Liên Quân có vẻ rất không vui nói: “Sao họ Nghiêm kia lại không đến?”
Một từ “Nghiêm” đã nói rõ ràng mối quan hệ giữa hai nhà.
Chu Liên Quân cau mày, kỳ quái nói: “Hôm nay cô ấy không được khỏe, đang ở bệnh viện truyền dịch.”
“Kết hôn nhiều năm như vậy, mãi mà không mang thai, có khi nào mắc bệnh gì cũng nên.”
Mẹ Chu Liên Quân cười mỉa mai: “Không biết gia đình chúng ta đã gặp bao nhiêu kiếp xui xẻo. Nếu cưới Nhu Loan thì chắc chắn con đã có mấy đứa con rồi!”
“Mau gọi điện thoại bảo cô ta khi nào truyền nước xong thì tới…”
“Đủ rồi!” Chu Liên Quân sốt ruột cầm ly rượu vang đỏ lên uống cạn, “Cô ta không đến đâu! Cô ta đang muốn ly hôn với tôi.”
Mẹ của Chu Liên Quân sửng sốt một lúc, trên mặt hiện rõ niềm vui.
“Phải vậy chứ, Nghiêm Băng Băng không xứng với con! Hãy nhanh chóng rời xa cô ta đi và cưới Nhu Loan. Con bé ưu tú, lại chờ đợi con nhiều năm như vậy!”
Cô của Chu Liên Quân, Chu Vân cũng cười: “Anh hai, chị dâu à, ngay từ đầu em đã khuyên mọi người đừng ngăn cản chúng nó rồi. Người lớn càng cản trở tình yêu của tuổi trẻ, chúng nó càng trở nên nồng nhiệt hơn đó.”
Sau đó, Chu Vân vui vẻ nâng ly: “Có cơ hội lựa chọn lại là chuyện tốt, cô chúc con nhân duyên mỹ mãn.”
Nhìn thấy bọn họ vẻ mặt vui mừng khôn xiết, Chu Liên Quân không khỏi có chút choáng váng.
Anh ta chợt nhận ra rằng, mỗi lần có bữa cơm gia đình, Nghiêm Băng Băng đều phải nhẫn nhịn bầu không khí này.
Anh ta châm điếu thuốc rồi chán nản bước ra ngoài.
Bố của Chu Liên Quân không biết đã đi theo anh ta từ lúc nào: “Con suy xét việc đó thế nào rồi?”
Khuôn mặt quyến rũ của Tô Nhu Loan hiện lên trong đầu anh ta, Chu Liên Quân buột miệng nói: “Ly hôn thôi, vừa hay con cũng muốn cho mình một cơ hội để lựa chọn lại.”
Sau bữa ăn, Chu Liên Quân trở lại chung cư Giang Kinh ở trung tâm thành phố.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, phòng khách tối tăm và yên tĩnh.
Sự trống rỗng đột ngột khiến Chu Liên Quân có chút khó chịu.
Anh ta mở danh bạ điện thoại, tìm thấy tên Tô Nhu Loan trong số những người liên lạc gần đây.
“Đang ở đâu? Tôi đến tìm cô.”
3
Bên trong căn hộ đơn tinh tế.
Rượu vang đỏ và đồ ăn nhẹ nửa đêm tinh tế đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Dưới ánh nến, bầu không khí càng thêm mơ hồ.
“Hai ngày trước là kỷ niệm ngày cưới của anh, bởi vì em mà anh đã trì hoãn việc trở về nhà… Nghiêm tiểu thư không tức giận chứ?” Tô Nhu Loan dè dặt nói.
“Vậy sao?” Chu Liên Quân đặt ly rượu xuống, nhướng mày nhìn cô ta.
Dưới đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu lòng người của Chu Liên Quân, những thủ đoạn nhỏ của Tô Nhu Loan không thể che dấu được.
Cuối cùng, cô ta yếu ớt leo lên người anh: “Liên Quân, em biết mình làm sai, nhưng em yêu anh nhiều đến mức không nhịn được muốn giữ anh ở bên cạnh…”
Ngửi được mùi hoa hồng nồng nặc trên người của Tô Nhu Loan, Chu Liên Quân liền có cảm giác như bị thôi miên.
Anh ta vốn không thích mùi nước hoa nên Nghiêm Băng Băng luôn duy trì hương thơm cơ thể ngọt ngào.
Chu Liên Quân lắc đầu mạnh mẽ, rũ bỏ khuôn mặt tái nhợt và bướng bỉnh đó ra khỏi tâm trí.
Đôi mắt anh ta đột nhiên mờ đi, anh ta vòng tay ôm lấy Tô Nhu Loan…
Căn phòng tràn đầy cảnh ân ái của hai người.
Sáng sớm hôm sau, Chu Liên Quân đột nhiên tỉnh dậy bởi cơn đau dạ dày.
Anh ta đứng dậy đi ra phòng khách. Một bóng người đang bận rộn trong bếp, mùi cháo kê tràn ngập trong phòng.
“Nghiêm Băng Băng, cho nhiều đường vào!” Chu Liên Quân theo bản năng nói.
Tô Nhu Loan dừng động tác lại, xoay người cười nói: “Liên Quân, anh tỉnh rồi.”
Chu Liên Quân khẽ cau mày, giống như chưa có chuyện gì, anh ta hỏi: “Sáng nay tôi có hẹn, phải mất bao lâu nữa thì xong?”
“Sắp xong rồi đây.” Tô Nhu Loan nhanh chóng lấy ra một cái bát, đặt lên bàn ăn.
Chu Liên Quân cầm thìa ăn một ngụm.
Cháo đặc vừa đưa vào trong miệng, trong giây lát, anh ta cau mày lại.
Với một tiếng “cạch”, chiếc thìa rơi xuống bàn.
Nhìn thấy anh ta đứng dậy rời đi, Tô Nhu Loan không còn có thể duy trì nụ cười trên mặt được nữa: “Sao vậy?Không ngon sao?”
“Không sao, tôi không ăn được nữa.” Chu Liên Quân tùy ý nói.
Tô Nhu Loan cắn môi dưới: “Liên Quân, em biết em không nấu ngon được như cô ấy, nhưng em sẽ cố gắng học.”
Chu Liên Quân giật mình, anh ta chợt nhớ ra, sở dĩ Nghiêm Băng Băng nấu cháo ngon như vậy là vì cô ấy đã đến Quảng Châu để học nấu cháo từ một đầu bếp nổi tiếng.
“Không cần.”Anh ta nhàn nhạt nói: “Cô là cô, cô ta là cô ta.”
Tô Nhu Loan cứng đờ tại chỗ, không cam lòng nắm chặt hai tay.
Mười giờ sáng, Chu Liên Quân tới công ty.
Trợ lý Chu Hòa bưng ly cà phê đi vào: “Chu tổng, thông tin về lô đất ở Đông Thành nằm trên bàn của anh. Bộ phận pháp lý sẽ gặp luật sư Nghiêm trong phòng họp trong nửa giờ nữa.”
Chu Liên Quân trầm ngâm hai giây: “Tôi cũng sẽ đi dự thính.”
Đọc xong thông tin, Chu Liên Quân mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm thấy bụng quặn thắt.
Anh ta muốn phá bỏ phần cũ của Đông Thành và xây dựng lại thành một khu thương mại.
Tuy nhiên, cư dân của thành phố cổ đã từ chối công nhận hợp đồng mua lại của anh ta, và thậm chí còn thuê người đưa Nghiêm Gia Hàn, biệt danh là “Đại Pháp Sư”trong nghề luật tới.
Đó cũng là anh trai của Nghiêm Băng Băng!
Sau nhiều lần đối đầu, luật sư của Chu Liên Quân bị đánh bại đến mức mất bình tĩnh.
Chu Liên Quân cười lạnh, với một người anh “có lý”như vậy, anh và Nghiêm Băng Băng muốn không ly hôn cũng khó!
Ba giờ sau, tại phòng họp.
Không còn nghi ngờ gì nữa, luật sư của bộ phận pháp lý của công ty Chu Liên Quân lại bị đánh bại, sau đó anh ta chán nản rời khỏi phòng họp.
Nghiêm Gia Hàn làm ngơ với Chu Liên Quân, trong lúc anh định đứng dậy rời đi.
Chu Liên Quân bình tĩnh nói: “Luật sư Nghiêm, chúng ta nói chuyện nhé?”
Nghiêm Gia Hàn tiếp tục bước đi: “Cậu Chu và tôi có quan điểm khác nhau. Không có gì để nói cả.”
Chu Liên Quân nhướng mày: “Chúng ta nói chuyện cá nhân đi, Nghiêm Băng Băng… Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”
Nghiêm Gia Hàn dừng lại, vẻ mặt không thể che giấu sự ngạc nhiên.
“Cô ấy là vợ anh, anh nói thế là có ý gì?”
Chu Liên Quân cười lạnh hai tiếng: “Luật sư Nghiêm, đừng nói là anh không biết. Cô ấy đã đệ đơn ly hôn chứ?
“Tôi thực sự không biết. Nghiêm Băng Băng đã không liên lạc với tôi một tháng rồi.”
Nghiêm Gia Hàn lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng liếc nhìn Chu Liên Quân: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu đã cho tôi biết được một tin tốt như vậy.”
Nói xong, anh bước đi không chút do dự.
Nhìn bóng lưng của Nghiêm Gia Hàn, Chu Liên Quân có chút nghi hoặc.
Anh ta không nhịn được mà mở điện thoại lên, tìm đến danh bạ cái tên Nghiêm Băng Băng rồi nhấn nút quay số.
Một lúc sau, đầu bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nữ máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được…”
Để lại một bình luận