5.
“Em là em gái của Đường Thanh đúng không?” Đầu dây bên kia nói, “Anh là bạn của Đường Thanh, tên Lục Trạm, anh của em uống say rồi, cứ gọi em mãi, em có thể đến đón cậu ấy không?”
Tôi vội vàng chạy qua đó thì nhìn thấy bạn học của Đường Thanh đang cố gắng đỡ anh ấy, Đường Thanh đã say tới mức không thể đứng vững được nữa.Sau đó anh ta chỉ vào một người con trai khác đang ngồi xổm dưới đất nôn, “Anh còn phải dọn đống này nữa, vì vậy Đường Thanh phiền em nhé.”
Anh ta giúp tôi đỡ Đường Thanh vào trong xe taxi, chàng trai phía sau thì bắt đầu vừa khóc vừa nôn, Lục Trạm bất lực ôm trán “Hết đứa này đến đứa kia, không làm người khác ngừng lo lắng.”
Đường Thanh dựa vào vai tôi, hơi thở ngà ngà mùi rượu.
Trong xe taxi đang mở một bản nhạc piano.
Tôi biết bài hát này, đây là nhạc phim <Bức Thư Tình> ca khúc 《A Winter Story》
Nước mắt lặng lẽ rơi, tôi vội đưa tay lau đi nước mắt, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Về đến nhà, Đường Thanh vẫn còn say khướt gần như bất tỉnh, tôi dùng hết sức đỡ anh ấy về phòng và đặt anh ấy nằm lên giường.
Trong lúc tôi đang giúp anh ấy cởi giày, Đường Thanh đột nhiên đưa tay ra, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng.
Tôi đông cứng lại, cả người nằm đè lên người anh.
Hơi thở của hai chúng tôi hoà vào nhau, hai mắt của anh nhắm chặt, hai tay anh đưa lên trạm vào khuôn mặt tôi.
Lòng bàn tay của anh nóng bừng như có lửa đốt.
Khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn kìm nén cảm xúc của mình, đột nhiên giờ phút này đây, cảm xúc của tôi trào dâng, bộc phát.
Nước mắt của tôi không ngừng tuôn ra, rơi xuống mặt anh, có lẽ anh cảm giác được có thứ gì đó rơi xuống mặt, từ từ mở mắt ra.
Bốn mắt chạm nhau, tôi định trốn tránh, nhưng anh ấy đột nhiên áp đầu tôi xuống.
Một nụ hôn bất ngờ từ anh.
Tôi không biết là anh đang coi tôi thành một người nào khác, nhưng mà giây phút này đây, dù cho có là người thay thế đi chăng nữa, thì tôi cũng cảm thấy bản thân mình như được ăn mật ngọt, tôi chìm đắm và hy vọng khoảnh khắc này đây, sẽ không chấm dứt.
Bởi vì tôi biết, đây cũng là lần cuối cùng.
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, không biết là qua bao lâu, anh buông tôi ra, ánh sáng trong mắt anh dần dần nhạt đi, anh nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Tôi đứng dậy thở hổn hển, nhưng khi vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy mẹ tôi.
Bà ta đứng ở cửa phòng với khuôn mặt đang tái nhợt, sửng sốt nhìn tôi.
“Mày,” Bà ta cả người run rẩy, “Đi ra đây với tao.”
Tôi lẳng lặng đi theo bà ta sang phòng khác, vừa mới đóng cửa lại, liền bị bà ta tát một cái đau điếng vào mặt.
“Đường Mật, mày có biết xấu hổ không?!”
Tôi bị bà ta đánh, bất giác lùi lại hai bước, bà ta lại xông lên, liên tiếp tát vào mặt tôi, “Đường Mật, sao mày có thể làm ra chuyện này, mày đã hứa với tao như thế nào?Mày muốn tao đưa điện thoại là vì điều này à?Sao mày lại có thể làm ra điều đáng xấu hổ như thế?”
Tôi che lại khuôn mặt đang nóng bừng vì bị tát của mình, ngã thụp xuống đất.
“Mẹ, không phải như vậy đâu, anh uống say rồi, con chỉ là đón anh về thôi….”
“Mày nghĩ tao mù đúng không?Xem tao mù đúng không!Là mày bò lên người nó!” Bà ta gào lên. “Nếu như tao không về sớm, thì mày còn làm ra chuyện gì nữa?Trời ơi, sao tao lại sinh ra đứa con như mày?!”
“Tao có lòng tốt đưa mày vào cái nhà này, là để mày làm ra cái chuyện này sao?Mày có biết mày như vậy là huỷ hoại nó không?”
“May là hôm nay người nhìn thấy là tao, chẳng may là người khác thì sao?”
“Tao vất vả, khổ sở vun đắp cái gia đình này nhiều năm như vậy, mày thật sự muốn tao bị đuổi ra khỏi đây, cùng bà ngoại mày ở bệnh viện mày mới vừa lòng sao?”
“Mẹ…”Tôi kéo vạt áo bà ta, không ngừng khóc, “Thật sự không phải như vậy mà…”
“Mày đừng gọi tao là mẹ!”Tay bà ta run lên vì giận dữ, “Đường Mật, mày, mày…” Bà ta đi xung quay, sau đó bắt đầu quỳ xuống đất, thu dọn đồ đạc của tôi một cách nhanh chóng bỏ vào vali.
“Mày không thể ở lại cái nhà này một giây phút nào nữa, giờ mày đi ra sân bay, ngày mai trực tiếp từ sân bay rồi bay luôn đi, ĐI, MAU ĐI KHỎI Đ Y…”
Bà ta một bên thu dọn, một bên tự lẩm bẩm với chính mình: “Đường Mật, mau chóng đi khỏi đây, mày đừng có phá hoại cái gia đình này nữa, mày đừng đẩy tao vào chỗ chết..”Đang nói, bà ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Đường Mật, mày để cho mẹ mày một con đường sống đi, được không?”
Ngay trong đêm hôm đó, tôi kéo vali rời xa ngôi nhà này.
Ngồi trong sảnh chờ, tôi đếm từng chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh, nhưng không tài nào có thể nhớ được đã đếm tới bao nhiêu chiếc.
Trước khi đi, vì để tôi chấm dứt hoàn toàn tư tưởng, mẹ tôi đã mua cho tôi một chiếc điện thoại mới, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả hành lý của tôi, để chắc chắn rằng tôi không đem theo bất cứ đồ vật gì có liên quan tới Đường Thanh, thậm chí là một bức ảnh cũng không được.
Có thể lén lút đem theo, chỉ có quả bóng nảy màu xanh.
Trên máy bay, tôi chạm vào quả bóng và nhớ lại những lời nói mà tôi đã nói với Đường Thanh vào ngày hôm đó.
Câu nói đó, tôi mới chỉ nói ra một nửa.
Ước mơ của tôi, từ trước đến nay đều không phải Đại Học Hải Thành.
Mà là anh.
Vẫn luôn là anh.
Rõ ràng biết rằng là không thể, rõ ràng biết rằng chỉ có thể chôn chặt trong trái tim, nhưng vẫn không có cách nào có thể buông bỏ đi thứ cảm xúc đó.
Rõ ràng biết rằng sẽ đau đớn và khó xử, nhưng sâu thẳm trong đó vẫn là một tình yêu thầm không đành lòng buông.
Máy bay đáp xuống Luân Đôn, vừa xuống máy bay, nước mưa ẩm ướt phả vào mặt tôi.
Cuối cùng tôi cũng chấp nhận được sự thật, tôi đã rời đi, đến một vùng đất mới.
Đường Thanh, cái người đó, từ đây sẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
6.
Tôi từ trong suy nghĩ hồi tưởng lại những kí ức đó, cũng không biết mình đã ngồi ở phòng ăn riêng từ lúc nào rồi.
Phòng ở ngay bên cạnh thôi, chỉ vì cửa ở đây thiết kế khá lạ, vì thế tôi mãi mà không tìm ra được.
Đương nhiên, cũng là do bệnh mù đường của tôi từ lúc nhỏ có liên quan.
Chỉ là bữa ăn gia đình 4 người thôi, mà trong phòng hiện tại có tới 6 người.
Có thêm sự xuất hiện của hai người nữa, đó là Ngọc Thanh và Ninh Vũ.
Ngọc Thanh là người yêu cũ của Đường Thanh hồi cấp 3, Ninh Vũ là em họ của cô ta, đồng thời cũng là bạn cùng lớp cấp 3 của tôi.
Đường Thanh ngồi bên trái tôi, bên trái anh ấy là Ngọc Thanh, bên phải tôi là Ninh Vũ, Đường Trung và mẹ tôi thì ngồi phía đối diện tôi.
Chẳng biết được mục đích của bữa cơm hôm nay là gì, nhưng trong chốc lát thì tôi cũng đã hiểu được.
Bữa ăn qua được một hồi lâu, tôi đứng dậy đi ra nhà vệ sinh, mẹ tôi ngay lập tức đi theo tôi.
“Mày là cố ý đúng không?” Bà ta kéo tôi vào một góc, tức giận nói, “Mày phơi ra cái bộ mặt đấy, mày là cố ý chọc tức mẹ đúng không?”
Tôi thở dài, “Trước đây tôi đã từng nói với bà rồi, tôi đối với Ninh Vũ không có hứng thú, cũng không nguyện ý đại diện cho Đường Gia các người cùng cậu ta liên hôn, tại sao bà còn lừa tôi tới đây?”
“Ninh Vũ có chỗ nào không tốt? Nó là con một, hiện tại còn là phó chủ tịch công ty, sau này Ninh gia đều là của nó, mày gả cho người ta rồi, sau này không phải mày sẽ được hưởng cái phúc phần đó sao?” Bà ta nắm lấy cánh tay tôi, “Mày và Ninh Vũ đều là bạn học cấp 3, bảo sao bao nhiêu năm rồi mà người ta vẫn còn nhớ tới mày, mày cũng hai mươi sáu tuổi rồi, còn chưa có người yêu, mẹ cố gắng giành lấy cơ hội tốt cho mày, mày còn không biết trân trọng….”
“Mẹ,” Tôi ngắt lời bà ta, “Những việc khác, bà muốn tôi làm, tôi cũng nghe theo rồi, sau khi tốt nghiệp bà muốn tôi ở lại Anh, tôi cũng không hề quay về. Sau này bà lại bảo tôi quay trở về, tôi cũng nghe theo lời bà. Bà có nhớ lúc bà nói tôi quay về , bà đã nói như thế nào không?”
“Bà nói, bà ngoại sức khỏe không tốt, cả ngày đều nhớ nhung tôi, cả ngày đều gọi tên tôi, bà bảo tôi quay trở về để chăm sóc bà ngoại mấy năm cuối đời, kết quả thì sao? Sau khi tôi trở về, bà luôn sắp xếp cho tôi đi xem mắt với các đối tác của Đường Gia.”
Tôi hít một hơi thật sâu, “Rốt cuộc bà xem tôi là con gái, hay xem tôi như một công cụ?”
Bà ta sững người một lúc, sau đó liền lập tức ấm ức nói.
“Nếu mày không phải con gái của mẹ, thì mẹ tội gì phải quan tâm việc của mày?” Bà ta lau nước mắt, “Mẹ như vậy không phải vì muốn tốt cho mày sao? Mày định cả đời này không kết hôn à? Mẹ mỗi ngày đều vì vấn đề này mà lo lắng, nghĩ bao nhiêu cách để có thể tìm được một đối tượng tốt cho mày, nhưng mẹ cố gắng như vậy thì đã sao? Mày lại cho rằng mẹ xem mày như một công cụ.”
Nước mắt bà ta không ngừng rơi xuống, “Mày lại nghĩ mẹ mày như vậy….”
“Mày cũng là con ruột của mẹ,” Bà ta tiếp tục nắm lấy tay tôi, không ngừng rơi lệ, “Gả cho người ta, mày sẽ trở thành vợ của Ninh Vũ, Đường gia cũng là nhà của mày, đời này mày cũng không phải lo lắng gì nữa, sao mày lại từ bỏ cơ hội tốt như thế!”
“Tôi hiểu ý tốt của bà,” Tôi nhẹ giọng, “Nhưng mà mẹ, tương lai của tôi, tôi tự mình chịu trách nhiệm với nó, tôi trưởng thành rồi, tôi không thích Ninh Vũ, cũng không muốn bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà cùng cậu ta ở bên nhau, cùng cậu ta kết hôn.”
“Mày!” Bà ta tức giận đến run người, “Tại sao mày lại…..”
“Mẹ!”
Giọng nói quen thuộc vọng lại từ góc xa, tôi và mẹ tôi cùng giật mình.
Đường Thanh đứng cách đó không xa, “Bố đang tìm mẹ, bật lửa của ông ấy có phải mẹ cầm không?”
“À, đúng, đúng rồi, ở chỗ mẹ.” Bà ta vội vàng buông tôi ra, sau khi rời đi, không quên liếc tôi một cái.
Dựa vào bức tường, tôi nhắm mắt lại, thở dài một cái.
Một bóng người phủ xuống, tôi ngẩng đầu lên, là Đường Thanh.
“Xin lỗi, sự việc hôm nay, là do bọn họ sắp xếp.” Anh ngừng một lát, “Anh cũng không biết Ngọc Thanh và Ninh Vũ sẽ đến.”
Tôi sững lại, chỉ biết cười cười, “Không sao, bạn cũ gặp nhau, cũng tốt mà.”
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng nghịu trở lại, tôi định nói gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy chúng tôi đã không gặp nhau nhiều năm rồi, hình như đã sớm chẳng có chuyện gì chung để mà nói nữa.
Mấy năm xa cách, giờ đây giống như có một con dao, nó cắt bỏ từng chút từng chút một sự gần gũi và quen thuộc, và giờ chỉ còn lại sự xa lạ, ngượng ngùng mà thôi.
“Thời gian qua,” Anh ấy mở lời trước, “Em sống tốt chứ?”
“Rất tốt ạ,” Tôi dựa vào bức tường, “Bận rộn công việc…à, em nghe họ nói, lần này anh trở về bệnh viện để hướng dẫn nghiên cứu, ở lại bao lâu ạ?”
“Vẫn chưa biết được,” Anh ngừng một lát, “Ít nhất là ba tháng, xem tiến độ như thế nào.”
Không khí phút chốc lại yên tĩnh.
“Vậy, trở lại phòng thôi…Mọi người chắc đợi lâu lắm rồi.” Tôi cười cười.
Tôi vòng qua anh, đi ra hành lang, vừa đi ra liền nhìn thấy người phục vụ đang đẩy chiếc xe, đột nhiên chiếc xe mất kiểm soát và lao thẳng về phía tôi.
Tôi như chết chân tại chỗ, trong nháy mặt, có người kéo tôi sang một bên.
Một mùi hương quen thuộc bao trọn lấy cơ thể tôi, tôi bàng hoàng khi nhận ra Đường Thanh đang vòng một tay qua vai tôi, còn tay kia đang đỡ bảo vệ đầu tôi, nhìn chiếc xe đẩy thức ăn đang lướt sát qua hai chúng tôi.
“Xin lỗi ạ, tôi xin lỗi ạ.” Người phục vụ chạy tới, liên tục nói xin lỗi.
Đường Thanh buông tôi ra, cúi đầu nhẹ giọng hỏi : “Không bị doạ sợ chứ?”
Tôi cười cười, giữ khoảng cách, “Không sao ạ, cảm ơn…anh.”
Lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Hai chúng tôi trở về phòng ăn, lúc chuẩn bị tới phòng, anh đột nhiên dừng lại.
“Đường Mật.” Anh gọi tôi.
Tôi quay đầu lại.
“Kết bạn wechat đi, gần đây anh ở Hải Thành, biết đâu lại có việc cần liên lạc.”
Tôi đơ người, gật gật đầu, miễn cưỡng nói, “Được ạ.”
7.
Cùng Đường Thanh quay trở lại phòng ăn, bên trong bọn họ đang nói chuyện rất sôi nổi.
“Công ty xuất bản của gia đình cháu, đã cùng với Luke đàm phán rồi, dự tính khoảng một thời gian nữa, thì bộ sách này sẽ có mặt tại thị trường trong nước ạ.” Ngọc Thanh vừa ăn vừa nói.
Động tác kéo ghế của tôi hơi ngừng lại.
“Vậy thì nhất định lần này thắng lớn rồi, bộ sách này ở nước ngoài rất nổi tiếng.”
“Nếu như có thể xuất bản, đầu tiên phải cảm ơn anh Đường Thanh.” Ngọc Thanh quay đầu hướng Đường Thanh cười, “Nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, thì làm sao cháu có thể gặp được vị tác giả y khoa tài năng mà lập dị đó chứ.”
“Đường Mật, cậu làm việc ở toà xuất bản, chắc cũng nghe qua cuốn sách của Luke chứ?” Ninh Vũ hỏi tôi.
Nhiều hơn là chỉ nghe qua.
Vài tháng qua, tôi đều bận về vấn đề này cơ mà.
Tôi lịch sự mỉm cười, “Chúng tôi cùng anh ta có thảo luận qua.”
Đường Thanh nhìn sang phía tôi với nét mặt ngạc nhiên.
“Á” Ngọc Thanh che miệng lại, “Theo trí nhớ của tôi, hình như trước đây Luke có ý định trao bản quyền cho tòa xuất bản Hải Thành, còn là số đặc biệt trong nước nữa, nhưng toà xuất bản Hải Thành lại phát hành trước trên mạng, điều này làm Luke không hài lòng , sau đó gần như là đã huỷ bỏ ý định xuất bản tại thị trường trong nước.”
“Việc này…” Cô ta mở to đôi mắt, “Không phải trùng hợp như vậy chứ, là Đường Mật, do cô phụ trách sao?”
“Là tôi phụ trách,” Tôi im lặng vài giây, nhẹ giọng đáp, “Lúc đó phát sinh ra một số vấn đề, chúng tôi vẫn đang cùng với anh ta thảo luận vấn đề này.”
Ngọc Thanh hơi nhướng chân mày, “Như vậy sao…”
Sau khi bữa ăn kết thúc, Ngọc Thanh vẫn còn nói chuyện với Đường Trung và Đường Thanh, Ninh Vũ muốn đưa tôi về, tôi từ chối khéo cậu ta, mở điện thoại đặt xe, lại nhìn thấy tin nhắn của Đường Thanh.
“Đợi anh một lát.”
Trong khi tôi đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tin nhắn thì anh ấy đã đi tới.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
“Không cần đâu,” Tôi lắc đầu, “Em đặt xe rồi.”
“Về Luke,” Anh nhìn tôi giải thích, “Trước đây anh không biết em cùng với anh ta thảo luận, chỉ là Ngọc Thanh nhờ bố cô ấy tìm bố anh, anh không nghĩ nhiều , tiện giúp họ giới thiệu một chút.”
“Vâng,” Tôi cười cười, “Không sao đâu ạ, cuốn sách này rất nổi tiếng, trong nước cũng có rất nhiều toà xuất bản khác cạnh tranh muốn có được bản quyền, cũng là điều bình thường mà.”
“Nếu cần giúp đỡ, anh có thể nói với Luke….”
“Không đâu ạ, để lộ bản thảo lên mạng trước đúng là do người trong nhóm của em, là lỗi của chúng em, anh ta tức giận cũng là chuyện bình thường mà, chuyện này em sẽ tự mình giải quyết.”
“Đường Mật…” Anh ấy vẫn muốn nói điều gì đó.
Đúng lúc này, xe tôi đặt cũng đã tới.
“Xe em đặt tới rồi,” Tôi vẫy vẫy tay, “Em đi trước nhé.”
Lên xe, cả đoạn đường bác tài chạy xe như bay, chỉ có điều, thật trùng hợp, sau nhiều năm như vậy, tôi lại ngồi ở trên xe, nghe thấy ca khúc 《Winter Story》.
Tôi mở điện thoại, cúi đầu lẳng lặng nhìn wechat.
Ảnh đại diện của Đường Thanh, là một con ong nhỏ.
8.
Đầu tuần vừa mới tới công ty, Tiểu Tân trong nhóm của tôi lập tức chạy ra đón tiếp.
“Chị Đường Mật, hạng mục của Luke, Tòa soạn nói muốn chuyển cho nhóm 1 phụ trách, chúng ta không được tham gia vào hạng mục này nữa.”
“Cái gì?”, Tôi đặt túi xuống, “Để cho nhóm 1?Nhóm 1 không phải đang phụ trách hạng mục khác sao?Làm gì còn tinh thần để lo cho việc này nữa?”
“Có lẽ chúng ta nên….từ bỏ hạng mục này thôi,” Tiểu Tân thở một hơi dài, “Tổng biên tập cũng đã tìm tới Luke để xin lỗi anh ta, nhưng anh ta nhất quyết không chịu gặp, rõ ràng là không muốn tha thứ cho chúng ta mà, lại thêm cả Tiểu Bàn nữa, giờ ngay cả người cũng không rõ tung tích…”
Tiểu Bàn là người phụ trách gửi hợp đồng cho Luke, cô ta không những đã gửi hợp đồng không đúng thời gian, mà còn là người đã đăng tải bản phác thảo của cuốn sách lên mạng, trong khi đáng lẽ ra phải bảo mật tuyệt đối. Là nhân vật chính gây lên sự việc này nghiêm trọng này.
Sau khi mọi chuyện phát sinh, cô ta chỉ gửi cho tôi một tin nhắn, “Chị Đường Mật, em xin lỗi.”, sau đó thì mất liên lạc hẳn.
Chúng tôi tìm đến nhà cô ta, bạn cùng phòng của cô ta nói cô ta đã sớm mua vé máy bay từ tối hôm trước và đã về quê rồi.
“Chị đi tìm tổng biên tập.” Tôi lấy tập tài liệu ở trên bàn, đi tới phòng của tổng biên tập.
Nói một hồi, tổng biên tập chỉ thở dài thườn thượt.
“Tiểu Mật, sao em lại cố chấp với bộ sách này như vậy?”
Tôi đứng đó im lặng, sau đó lên tiếng.
“Tổng biên tập, chúng ta làm công việc này, không phải là vì để đem đến những cuốn sách tốt nhất cho mọi người sao? Lý do tại sao mà cuốn sách này của Luke lại nổi tiếng đến như vậy chứ, bởi vì anh ta đã kết hợp kiến thức y học với truyện trinh thám, để khi mọi người đọc được cuốn sách này, sẽ tiếp cận được những kiến thức bổ ích của y học, mà lại không cảm thấy khô khan, nhàm chán. Em cảm thấy, đây là những gì mà chúng ta muốn, một cuốn sách vừa có ý nghĩa mà lại thú vị.”
“Nhưng cuốn sách này của anh ta, nguyên bản là tiếng Anh, có rất nhiều khía cạnh, nếu dịch sát nghĩa hoặc rập khuôn, thật sự như vậy sẽ không thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Luke anh ta là người Mỹ gốc Hoa, nếu chúng ta có thể cùng anh ta hợp tác, chắc chắn sẽ tốt hơn nếu cuốn sách này có thể làm thành một phiên bản dễ dàng tiếp cận, thích hợp với người trong nước mình.”
Tổng biên tập gật gật đầu, “Nếu đã như vậy….”
Tôi dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Em cảm thấy, so với việc có thể đạt được doanh số cao, nếu có thể làm cho mọi người thoải mái tiếp cận, hiểu được kiến thức y học, sau đó sẽ không dễ dàng nghe theo những kiến thức y học lừa đảo trên mạng, đây mới là ý nghĩa lớn nhất của việc xuất bản cuốn sách này ở đất nước chúng ta. Nếu cuốn sách này để em phụ trách, em có tự tin rằng mình có thể làm tốt hơn những bên xuất bản khác đang chỉ chạy theo doanh số.”
Tổng biên tập cười cười, “Tiểu Mật, hình như em đối với sách về thể loại y học, đặc biệt cố chấp và có hứng thú. Trong nhà có người làm y à?”
Tôi im lặng, sau đó tiếp lời, “Anh trai em, học ngành y, trước đây lúc còn đang học đại học, anh ấy có từng nói với em rằng muốn viết một cuốn sách như vậy…Lúc nãy những lời em nói với Tổng biên tập, đều là những điều mà lúc đó anh ấy nói với em.”
“Vậy sau đó thì sao?” , Tổng biên tập có vẻ hứng thú, “Anh trai em sau này đã viết sách chưa?”
Tôi lắc đầu.
Lúc tôi học năm 3 trung học phổ thông, Đường Thanh thật sự đã viết phần mở đầu và đưa cho tôi xem, nhưng sau đó anh ấy còn tiếp tục viết hay không, tôi cũng không biết nữa.
Nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì chắc có lẽ là không.
“Như vậy thì đáng tiếc thật,” Tổng biên tập thở dài, “Nhưng thể loại sách này cũng không phải dễ dàng để viết, nó đòi hỏi phải có một nền tảng kiến thức y học vững chắc, còn phải có khả năng tư duy câu chuyện, không phải người bình thường có thể làm được.”
“Tổng biên tập,” Tôi chân thành nói, “Em và tổng biên tập có sự đồng cảm giống nhau, đây là cuốn sách tình cờ đem đến, em thật sự muốn làm tốt cuốn sách này.”
Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
“Được, em thử một lần nữa đi, nhưng mà tiểu Mật, anh chỉ có thể cho em một tháng, sau một tháng, nếu Luke vẫn không chịu gặp em, thì em phải từ bỏ cuốn sách này, đặt hết tinh thần của mình sang cuốn sách khác, không thể tiếp tục lãng phí thời gian vào cuốn sách này nữa.”
Tôi lập tức gật đầu, “Cảm ơn anh.”
Buổi sáng bận bịu một hồi, chẳng mấy chốc mà đã đến trưa.
Trưa thứ hai, bình thường tôi sẽ đi thăm bà ngoại, tôi mua một ít hoa quả, vừa mới đến cửa phòng bệnh, tôi đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của bà ngoại và Đường Thanh.
Bước chân tôi dừng lại, tôi dừng lại ở bên ngoài cánh cửa.
“Phim hoạt hình hôm nay chiếu sớm,” giọng nói của bà ngoại sốt ruột, “Bà lo quá, lát nữa Mật Mật đi học về không xem được lại khóc, cái đứa trẻ ngốc này rất hay khóc…”
“Không sao đâu ạ, hiện tại chương trình tv có thể ghi lại được, cháu giúp bà ghi lại ạ.” Đường Thanh kiên nhẫn nói.
“Nhưng mà, Mật Mật nhà ta mặc dù rất hay khóc, nhưng nhảy rất đẹp, cậu đã xem nó nhảy chưa?”
Không khí dường như yên lặng trong chốc lát, một lúc sau Đường Thanh mới nhẹ giọng nói: “Cháu xem rồi, cháu nhớ mà, thật sự là nhảy rất đẹp.”
Tôi cũng nhớ.
Đó là khi tôi đang là học sinh năm hai trung học.
Lúc đó trường tổ chức một cuộc thi bóng rổ, tôi được chọn tham gia vào đội cổ vũ cho trận chung kết bóng rổ.
Tôi còn nhớ vào hôm đó, Đường Thanh mặc bộ quần áo bóng rổ màu xanh lam, với một tinh thần hăng hái từ trên sân bóng rổ đi về phía tôi.
“Mật Mật!” Anh nháy mắt với tôi, “Một lát nữa xem anh trai em đánh bại bọn họ như thế nào đi!”
Tôi gật gật đầu, “Vâng, cố lên ạ.”
“Lát nữa em phải cố vũ cho anh đó nhé, anh…” anh đột nhiên khựng lại, chú ý vào chiếc váy đỏ mà tôi đang mặc, lại nhìn vào quần áo đang mặc trên người mình, mếu máo nói “Không phải chứ Mật Mật, em là cổ động viên cho đội bên kia à?”
“Thầy giáo sắp xếp cho em cổ vũ cho đội đỏ…”
Đường Thanh trông như muốn ngất đi, đồng đội của anh ấy chạy đến ôm vai anh cười nói: “Đường Thanh! Cậu đừng có chỉ vì em gái mình là cổ động viên của đội đỏ mà người ở một nơi mà lòng ở một hướng đấy nhé.”
Đường Thanh khỉnh khỉnh, “Làm sao mà có thể chứ?”
Sau khi đợi đồng đội rời đi, anh lại gần tôi, đôi mắt long lanh như phát sáng, “Vậy lúc em cổ vũ cho đội đỏ, trong tim phải lén lút cổ vũ cho anh trai đó nhé, đừng để thầy phát hiện ra là được.”
Hôm đó, Tôi đứng ở bên sân, nhìn anh ấy ghi hết bàn thắng này tới bàn thắng khác, toàn thắng.
Anh ấy không biết rằng, người ở một nơi, lòng ở một hướng, từ trước tới nay không phải anh ấy.
Mà là tôi.
9.
Chung quy thì cũng chỉ là quá khứ đã qua mà thôi, tôi gõ cửa, đi vào trong phòng.
Hôm nay tâm trạng của bà rất tốt, tôi và Đường Thanh cùng bà nói chuyện một hồi, sau đó đợi tới khi bà ngủ rồi hai chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài.
“Em về toà soạn?” Đường Thanh hỏi, “Anh đưa em đi.”
“Không cần đâu ạ,” Tôi lắc đầu, “Anh cũng bận mà, chiều nay em còn có chút việc.”
Anh nhìn thấy tập tài liệu trên tay tôi, “Vấn đề của Luke?”
Tôi sững lại một chút, “Vâng.”
“Em muốn tới Đại Học Y Hải Thành tìm Luke?Anh cũng tiện đường tới đó,” Anh cười cười, “Anh cũng đang làm việc ở toà nghiên cứu, chỉ có điều là anh không cùng nhóm nghiên cứu với cậu ta.”
“Đi thôi.” Anh lấy tập tài liệu từ trên tay tôi, “Tiện đường mà.”
Tôi chỉ đành bước theo phía sau anh.
Trên đường đi, cả hai chúng tôi trò chuyện với nhau, câu được câu chăng.
“Thì ra là như vậy,” Anh thở dài một tiếng, “Luke cái người này, mặc dù tính tình hơi kỳ quái, nhưng rất coi trọng đạo đức nghề nghiệp, vấn đề lần này, thực sự thách thức điểm giới hạn của cậu ta.”
“Dạ, sự việc lần này là lỗi của chúng em, trước đây tổng biên tập cũng đích thân tìm gặp, anh ấy cũng nói rằng Luke thật sự rất tức giận, bảo em tạm thời đừng liên lạc cho anh ta một thời gian. Nhưng em cảm thấy sự việc lần này do nhóm của mình làm sai, vì vậy em muốn là người đầu tiên thừa nhận trách nhiệm, trước khi cạnh tranh để đạt được cuốn sách này, em cần phải gặp để nhận lỗi với anh ta trước.”
Cuối cùng cũng tới toà nhà nghiên cứu, Đường Thanh muốn tôi đi lên cùng anh ấy, tôi lắc đầu.
“Em sẽ đăng kí vào như người bình thường.”
“Anh đưa em lên, không phải nhanh hơn sao?”
Tôi im lặng, cười đáp: “Bởi vì là anh, vì vậy mới càng không thể được, nếu em vào bằng quan hệ, Luke anh ta ngoài mặt có thể bỏ qua cho em, cũng có thể vì thể diện của anh, em hy vọng mình có thể thông qua sự nỗ lực của bản thân, xin anh ta tha thứ, và nhận được sự chấp thuận của anh ta.”
“Anh hiểu rồi.” Anh gật đầu, “Vậy anh lên trước nhé, bên kia có ghế ngồi, không được đứng đợi đấy nhé.”
“Vâng.”
Nhưng tôi vẫn không thể đợi được Luke.
Mặc dù tôi đã nhờ trợ lý của anh ta liên lạc giúp, nhưng anh ta nói rằng, bác sĩ Luke hiện đang bận và không thể gặp tôi vào lúc này.
Ba ngày tiếp theo cũng như vậy.
Về tới tòa soạn, Tiểu Tân rất nản lòng vì việc này, “Chị Đường Mật, em cảm thấy chúng ta không thể đạt được cuốn sách này rồi.”
Tôi động viên cô ấy, “Lưu Bị năm lần bảy lượt mới mời được Gia Cát Lượng tới giúp, chưa kể bên chúng ta còn mắc lỗi trước mà, như này thì nhằm nhò gì.”
“Nhưng lúc nãy em nghe được nhóm 1 hỏi tổng biên tập, bọn họ muốn thêm người rồi đó, họ nói sau một tháng phải để chúng ta giúp họ cùng nhau hoàn thành bộ sách chống bạo lực học đường gì đó, tổng biên tập cũng đồng ý rồi, rõ ràng là cảm thấy chúng ta sẽ không thể thành công mà…” Tiểu Tân thì thầm.
Tôi sững lại, vỗ nhẹ vào vai cô ấy, “Chúng ta cố gắng hết sức là được, người khác có nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng đừng quan tâm tới họ.”
Hai người chúng tôi ôm tập tài liệu cùng nhau đi, lúc đi ngang qua nhóm 1, Tiểu Tân nhỏ giọng nói, “Nhưng mà thật sự họ đã tìm thấy một chủ đề tốt, vấn đề bạo lực học đường hiện này quả thật rất nghiêm trọng…”
“Thật ra trước đây cũng có, nhưng mà lúc đó internet không phát triển như bây giờ.”
“Chị Đường Mật, chị đã gặp qua trường hợp đó chưa?” Tiểu Tân tò mò hỏi.
“Có,” Tôi đặt tập tài liệu xuống bàn, “Năm nhất trung học, có mấy người đàn chị năm 3, từng bắt nạt chị một khoảng thời gian.”
“Thật sao ạ?” Tiêu Tân bất ngờ.
Tôi một bên thu xếp tài liệu, một bên trả lời: “Nhưng mà đều là những chiêu cũ giống như trong phim thôi, đều là kiểu dội nước lạnh lên đầu, khoá cửa nhà vệ sinh, thả côn trùng vào doạ.”
“Vậy chị có nói với gia đình không?
“Gia đình chị lúc đó rất bận,” Tôi cười cười, “Lúc đó, chị là muốn thu thập bằng chứng sau đó nhờ giáo viên giải quyết.”
“Sau đó thì sao ạ?”
Sau đó à….
“Sau đó, anh trai chị đã nhìn thấy những lời nguyền rủa ghi vào trong vở ghi toán của chị, anh ấy đã tìm tới trường để giải quyết vấn đề này. Rồi sau đó, mấy đàn chị đấy cũng không tham gia kì thi đại học nữa, trực tiếp bỏ học.”
“Có anh trai tốt thật đó ạ.” Tiểu Tân nằm xuống đống tài liệu thở dài một hơi.
“Em mặc dù không gặp phải bắt nạt, nhưng lúc du học bên Mỹ, còn thực sự đã gặp qua xã hội đen, lại còn là người Trung Quốc.”
“Hả?”
“Sợ muốn chết,” Tiểu Tân hạ giọng xuống, “Còn chia làm hai hội, mặc dù bọn họ chỉ là không ưa gì nhau, cũng không để ý gì tới bọn em, nhưng bọn họ thường xuyên đánh nhau trên đường, nhìn thấy thế, em còn chẳng dám đi.”
“Vậy mới nói,” Tôi gật đầu, “Vẫn là trật tự trong nước tốt hơn nhiều.”
“Những người trong nhóm đó, mặc dù em không nhìn thấy rõ mặt, nhưng đến nay vẫn nhớ trong nhóm đó có một người họ Đường, đánh nhau rất giỏi, à, hình như cùng họ với chị đó, hình như là Đường Thanh, đúng rồi là Đường Thanh, một người nữa họ Vương, tên là gì nhỉ…..”
Tôi sững người lại , “Em học ở bang nào?”
“Pennsylvania ạ.”
Toàn thân tôi như đông cứng lại, lập tức lắc lắc đầu.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi mà.
Vào ngày thứ 4, tôi vừa tới tầng 1 của toà nhà nghiên cứu Đại Học Hải Thành, thì thấy Ngọc Thanh từ thang máy đi ra.
Nhìn thấy tôi, cô ta không những không ngạc nhiên, ngược lại còn bước tới trước mặt tôi cười đến trong trẻo.
“Cô vẫn đang cố gắng giành cuốn sách này? Cô ta hất mái tóc dài gợn sóng của mình, hà tất gì phải như vậy, mỗi ngày đều đợi ở đây, thật lãng phí thời gian mà.”
Tôi mỉm cười lịch sự, chẳng có lời nào để nói.
Cô ta không có ý định rời đi, mà còn lại gần tôi, “Hai người chúng ta cũng xem như là có duyên đi, hình như là có duyên làm đối thủ của nhau.”
“Tôi không nhớ là ngoài cuốn sách này ra, cùng chị Ngọc Thanh đây đây ở việc nào khác từng làm đối thủ rồi.” Tôi nhàn nhạt.
Cô ta nhún vai, “ Ồ, cũng đúng.”
Cô ta đi được hai bước, lại quay người lại, “ Cô cũng coi như là em gái trên danh nghĩa của Đường Thanh, nên tôi cũng muốn khuyên cô một câu. Cô sớm từ bỏ đi, Luke sẽ không để quyền xuất bản cuốn sách này cho cô đâu.”
Tôi cười cười, “Còn sớm để nói mà, cũng chưa biết chừng.”
Cô ta khựng lại, nhướng nhướng cặp chân may.
“Điện thoại chấp nhận airdrop không? Cô ta mở điện thoại, “Gửi cho cô một tấm ảnh này để xem.”
Tôi nhấn chấp nhận, lập tức trên màn hình xuất hiện một bức ảnh của một cô gái trẻ, nhìn có vẻ nổi loạn. Cô gái trên màn hình có mái tóc màu xanh lá cây nổi bật, mặc một bộ quần áo hở hang màu đen.
“Cô thấy trùng hợp không?” Ngọc Thanh tiến sát tới, hứng thú nhìn tôi,
“Vốn dĩ chỉ là tình cờ xem album ảnh của đứa bạn người Anh thôi, lại vô tình nhìn thấy ảnh của cô. Năm đó chú Đường và dì cho cô sang Anh du học, thì ra cô lại ở bên đó làm côn đồ à.”
Cô ta nheo mắt nhìn tấm ảnh, “Họ và Đường Thanh chắc là không biết cô ở bên Anh từng làm ra chuyện tốt như vậy nhỉ, côn đồ? bắt nạt người khác?” Cô ta cười, “Còn có một chuyện nữa, chắc có thể cô không biết, Luke trước đây từng bị bắt nạt, vì vậy anh ta ghét nhất là loại người đi bắt nạt người khác.”
Tôi xóa bức ảnh khỏi điện thoại, ngẩng đầu cười nhạt.
“Tôi thật sự là có từng chơi với côn đồ, nhưng từ trước đến nay chưa từng bắt nạt người khác.” Tôi tiến một bước, “Nói tới bắt nạt, chị Ngọc Thanh không phải mới là người có kinh nghiệm hay sao?”
Cô ta sững người lại, sau đó lại giống như đang nghe một câu truyện cười, “Cô đang nói gì vậy?”
Tôi cười cười.
“Mấy đàn chị năm ba bắt nạt tôi năm đó không phải do chị xúi giục hay sao?”
Cô ta xanh mặt lại, sau đó lập tức cười.
“Cô cũng thật biết đùa, tôi nói cô là du côn, cô lại nói tôi bắt nạt cô?” Cô ta lắc điện thoại, “Nói phải có bằng chứng nhé, cô nói tôi như vậy, có bằng chứng không?”
“Không có.” Tôi lắc đầu, “Sự việc cũng qua lâu rồi, tìm không ra chứng cứ, nhưng chị có làm hay không, trong lòng chị tự rõ.”
Không khí yên lặng một lúc,
“Thật tình,” Cô ta bĩu môi, “Tôi chỉ là nghĩ sau này chúng ta có thể sẽ trở thành người một nhà, thật lòng muốn khuyên cô, kết quả thật không ngờ rằng…” Cô ta nghịch nghịch móng tay, “Tóm lại, tôi khuyên cô, đừng lãng phí thời gian đặt vào cuốn sách này nữa, vẫn nên tranh thủ mà làm việc khác đi, đừng vì thế mà làm ảnh hưởng tới thưởng cuối năm của mình nữa.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
10.
Sang tuần tiếp theo, tôi vẫn như cũ kiên trì tìm Luke.
Cuối cùng, vào buổi chiều thứ năm, cô Miller trợ lý của Luke đã xuống gặp tôi và Tiểu Tân.
“Hai người đợi ở đây đã hai tuần rồi?” Cô ấy kinh ngạc hỏi.
“Còn thiếu một ngày nữa là tròn hai tuần.” Tôi cười cười.
“Luke nói,” Cô ấy lịch sự, “Anh ấy chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng sẽ không tiếp tục hợp tác nữa, xin cô Đường đây đừng đến nữa.”
“Mong cô thông cảm.” Cô ấy có chút áy náy nói, “Luke là một người khá cứng nhắc, một khi đã quyết định thì rất khó để thay đổi, tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Tôi gật gật đầu, “Tôi hiểu ý của bác sĩ Luke rồi, nhưng cô Miller có thể giúp tôi chuyển tài liệu này tới bác sĩ Luke được không?Nếu sau khi bác sĩ xem qua mà vẫn không thay đổi quyết định thì tôi sẽ không tới làm phiền nữa.”
Cô ấy nghi ngờ cầm lấy tập tài liệu, lật từng trang xem qua.
“Bên cô làm thật sự rất cẩn thận!” Cô ấy vừa xem vừa ngạc nhiên, “Cô Đường xin đợi một lát, tôi sẽ đem lên cho Luke.”
Tập tài liệu tôi đưa cho cô ấy là bản phác thảo xuất bản 3 trang đầu tiên trong chương 1 của cuốn sách.
Đợi khoảng 30p, cuối cùng Miller cũng trở lại.
“Có một tin tốt và một tin xấu.” Cô ấy ngại ngùng nói, “Tin tốt là Luke đánh giá cao tâm huyết của bên cô dành cho cuốn sách này, muốn cho bên cô một cơ hội, tin xấu là…”
Miller thở dài, “Anh ấy có một điều kiện, sẽ cho cô thời gian hai tuần để chuẩn bị, hai tuần sau anh ấy sẽ đích thân kiểm tra kiến thức y khoa có trong cuốn sách này của cô. Nếu cô có thể trả lời được, anh ấy sẽ cho cô cơ hội cạnh tranh công bằng với các bên xuất bản khác một lần nữa….”
“Hả?” Tiểu Tân che miệng, “Nhưng đây không phải chuyên ngành của chúng tôi, cuốn sách này có 7 chương, đều là bản tiếng Anh, ở bên trong có rất nhiều từ vựng chuyên ngành, mà thời gian chỉ có hai tuần, còn phải thuộc hết những kiến thức y học có trong sách nữa….”
“Điều này cũng quá khó, người bình thường làm sao có thể làm được cơ chứ.”Cô ấy nhìn tôi nói.
Tôi nhíu mày, thời gian chỉ có hai tuần thôi, thực sự mà nói thì quá gấp gáp rồi.
“Không sao, em về toà soạn trước đi, xử lý nốt phần tài liệu còn lại.” Tôi nói với Tiểu Tân, “Chuyện này chị sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Lúc trước khi lên kế hoạch làm cuốn sách này, tôi đã mời một số giáo sư của Đại Học Y Hải Thành giúp đỡ, hiện tại chỉ có thể đi hỏi xem họ có đồng ý chỉ dẫn cho tôi không.
Gọi điện thoại không được, tôi bắt đầu sốt ruột, vì thế đã trực tiếp đến thẳng trường.
Đến nơi rồi mới biết được, những người này ngày mai phải đi tới bệnh viện của thành phố Giang, hôm nay đang bắt đầu chuẩn bị.
“Cô Đường thông cảm nhé, dự án này chúng tôi phải ở đó ít nhất là một tháng, hay là chúng tôi giúp cô hỏi thử người khác nhé?”
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói quen thuộc từ đằng sau chuyền tới, tôi quay đầu lại, quả thật là Đường Thanh.
Anh đi tới, ngạc nhiên nhìn tôi “Sao em lại đến đây?”
“Bác sĩ Đường quen cô Đường sao? Ồ?” Học sinh kia dường như đã phản ứng được, “Haha, cùng một họ mà, hai người chắc không phải là anh em chứ ạ?”
Đường Thanh cười cười, không tỏ rõ ý.
“Còn không phải bác sĩ Luke sao, lại làm khó mỹ nhân của chúng ta rồi.” một học sinh khác nói, “Tiếc là mấy người chúng ta chiều nay phải đi rồi, Bác sĩ Đường gần đây có thời gian không ạ? Anh thân với bác sĩ Luke, cũng hiểu rõ lối suy nghĩ kỳ quái của anh ấy, giúp đỡ chị Đường Mật đi ạ.”
Tôi còn chưa kịp ngăn cản chuyện này đến tai anh ấy, mấy người đó đã nói vấn đề này với Đường Thanh rồi.
“Hai tuần? Bảo em trong hai tuần phải hiểu hết những kiến thức y học trong cuốn sách?” Nghe xong, anh quay sang tôi và hỏi.
Tôi gật đầu, “Chuyện này, em vẫn còn phương án khác, vẫn còn bạn cùng lớp từ trường khác nữa, không cần phải lãng phí thời gian của anh……”
“Không lãng phí,” Anh thẳng thừng nói, “Cuốn sách này của Luke, anh vẫn chưa đọc qua nó, vừa hay anh cũng muốn đọc thử cuốn sách của cậu ta.”
“Các cậu không cần lo lắng nữa, tôi sẽ giúp em ấy.” Anh quay sang mấy người kia nói.
Mấy người đó mỉm cười và giơ ngón cái lên với Đường Thanh.
Hai người chúng tôi bước ra khỏi toà nhà của trường đại học, tôi vội vàng nói, “Anh, chuyện này thật sự không cần anh giúp đỡ đâu ạ….”
“Em không cho anh nói chuyện này với Luke, anh nghe em, cũng chưa từng nói với cậu ta,” Anh thở dài, “Nhưng hướng dẫn em một chút về kiến thức y học, cũng chẳng có gì là quá đáng cả.”
“Không phải, Em thực sự đã có người khác có thể giúp đỡ em rồi.”
“Ai?Tên là gì?”
Tôi sửng sốt, chỉ là một cái cớ mà tôi bịa ra, thế nên tôi không thể trả lời được anh.
“Đường Mật,” Anh bất lực cười, “Bất luận cho dù là bạn học nào thì em cũng đều phải trả phí cho người ta mà, đúng không?. Nghiệp vụ của anh tốt mà còn không lấy tiền của em, như vậy cũng không thể cạnh tranh được với họ hay sao?”
Tôi cắn cắn môi, không nói lời nào.
“Trước đây em thường xuyên trốn anh phụ đạo cho em, trốn một thời gian khá dài,” anh nhẹ nhàng nói, “Trưởng thành rồi vẫn như vậy.”
“Em…”
“Anh hiểu rõ em, cũng hiểu rõ cậu ta,” Anh quay đầu nhìn tôi, “Anh là lựa chọn tốt nhất của em đó. Mà này, cũng đã gọi một tiếng anh trai rồi, thì chúng ta cũng là người một nhà, đừng có lúc nào cũng từ chối anh nữa.”
Tôi bị anh ấy làm cho nói không nên lời.
Vì vậy, trong hai tuần đó, Đường Thanh trở thành người chỉ dẫn cho tôi, giống như thời đi học vậy.
Buổi sáng tôi ở tòa soạn ghi chép lại những gì tôi không hiểu ra, buổi tối sau khi tan làm, anh sẽ lái xe tới đón đôi, hai người đi tới quán cafe 24h, gọi đồ, sau đó bắt đầu nghiên cứu cuốn sách của Luke.
Đường Thanh vẫn như trước đây, là một người thầy giỏi, Anh ấy giải thích những kiến thức Y học khó cho tôi một cách đơn giản mà dễ hiểu nhất, rất nhiều kiến thức, chỉ cần nghe một lần, liền có thể nhớ ngay.
Giống như hồi trung học vậy.
Thời gian hai tuần trôi qua thật nhanh, vào tối thứ sáu của tuần thứ hai, Đường Thanh đưa cho tôi một bài kiểm tra , anh ấy sẽ đóng vai Luke hỏi và tôi sẽ trả lời.
Có một số câu, tôi thật sự đã ghi nhớ rồi, nhưng vì do căng thẳng, tôi lại lắp ba lắp bắp.
Nước tràn ra khắp bàn, tôi vội vàng thu dọn đống tài liệu.
“Tay chân vẫn luống cuống như hồi đi học, dễ bị căng thẳng.”
Anh vừa giúp tôi thu dọn vừa nhẹ giọng nói, cả hai cùng nhau thu dọn, vô tình vai của anh bất ngờ chạm vào vai tôi.
Tôi vội tránh ra giữ khoảng cách, ngước mắt lên nhìn anh, nhưng lại thấy anh như đang đông cứng tại chỗ.
“Anh?”
“Không sao,”Anh khôi phục lại trạng thái ban đầu, cười cười, “Vừa rồi nhìn thấy em như vậy, anh đột nhiên nghĩ tới một số việc trước đây.”
Bữa cơm tối nay, Đường Thanh đưa tôi đến một quán mì ở trong con ngõ nhỏ.
“Em còn nhớ không? Lúc anh học năm nhất, có một quán mỳ mở ở trong trường, anh đã từng dẫn em đi ăn rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Chẳng trách sao mà nhìn quen mắt thế, thì ra là chuyển tới đây rồi ạ?”
Mì của quán này, tôi ăn một lần đã cảm thấy rất thích rồi, sau này vào cuối tuần, thỉnh thoảng Đường Thanh sẽ mua mang về cho tôi.
Sau đó, tôi ra nước ngoài học, cũng không có cơ hội ăn lại lần nào nữa.
Khi mì được bưng ra, tôi nhấp một ngụm nước mì, không khỏi ngạc nhiên: “Mùi vị vẫn như xưa, không thay đổi gì cả.”
“Ừm,” Đối diện với hơi nóng bốc lên ngun ngút của bát mì, Đường Thanh một tay chống cằm, với đôi mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
Ăn mì xong, tôi và Đường Thanh cùng nhau đi dạo trong con hẻm.
Con hẻm này không có đèn, mặt đường cũng không bằng phẳng lắm, buổi sáng ở công ty có cuộc họp nên tôi đã đeo đôi giày cao gót hơn 10cm, lúc tan làm do quá vội nên chưa kịp thay giày. Đột nhiên gót giày bị kẹt vào một lỗ nhỏ, chân đi không vững và chân của tôi không may đã bị bong gân.
Chân tôi đau râm ran, đôi giày này chất lượng cũng không tốt đi, dễ dàng bị gãy gót như vậy cơ chứ.
Chúng tôi gần như đã đi ra khỏi con hẻm rồi, nhưng khoảng cách tới chỗ Đường Thanh đỗ xe vẫn còn khoảng 1000m nữa.
“Sao thế?” Đường Thanh hỏi tôi, “Giày hỏng rồi? Bong gân?”
“Không sao ạ, vẫn đi được.” Tôi ngẩng đầu cười cười, tiện tay rút điện thoại ra, “Anh đưa em về thì không tiện đường, anh cứ về đi, em đặt xe là…….”
Lời con chưa nói hết, anh đã lấy đi điện thoại trên tay tôi, tới trước mặt tôi rồi ngồi xổm xuống.
“Lên đi.”
Tôi đứng thẫn thờ, “Em, em không sao ạ.”
“Đường Mật,” Trong con hẻm yên tĩnh, thanh âm của anh ấy đặc biệt rõ ràng, “Là ai dạy em, ấm ức không nói, cứ phải chịu đựng một mình như vậy?”
Tôi mơ hồ nhìn anh.
Lời này, trước đây anh cũng đã từng nói.
Lúc đó, khi tôi bị bắt nạt, anh cũng đã nói như vậy với tôi.
“Đường Mật, là ai dạy em, bị người khác bắt nạt không nói, cứ phải chịu đựng ấm ức một mình như thế?”
“Mau lên lưng anh.” Anh lại nói thêm lần nữa.
Tôi cắn môi, vẫn không nhúc nhích.
“Cũng không phải là nhẫn nhịn….” Tôi nhẹ nhàng nói, “Thật sự là không đến mức cần người cõng….”
“Giày của em hỏng rồi, chân thì bị bong gân, em cứ đi khập khiễng như vậy, một lúc nữa lại ngã một cái nữa, đến lúc nằm trong bệnh viện cũng không gặp được Luke, hai tuần vất vả này coi như công cốc.”
Anh quay đầu, “Cuốn sách kia, em còn muốn tranh giành nữa không?”
Tôi mở to đôi mắt, mặc dù cảm thấy lời nói này của anh có hơi thái quá đi, nhưng để an toàn tôi cũng đành chấp nhận. Tôi bước hai bước, leo lên lưng anh.
Trên con đường dài 1000 mét, bước đi của Đường Thanh chậm rãi mà đều đặn.
Đêm hôm đó, hương thơm quen thuộc xâm chiếm lấy tôi, cái hương thơm quen thuộc khiến cho tôi dùng cả tính mạng chỉ để quên đi, cái hương thơm khắc sâu trong đáy lòng.
Tối chủ nhật, tôi đến thăm bà ngoài, Đường Thanh cũng ở đó. Hai chúng tôi cùng bà ăn cơm, cùng nhau ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh.
“Ngày mai gặp Luke?”
“Vâng,” tôi gật đầu, “Thời gian hẹn sắp xếp ổn rồi, nhưng vẫn còn có chút căng thẳng.”
Nếu mà lần này thất bại, chỉ sợ không còn có cơ hội nào nữa.
Anh im lặng, từ trong túi lấy ra một quả bóng nảy, đưa cho tôi.
“Đây là….”
Anh cười, “Trước đây đã từng hứa sẽ tặng cho em, chắc em quên rồi. Bây giờ loại bóng này, cũng không dễ mua nữa.”
Tôi nhận lấy, đó là một quả bóng nảy màu đỏ.
Màu đỏ là màu yêu thích của tôi.
Anh ấy làm động tác ném bóng, “Vậy đó, em ném như thế này trước khi gặp Luke, sẽ không căng thẳng nữa.”
Tôi cười.
“Có phải bây giờ cảm thấy anh rất trẻ con không?” Anh hỏi.
Tôi lắc đầu, “Không ạ, chỉ cảm thấy động tác ném của anh rất mới lạ.”
Anh nhìn tôi, hai tay chống lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Ừ, dù sao thì cũng nhiều năm trôi qua như vậy mà.”
“Anh đi đây.” Anh đứng dậy, cầm chiếc áo khoác trên ghế, lại quay đầu lại.
“Tuần sau tới thăm bà, nhớ gọi anh đi cùng.”
Tôi gật đầu.
Anh quay người rời đi, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên.
Bầu trời mà Đường Thanh vừa mới nhìn thấy, là bầu trời đầy mây hồng, tôi chợt nhớ lại bài văn tôi đã từng học ở tiểu học.
Hôm nay nhìn thấy mây hồng, thời tiết ngày mai sẽ cực kì đẹp.
Không ổn rồi, Đường Mật.
Đã nhiều năm như vậy, mày vẫn còn thích anh ấy.
Để lại một bình luận