Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRẦN TINH NHIÊN LÀ AI?- Chương 4

12

Ánh sáng chói mắt, khi tôi mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình vẫn ngồi trong lớp học.

Tôi đã ngủ gật, không lẽ vừa rồi cũng chỉ là một giấc mơ?

Lần này cảm giác thật quá chân thực.

Cả người tôi nhức mỏi, như thể thật sự bị ai đó đánh đập rồi sống lại.

Nhìn vào đồng hồ treo tường, tôi vội vàng xách cặp về nhà.

Con đường về nhà vào ban đêm thường vắng vẻ, tôi cảm thấy bất an, liền nhìn quanh.

Bởi giấc mơ đó thật sự quá kinh khủng.

Kinh khủng đến mức như thể có thể xảy ra ngay trong giây lát.

Rất nhanh tôi đến được ngõ hẻm nơi có công trình, nơi mà lần trước tôi suýt rơi xuống.

May mắn là có người kéo tôi lại.

Con ngõ tối tăm như hố sâu của một con quái thú đang mở rộng miệng.

Và bị ngắt hoàn toàn với ánh sáng bên lề đường, như thể tôi đang ở hai thế giới khác nhau.

Tim tôi đập mạnh đến cổ họng, còn chân thì như bị nặng trĩu, chỉ có thể cứng ngắc từng bước một.

Một bước, hai bước, ba bước.

Bỗng nhiên, trong ngõ vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Da đầu tôi lập tức tê dại, tôi nâng chân định chạy.

Nhưng đột nhiên có người kéo tôi vào trong bóng tối.

“Cứu…” Tôi chưa kịp thốt ra.

“Là tôi, Trần Tinh Nhiên.” Giọng cậu ta có chút yếu ớt.

“Trần Tinh Nhiên? Sao cậu lại ở đây?”

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, tôi nhìn thấy những vết thương trên mặt của cậu ta.

“Cậu bị làm sao vậy? Không sao chứ?”

“Nhóc, cho tôi dựa một chút.”Cậu ta có vẻ rất mệt mỏi.

Cậu ta hơi cúi người, đặt đầu lên vai tôi.

Giọng nói của Trần Tinh Nhiên đầy mệt mỏi và đau đớn.

“Nhóc, hãy nhớ rằng tên tôi là Trần Tinh Nhiên.”

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, khó thở đến mức ngạt thở.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cậu ta vẫn không trả lời.

Tối hôm đó, khi chia tay, tôi rõ ràng nhìn thấy máu trên tay cậu ta, cùng ánh mắt đầy nước mắt nhìn tôi.

Cậu ta không bị thương, sao người lại đầy máu?

Tôi lại mơ một giấc mơ, nhưng không còn là ác mộng.

Mà là những khoảnh khắc của tôi và Trần Tinh Nhiên, như thể xem một bộ phim dài, từng khung hình hiện lên.

Tỉnh dậy, gối đầu đã ướt đẫm nước mắt.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bố mẹ đã nhắc nhở tôi phải chú ý an toàn trong bữa ăn sáng.

“Sau này mỗi tối bố sẽ đến đón con, gần đây quá bất ổn.”

“Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Trong lòng tôi dấy lên một cảm giác không lành.

“Bên cạnh nhà chúng ta, trong cái ngõ đó…” Bố tôi chưa nói hết câu đã bị mẹ ngắt lời.

“Này, đừng nói nữa, lại làm con bé sợ bây giờ.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi không cam lòng, tiếp tục hỏi.

“À, chỉ là tối qua có người chết trong cái ngõ đó, nghe nói là một gã đàn ông thường gây rối ở khu này.”

“Chết cũng tốt, trừ hại cho dân, chỉ không biết ai đã ra tay nặng đến thế, nghe nói đầu bị đập vỡ nát.”

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giả vờ hỏi một cách thản nhiên: “Là… có phải ở cái nhà kho bỏ hoang đó không?”

“Sao con biết? Đêm đến tối om, không có cái camera nào cả.”

“Thật sự phải quản lý lại an ninh ở đây.”

Tôi nỗ lực kiểm soát bàn tay đang run rẩy cầm đũa, vài giây sau, tôi thả đũa xuống.

“Bố mẹ, con tới trường trước đây ạ.”

13

“Mạt Mạt, hôm nay đến sớm vậy à?”Tiết Ninh ngồi ở bàn của mình chào tôi.

“Ninh Ninh, mình ra ngoài một chút.”

“Này, cậu đi đâu vậy, sắp vào lớp rồi.”

Tôi chạy nhanh đến cửa lớp số 7, chặn một bạn học: “Bạn ơi, làm ơn gọi giúp mình Trần Tinh Nhiên ở lớp của bạn ra đây với.”

Trong lòng tôi thầm cầu nguyện, nhất định không phải cậu ấy làm, cậu ấy sẽ không sao cả, có thể chỉ là tình cờ đi qua mà thôi.

Nhưng bạn học đó nhìn tôi với vẻ bối rối: “Ai là Trần Tinh Nhiên? Lớp mình không có người này.”

Sao lại như vậy?

Tôi ngỡ ngàng.

Tôi lại chạy đến hỏi Tiết Ninh, cô ấy cũng nói không biết có ai tên Trần Tinh Nhiên.

Cảm giác hoang mang và bất an trong lòng tôi càng lúc càng mãnh liệt, tôi chạy đến bảng vinh danh.

Phát hiện ra vị trí của Trần Tinh Nhiên trước đây giờ đã trở thành một cô gái.

Đúng là cô gái mà tôi nhớ từ trước.

Rốt cuộc thì đây là chuyện gì?

Tại sao mọi người đều không nhớ đến Trần Tinh Nhiên.

Trần Tinh Nhiên đã biến mất một cách kỳ diệu.

Chỉ còn lại Trẩm Tinh.

Khi tôi tìm thấy cô ấy ở bục phát biểu trên sân trường, Trẩm Tinh nói rằng cô ấy đã đợi tôi ở đây từ lâu.

Cô ấy đưa cho tôi một quyển sách, chính là quyển mà Trần Tinh Nhiên từng ném vào tôi.

Tựa đề quyển sách là 《Liệu Nguyên》.

Khi lật đến trang cuối, tôi đọc được một đoạn viết: 【Trần Tinh Nhiên đã không ngừng xoay chuyển thời gian, trở về quá khứ chỉ để cứu người mình yêu.】

【Tối hôm đó, cuối cùng cậu ấy đã tìm ra kẻ có âm mưu xấu xa, để cô gái của mình an toàn vượt qua con hẻm đó.】

【Đối mặt với những câu hỏi của cô gái, cậu không thể nói gì, chỉ có thể giấu kín những cảm xúc đang cuộn trào trong bóng tối. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nói với cô một câu: “Tiểu oan gia, hãy nhớ rằng tôi tên là Trần Tinh Nhiên.”】

Tôi khép quyển sách lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Trẩm Tinh.

Cô ấy hỏi tôi: “Cậu có tin vào sự tồn tại của không gian song song không?”

“Cậu và Trần Tinh Nhiên chính là hai người ở hai không gian song song.” Cô ấy giải thích rằng, trong không gian mà Trần Tinh Nhiên đang sống, tôi đã không còn tồn tại nữa.

Vào ngày sinh nhật của tôi, trong một đêm mưa, tôi đã bị kẻ xấu kéo vào góc hẻm và cuối cùng đã mất mạng.

Lời nói ấy khiến tim tôi chấn động, như thể cả thế giới xung quanh đều đang đảo lộn.

Liệu mối liên hệ giữa tôi và Trần Tinh Nhiên có phải là một sắp đặt của định mệnh?

Tim tôi đập mạnh, đây không phải là… cơn ác mộng tôi đã mơ sao?

Trong không gian đó, Trần Tinh Nhiên đã luôn yêu thầm tôi.

Cậu ta luôn đứng đầu lớp, còn tôi thì bám sát theo sau, không ngừng cố gắng đuổi kịp cậu ta.

Có vài lần tôi suýt vượt qua cậu ta, và như thế, cậu ta dần dần chú ý đến tôi.

Chú ý đến một người không mấy nổi bật, nhưng lại đặc biệt đối với cậu ta.

Khi đó, mặc dù Trần Tinh Nhiên tự mãn, nhưng thật ra cậu ta rất nhút nhát.

Cậu ta cũng có những bí mật không thể nói ra, cũng có tình cảm không thể công khai.

Cậu ta mãi không có đủ can đảm để thổ lộ tình cảm với cô gái mà mình thích.

Cho đến khi tôi bị phát hiện trong kho chứa bỏ hoang vào đêm mưa ấy, vụ án đã gây chấn động toàn thành phố.

Dù tên tội phạm đã bị bắt, xã hội chỉ trích không ngừng.

Nhưng Trần Tinh Nhiên lại chìm đắm trong cảm giác tội lỗi và hối hận.

Đêm đó, cậu ta vốn định thổ lộ lòng mình.

Cậu ta luôn cảm thấy chính mình không bảo vệ được tôi.

Chính vì sự nhút nhát ấy mà cậu ta chưa có cơ hội để hiểu rõ về người mình thích.

Sau đó, cuộc đời của Trần Tinh Nhiên đã xảy ra những biến chuyển lớn lao, từ một thiên tài trở thành kẻ thất bại, lún sâu trong nỗi chán nản.

Chính vì vậy, cậu ta đã hình thành một nỗi ám ảnh, và tình cờ tìm được cuốn sách 《Liệu Nguyên》 về không gian thời gian.

Cậu ta vô tình mở cánh cửa đến những thế giới khác, tìm ra cách để quay về quá khứ, nhưng liên tục thất bại, liên tục cố gắng để cô gái mà cậu ta thầm thích nhớ đến mình.

Tên cậu ta là Trần Tinh Nhiên.

Còn Trẩm Tinh là người bảo vệ cuốn sách không gian thời gian đó.

Cô ấy nhận ra rằng năng lượng của Trần Tinh Nhiên có vấn đề.

Những người ký hợp đồng với cuốn sách sẽ trở thành nhân vật trong đó, và cô ấy lo lắng rằng Trần Tinh Nhiên sẽ phá hủy sự cân bằng vốn có của cuốn sách.

Để ngăn chặn Trần Tinh Nhiên tự hủy hoại bản thân, cô ấy đã luôn theo sát cậu, cản trở cậu ấy và khuyên tôi nên tránh xa Trần Tinh Nhiên ra.

Bởi vì cô ấy biết, vì để cứu tôi, Trần Tinh Nhiên có thể làm bất cứ điều gì.

Trần Tinh Nhiên trở lại không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng cũng tìm ra nút thắt quan trọng trong vụ việc năm xưa, cứu sống cô gái mà cậu ấy thầm thích.

Lần này, cậu ấy đã thành công.

Cậu ấy đã theo dõi khu vực gần nhà tôi nhiều ngày liền.

Cậu ấy giống như người bị ám ảnh, thấy những kẻ lưu manh hay có ý đồ xấu thì lập tức lao vào đánh nhau, không màng đến bản thân.

Đưa người vào bệnh viện và tự làm gãy tay mình.

Cuối cùng, cậu ấy cũng đợi đến sinh nhật tôi.

Thực ra, lẽ ra tôi phải phát hiện ra sớm hơn.

Những ngày này cậu ấy đã bí mật hộ tống tôi.

Cậu ấy đã đợi gần đó vào sáng sớm để theo tôi.

Ngày hôm đó, cuối cùng cậu ấy cũng đợi được người đó xuất hiện.

Vì vậy, cậu ấy đã kéo người đàn ông vào một bãi đậu xe bỏ hoang và đánh chết hắn ta.

Một cú đấm trút bỏ tất cả những bất đắc dĩ, oán hận và đau đớn bấy lâu nay.

Trần Tinh Nhiên nước mắt lăn xuống, người bên dưới hắn đã không còn sống nữa.

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm và cuối cùng cũng có thể thở được.

Trần Tinh Nhiên tính tình rụt rè, trước kia ngay cả nói thích người nào đó cũng không dám nói, nhưng sẽ vì người mình thích mà làm đủ loại chuyện xấu.

Cô gái của cậu ấy vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước, trước khi cô có thể sống phần đời còn lại trong sạch và bình yên.

Chỉ là cậu ấy không thể đi cùng cô được nữa.

Trẩm Tinh  từng hỏi Trần Tinh Nhiên có đáng không? 

Trần Tinh Nhiên đã trả lời rằng.

“Tôi luôn cảm thấy chỉ cần cô ấy buồn thì đó là lỗi của tôi. Ngược lại, chỉ cần cô ấy vui thì mọi việc Trần Tinh Nhiên làm đều đáng giá.”

Bởi vì Trần Tinh Nhiên đã phá vỡ quy tắc trong sách nên cậu ấy sẽ phải biến mất.

Trong mọi thời gian và không gian.

Tôi ôm cuốn sách mà òa khóc. “Trần Tinh Nhiên, tại sao cậu lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?”

“Tôi sẽ nhớ cậu, tôi nhất định sẽ nhớ cậu.”

Tôi là người duy nhất vẫn nhớ đến cậu ấy.

Chỉ có phần cuối cuốn “Liệu Nguyên” còn ghi lại những câu chuyện về cậu ấy.

Hóa ra món quà sinh nhật của Trần Tinh Nhiên dành cho tôi là để đổi mạng sống của cậu ấy để cứu lấy mạng sống của tôi.

Sau này, tôi đã đứng đầu lớp như ý muốn.

Không còn có một chàng trai tên Trần Tinh Nhiên cười nói với tôi: “Cậu muốn là người đứng đầu, tôi sẽ đưa nó cho cậu.”

“Tôi sẽ để cậu là người đứng đầu kể từ bây giờ.”

Trần Tinh Nhiên, tôi đã trở thành người đứng đầu, không ai có thể vượt qua tôi nữa rồi.

Thiên tài kỳ quái duy nhất có thể vượt qua tôi đã biến mất.

Cuối cùng, Trẩm Tinh cũng biến mất, người duy nhất trên thế giới ngoài tôi còn nhớ đến Trần Tinh Nhiên cũng đã rời đi.

Chỉ còn lại tôi, tôi cảm thấy ký ức của mình như đang bị một cục tẩy từ từ xóa nhòa.

Cuối cùng, tôi cố gắng ghi nhớ hình dáng của cậu ấy trong tâm trí, tay run rẩy vẽ lại hình ảnh của cậu ấy ở trang cuối của cuốn sách.

Miệng tôi liên tục lẩm bẩm: “Trần Tinh Nhiên, Trần Tinh Nhiên, Trần Tinh Nhiên.”

Một giọt nước mắt rơi xuống.

— Kết thúc —


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!