1.
9h sáng, ngay lúc tôi vừa tới công ty, liền nhận được điện thoại bàn.
Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc, pha chút ủ rũ đập thẳng vào màng nhĩ qua micro.
“Xin chào, đây có phải số máy của Đường Mật không?”
Tôi xoa xoa trán, cảm thấy nhức đầu.
Hít một hơi sâu, tôi bất lực nhẹ giọng “Bà rốt cuộc muốn làm cái gì đây?”
Người ở đầu dây bên kia có lẽ đã bị câu nói của tôi làm kích thích, lập tức cao giọng nói.
“Tôi muốn làm gì? À, Đường Mật? Mẹ gọi điện thoại cho con, con không nghe, mẹ gửi tin nhắn, con không trả lời, ép mẹ phải gọi điện thoại đến cơ quan tìm con, con còn hỏi mẹ đây muốn làm gì à?”
Dừng một lúc, giọng nói của bà ta bắt đầu có một chút tủi thân “Con xem, có đứa con gái nhà nào mà như con không…Sao ta lại sinh ra một đứa con gái như vậy cơ chứ….”
Tôi đưa tay bấm vào giữa hai đầu lông mày, cảm thấy đầu càng đau hơn.
“Được rồi, rốt cuộc tìm tôi có việc gì?Lại là xem mắt?”
Trong nháy mắt, đầu dây bên kia liền im lặng.
“Đường Thanh về rồi, 7h30 tối nay con tới nhà hàng cùng mọi người ăn tối.”
Giọng điệu mệnh lệnh truyền tới.
Đồng nghiệp lần lượt đến, từng tiếng chào hỏi vang lên bên tai, tôi cầm điện thoại, lấy bừa một lí do để viện cớ.
“Tối nay tôi bận rồi.”
“Còn việc gì có thể quan trọng hơn việc anh trai con trở về chứ” Ngữ điệu không thay đổi, “Bất kể là có việc gì thì cũng phải hoãn lại cho mẹ.”
Có lẽ những năm này, tôi sớm đã quen với cái giọng điệu này của bà ấy nói với tôi rồi, bất lực hơn là tức giận.
“Tôi thật sự có việc.” Tôi nói, “Vả lại, tôi tới….cũng không hay cho lắm.”
Đầu dây bên kia ngừng một chốc, lại phát ra giọng nói đầy uất ức.
“Đường Mật, con vẫn còn trách mẹ, vì vậy mới cố ý nói như vậy, làm cho mẹ khó chịu đúng không?”
Tôi trầm ngâm một lúc, “Bà nghĩ nhiều rồi.”
“Lần này Đường Thanh về nước cũng chỉ trong thời gian ngắn thôi, chú Đường con sức khoẻ không tốt, nay muốn gia đình cùng nhau ăn bữa cơm, chú Đường mặc dù không phải bố ruột con, nhưng hồi con còn nhỏ đã cho con rất nhiều tiền, ngay cả việc con ra nước ngoài học, chẳng phải đều là của chú ấy cho con sao?”
“Còn bệnh viện bà ngoại con đang điều trị, chẳng phải do chú Đường con tìm giúp sao?Con có thể thông cảm cho mẹ một chút, chỉ một chút thôi, bữa ăn này còn có ai khác có lỗi với con đâu, mà con không thể tới một lát hả?Con là muốn người khác nghĩ rằng Đường Lệ Lệ đây nuôi dưỡng lên một đứa con gái vô ơn hay sao?”
Tiếng nức nở bắt đầu phát ra từ phía bên kia, tôi bất lực nhắm mắt thở dài.
“Thôi được rồi, tôi sẽ tới.”
Cúp máy, tôi mở điện thoại di động ra xem.
Bà ta thật sự đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Tôi vừa xem điện thoại, vừa nở nụ cười khổ sở.
Ảnh đại diện wechat của mẹ tôi nhiều năm như vậy vẫn chưa thay đổi, đó là bức tranh mà Đường Thanh vẽ khi anh ấy còn nhỏ.
Bức tranh có 3 người, bố, mẹ , và Đường Thanh.
Mà còn tôi, như một sự tồn tại thừa thãi mà bà ấy phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng.
Buổi tối tan làm, tôi đến nhà hàng như đã hẹn.
Đây là nhà hàng của một minh tinh nổi tiếng mở, trước đây khi lướt douyin, tôi có xem qua video giới thiệu. Đồ ăn ngon hay không ngon tôi không biết. Nhưng nghe nói, chỗ ngồi ở đây rất khó tìm.
Nhà hàng được thiết kế như một mê cung, tôi đã đi mấy vòng mà không tìm được phòng riêng.
Tôi vốn dĩ là người không giỏi tìm đường, bất lực lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho mẹ tôi.
Khi tôi đang bấm điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, tay tôi không kìm được đã run lên, suýt chút nữa thì làm rời điện thoại.
Là Đường Thanh.
Bốn mắt nhìn nhau, anh ta dường như đóng băng tại chỗ.
Năm đó xa cách, tôi mười tám, anh ta mười chín, còn bây giờ, anh ấy đang mặc trên người bộ vest chỉnh tề, còn tôi, toàn thân là trang phục công sở.
Cuối cùng cũng tới độ tuổi, dù cho có trải qua biết bao nhiêu là sóng gió thì gương mặt vẫn có thể bình lặng như nước. Gương mặt của anh đã không còn những nét non trẻ trước đây, thay vào đó là một gương mặt với những đường nét cứng cáp hơn trước rất nhiều.
Nhưng cũng giống như hồi còn đi học, anh ta chỉ cần đứng nguyên một chỗ, cũng có thể khiến những người phục vụ, những em gái đi ngang qua đỏ mặt.
Tiếng phàn nàn của mẹ tôi phát ra từ micro, “Cô nương, xảy ra chuyện gì sao con ? mẹ nói là đừng có đến muộn rồi cơ mà, giờ là 7h35 rồi đó!”
“Tôi…”Lời còn chưa nói hết, Đường Thanh đã đi tới trước mặt tôi rồi.
“Lạc đường rồi?”
Giọng nói quen thuộc mang theo một chút từ tính đi thẳng vào trái tim tôi, tôi sững người ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh ở rất gần.
Đầu dây bên kia, mẹ tôi hình như nói gì đó nhưng tôi đã không còn tâm trí để nghe nữa rồi, tôi vô thức buông điện thoại xuống.
Hành Lang nhà hàng ồn ào náo nhiệt, lúc này lại giống như yên tĩnh lạ thường.
“Lâu rồi không gặp.” Một lúc sau, Đường Thanh lên tiếng trước.
“Lâu rồi không gặp.” Tôi nghe được bản thân đã nói như vậy.
“Anh trai.”
Đường Thanh, là anh trai khác cha khác mẹ của tôi.
Tôi là đứa con được sinh ra ngoài ý muốn của mẹ tôi Đường Lệ Lệ, nếu như không phải vì lúc phát hiện, cái thai đã quá lớn, chỉ sợ là tôi sẽ không được sinh ra trên đời này rồi.
Lúc tôi 1 tuổi, Bà ấy đã đi Hải Thành làm thuê.
Bà ta làm bảo mẫu cho một gia đình có cùng họ với chúng tôi, người chủ của gia đình đó đã ly hôn, trong nhà chỉ có một bé trai 2 tuổi cần được chăm sóc.
1 năm sau, bà ấy gả cho người chủ gia đình đó, trở thành vợ của Đường Tổng, trở thành mẹ kế của Đường Thanh.
Bà ấy coi Đường Thanh như con ruột của mình, thậm chí lúc Đường Thanh vẫn chưa trưởng thành, anh ấy cũng không biết Đường Lệ Lệ không phải mẹ ruột của mình.
Mà An Huyện, 1 năm bà ta chỉ trở về thăm có một lần.
Cho tới 1 ngày, bà ta đưa Đường Tổng và Đường Thanh cùng về An Huyện, mừng sinh nhật bà ngoại.
Mà ngày hôm đó, tôi buộc phải trốn ở nhà hàng xóm, không được để Đường Thanh nhìn thấy.
Bởi vì nếu để anh ta nhìn thấy tôi, Đường Thanh sẽ biết được bản thân không phải con ruột của Đường Lệ Lệ.
Trước khi Đường Thanh trưởng thành, bà ấy chỉ có thể là người mẹ duy nhất của anh ta, đây là ước định của bà ta và Đường Tổng trước lúc kết hôn.
Vì vậy, bà ta chỉ gửi tiền cho tôi và bà ngoại, cho tôi tiền mua đồ chơi, nhưng lại không một lần trở về thăm tôi.
Trước đó vài năm, tôi vẫn khóc vì không thể gặp mẹ, sau đó dần dần liền trở lên quen với điều đó.
Bởi vì tôi biết, bất luận tôi có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể gặp bà ta.
Cứ thế cho tới khi Đường Thanh vào cấp 3, mẹ ruột của anh ta trở về Hải Thành, vì để gặp anh ấy mà đã làm náo nhiệt một trận, tới lúc đó Đường Thanh mới biết rằng, thì ra Đường Lệ Lệ không phải mẹ ruột của mình. Lúc đó anh ta mới biết đến sự tồn tại của tôi, đứa con ruột của Đường Lệ Lệ.
Vào kỉ nghỉ hè năm ấy, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường cấp 3 Hải Thành. Bà ngoại đã bắt đầu xuất hiện những triệu chứng của bệnh mất trí nhớ ở tuổi già. Có những lúc bà sẽ quên đi mọi việc diễn ra, lạc đường, khi nhìn thấy người lạ cũng nghĩ đó là tôi.
Đường Lệ Lệ và Đường Tổng đón bà ngoại tới một bệnh viện ở Hải Thành để điều trị, cũng không quên việc đón tôi tới Đường gia.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đường Thanh.
Anh ấy đứng ở phòng khách, mặc một chiếc áo phông trắng, toả sáng như ánh mặt trời, giống như nam chính bước ra từ trong tiểu thuyết, đơn giản mà rạng ngời.
“Đường Mật, chào em.” Anh ấy đặt quả bóng trong tay xuống, “Anh là Đường Thanh.”
Tôi thẫn thờ nhìn anh, sau đó bị mẹ tôi tát mạnh một cái vào lưng.
“Đứa trẻ này, chưa trải qua sự đời, không biết nói chuyện.” Bà ta giải thích với Đường Thanh,
“Sau này mẹ sẽ từ từ dạy cho nó.”
Sau đó, bà ta chẳng bao giờ từ từ dạy tôi cả.
Vì để cho Đường Thanh tránh bị những lời đồn đoán ở trường, họ đã để tôi ở tại kí túc xá.
“Nếu như Đường Thanh hỏi, mày phải nói rằng đây là yêu cầu của mình, biết chưa?”
Mẹ tôi một bên thu dọn đồ đạc, một bên dặn dò.
“Ở kí túc xá cũng tốt, có thể chuyên tâm học hành, Đường Thanh chuẩn bị thi đấu, mày ở nhà sẽ làm ảnh hưởng tới nó, sau này chú Đường trách cứ , như vậy không tốt.”
Ngoài vấn đề này ra, bà ấy còn dặn dò tôi rất nhiều việc khác, bao gồm những việc như: Không được nói cùng Đường Thanh có liên quan, không được nói việc gia đình, những việc như vậy, tốt nhất là đừng có nói gì hết.
16 năm rồi, cuối cùng thì tôi cũng có thể gặp lại mẹ, nhưng mà dường như bà ta chỉ coi Đường Thanh mới là con ruột của mình.
Trong cái nhà này, chỉ có Đường Thanh là quan tâm tới tôi.
Hôm báo danh, tôi từ trong nhà đi ra, mẹ tôi bà ta đã sớm dặn tôi phải đi trước nửa tiếng, tránh đi cùng lúc với Đường Thanh.
Lúc tới trường, tôi mới biết, Đường Thanh anh ấy là người nổi tiếng nhất ở trong trường.
Anh ấy không chỉ là hội trưởng hội học sinh, mà còn là học sinh luôn đứng thứ nhất, là học sinh ưu tú xuất sắc của trường trung học Hải Thành.
Báo cáo xong thì buổi chiều hôm đó không có tiết học, tôi ở kí túc xá sắp xếp đồ đạc, sau đó liền bị bạn học lôi kéo đi ra khuôn viên trường học.
Ở trên sân bóng rổ, tôi nhìn thấy Đường Thanh.
Anh ấy cầm bóng, đột phá trái phải, lúc đối thủ còn chưa kịp phản ứng, anh ấy đã ghi bàn rồi.
Trong âm thanh cổ vũ ồn ào, bạn tôi đột nhiên hỏi.
“Ơ? Đường Mật, cậu và Đường Thanh cùng họ, có khi nào có quan hệ họ hàng không?”
Tôi đơ người, lắc lắc đầu, “Không có…”
Lời nói còn chưa nói dứt, trên sân vận động đột nhiên vang lên một thanh âm lớn.
“Đường Mật!”
Đường Thanh ném bóng xuống, dưới những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh chạy về phía tôi, thở hổn hển.
“Không phải buổi sáng nói cùng anh đi sao? Sao lại đi trước? Tại sao lại chuyển tới ở kí túc xá? Anh tới lớp của em tới 4 lần mà không tìm thấy em.”
Anh ấy không tránh mặt tôi, không ghét bỏ tôi, mà còn nhiệt tình giới thiệu tôi là em gái với mọi người.
Tôi có lẽ nên ghét anh.
Anh ấy đã cướp đi mẹ của tôi, có được tình yêu của bà ấy suốt 16 năm liền.
Nhưng tôi không thể nào mà ghét anh được.
Ở trường, Đường Thanh luôn chủ động quan tâm tôi mọi thứ, thậm chí mỗi ngày đều mang hoa quả từ nhà tới cho tôi.
Nếu bạn học hỏi anh ấy, anh ấy sẽ mỉm cười nói với bọn họ, “Đây là em gái của tôi, Đường Mật, là học sinh năm nhất.”
Dần dần, tôi và Đường Thanh trở lên quen thuộc , cái tiếng gọi “Anh trai” , tôi lại không thể nào mà phát ra được.
Lúc đó, anh ấy có người yêu, chị ấy tên Ngọc Thanh.
Chỉ có điều là bọn họ thường xuyên cãi nhau.
Có 1 lần, tôi đến phòng giáo viên để lấy giấy tờ, vô tình nghe thấy hai người họ đang cãi nhau ngoài hành lang.
“Tan học ngày mai tại sao anh không thể đi KTV cùng em?”
“Ngày mai là thứ 5, mỗi tuần vào thứ 5 anh sẽ giúp Mật Mật học toán.”
“Anh quản nhiều vậy cơ à? Cô ta không tự học được à? Phiền tới anh phải giúp sao?”
“Em ấy học toán không tốt lắm, là anh chủ động muốn giúp em ấy.”
“Anh quản nhiều việc nhỉ!Cuộc sống của cô ta ngay cả, việc học tập của cô ta, anh đều quan tâm mọi thứ.” Ngọc Thanh cao giọng, “Đường Thanh, anh cũng chẳng nợ cô ta cái gì cả, cũng chẳng nhất thiết chỉ vì anh cảm thấy áy náy mà lấy mạng của mình ra để cố gắng bù đắp cho cô ta. Hơn nữa, người ta có vì thế mà cảm kích anh không?Còn chẳng bao giờ thấy cô ta cảm ơn anh dù chỉ một lần.”
“Em không hiểu,” một lúc sau, Đường Thanh mới nhẹ nhàng nói, “Có những thứ không thể bù đắp được bằng tiền, anh đã chiếm mẹ của người ta suốt mười mấy năm…”
Anh dừng lại một lúc, “Thời gian không thể quay ngược trở lại, nhưng hiện tại anh vẫn có thể làm điều gì đó, ít nhất là bù đắp được cho em ấy phần nào..”
“Cô ta cũng chẳng phải em gái ruột của anh, cũng chỉ là trùng họ thôi mà….” Ngọc Thanh khẽ lẩm bẩm.
“Trong lòng anh,” Đường Thanh với giọng điệu chắc chắn, “Em ấy chính là em gái ruột.”
Có lẽ bởi vì 3 từ “ Em gái ruột” đó đã làm cho trái tim thiếu vắng tình thương của tôi được an ủi. Từ lúc đó, mối quan hệ giữa tôi và Đường Thanh đã trở lên thân thiết hơn rất nhiều.
Tôi trút bỏ được những mối hận trong lòng, anh ấy cũng không e dè mà giúp đỡ tôi.
Trong kỳ học đầu tiên của năm thứ nhất, tôi đã bị bắt nạt ngay ở khuôn viên trường học, tôi không nói việc này với gia đình. Nhưng sau khi Đường Thanh biết được, anh ấy rất tức giận.
Tôi không biết anh đã làm gì, nhưng sau này đám học sinh nội trú đó đã nghỉ học, không còn ai quấy rối tôi nữa.
Lúc tôi nghỉ hè năm đầu tiên, thì bọn họ chia tay.
Hai tháng nghỉ hè đó, trong nhà không có người lớn, mỗi ngày anh ấy đều đưa tôi ra ngoài chơi.
Một ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, hai chúng tôi đã đi tới một công viên cổ bị bỏ hoang ở Hải Thành.
Ở đó có rất nhiều cây cổ thụ, rợp bóng mát, tản bộ ở đó thật sự rất dễ chịu.
Lúc anh ấy đi mua nước, tôi không có việc gì làm nên đã đi lang thang đến một toà tháp nhỏ 2 tầng.
Nhưng lúc lên đó rồi mới phát hiện, sàn trên tháp đã bị mục nát gần hết do quanh năm mưa dầm, ngay khi tôi vừa mới giẫm chân xuống sàn, sàn dưới chân đã rung lắc lung lay làm cho tôi bị hoảng.
Tôi bị dọa cho phát sợ, lên không được, xuống cũng không xong, cũng chẳng dám cử động.
“Mật Mật!”
Lúc này, Đường Thanh vội vàng chạy tới với vẻ mặt lo lắng, “Đừng loạn di chuyển.”
Anh hướng bên phải tiến tới vài bước, vươn hai tay ra “Mật Mật, đừng sợ, em nhảy xuống đi, anh sẽ đỡ em.”
Tôi sợ tới mức sắp khóc, “Không được, em không dám.”
“Đừng sợ.” Đôi mắt kiên định của anh, “Anh nhất định sẽ đỡ được em.”
Tôi nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, liền nhảy xuống.
Sự va chạm đột ngột đó đã khiến anh ấy loạng choạng lùi lại vài bước, cuối cùng ngã ngửa xuống đất trong khi ôm lấy tôi.
Tôi nằm đè lên người anh, sát tới mức mà tôi có thể ngửi thấy hương thơm của nước xả vải còn sót lại trên quần áo của anh ấy.
Tôi nghe thấy được nhịp tim đang đập liên hồi của mình.
Từ lúc nào mà tôi trở lên như vậy nhỉ? Có lẽ là bắt đầu từ khoảnh khắc đó.
Khi năm thứ hai trung học bắt đầu, tôi đầu bắt đầu cố ý tránh mặt anh.
Cho tới một ngày, tôi rõ ràng đã hỏi mẹ tôi trước rằng anh ấy có hay không có ở nhà, ai biết được rằng khi tôi vừa về nhà đã nhìn thấy Đường Thanh.
Trong nhà chỉ có một mình anh ấy.
Anh ấy đẩy tôi vào cảnh cửa, chống tay vào tường và hỏi tôi, “Mật Mật, sao em lại tránh mặt anh?”
“Đâu có ạ.” Tôi thấp giọng ngụy biện.
“Không có?”, anh cười nói “ Anh đi tới lớp tìm em mãi em không ra, có mấy lần nhìn thấy em từ xa, vừa nhìn thấy anh em đã quay đầu bỏ đi. Bây giờ, ngay cả cuối tuần em cũng không về nhà.
Anh thở dài, “Anh đắc tội gì với em à?”
“Không có…” Tôi cắn cắn môi, “Em chỉ là muốn ở trường chăm chỉ học, anh…anh tìm em làm gì?”
“Còn làm gì à?” anh cầm cuốn sách gõ vào đầu tôi, “Em đủ lông đủ cánh rồi sao, học kỳ này môn toán em có thể tự mình học được nó không? Có chắc là thi qua môn được không? Không phải muốn thi vào đại học Hải Thành sao?”
“Em….Học kì này cũng ổn…”
“Ổn cái gì?Giáo viên toán của em là giáo viên chủ nhiệm năm thứ nhất của anh, anh hỏi về thành thích của em không phải quá đơn giản sao?” Anh ấy giả bộ tức giận, “Em không muốn học toán như vậy à, không muốn bổ túc?”
Tôi không muốn nhờ anh dạy kèm cho tôi, nhưng cũng không phải chỉ vì nguyên nhân này mà tôi tránh mặt anh.
Có những điều mà tôi chỉ có thể chôn sâu trong lòng, không thể nói ra được.
Tôi quá thích anh rồi, vì vậy không thể nào từ chối anh được.
Chúng tôi lại trở lại mối quan hệ như trước kia, nhưng càng ngày anh càng đối xử tốt với tôi, thì ngược lại tôi lại cảm thấy bản thân mình như đang bị dày vò.
Tôi biết rằng bản thân mình không nên nảy sinh tình cảm với anh, nhưng tôi lại không thể khống chế được.
Cứ như vậy, cho tới khi tôi học năm cuối trung học.
Trước kì thi đại học 3 tháng, bí mật mà tôi luôn giấu trong lòng, cuối cùng cũng bị mẹ tôi phát hiện.
3,
Bởi vì lần thi thử này tôi quá căng thẳng, nên tôi đã đổ bệnh.
Thầy chủ nhiệm không liên lạc cho mẹ tôi, mà trực tiếp liên lạc cho Đường Thanh.
Khi đó anh là sinh viên y năm nhất của trường đại học Hải Thành, mấy ngày nay đều cùng giáo sư tới bệnh viện của thành phố Giang bên cạnh phụ giúp, sau khi nhận được điện thoại thì lập tức trở về.
Đêm hôm sau, tôi đờ đẫn tỉnh dậy, thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện và đường truyền nước. Đột nhiên có một bàn tay lạnh đặt lên trán tôi.
Tôi mở mắt, nhìn thấy anh, nước mắt bỗng chốc trào ra.
“Không sao rồi,” Anh chạm nhẹ vào chán tôi, “Anh về rồi đây.”
Tối hôm đó, Đường Thanh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tôi.
Cũng có thể nói rằng, trong ba năm này, những lúc tôi vô dụng nhất, đều là Đường Thanh ở bên cạnh tôi.
“Thi thử cũng chỉ giống như những kì thi bình thường khác thôi, không phải thi thật mà, đừng căng thẳng quá,” Anh từ trong túi lấy ra một quả bóng nảy màu xanh. “Khi nào em cảm thấy căng thẳng thì cứ ném quả bóng này, có thể làm giảm áp lực.”
Tôi nhận lấy quả bóng, lần đầu tôi nhìn thấy anh, anh cũng đang ném một quả bóng nảy, sau này tôi mới biết được, đây là một cách thức để làm giảm bớt căng thẳng của anh.
“Nhưng em sợ không thi được vào Đại Học Hải Thành.” Tôi vừa khóc vừa nói.
“Không đâu,” anh xoa đầu tôi, “Kiến thức của em nắm tới đâu, anh còn không biết hay sao? Em không tin vào bản thân mình đã đành, ngay cả anh em cũng không tin sao?”
“Lỡ như em mắc lỗi thì phải làm sao, người ta đều nói thiếu một điểm thôi thì cũng mất đi cơ hội rồi.”
Anh cười cười, “Mắc lỗi thì cũng không sao, với thành tích của em, dù cho có mắc bao nhiêu lỗi thì cũng có thể thi vào được một trường đại học tốt.”
“Nhưng mà em muốn vào Đại Học Hải Thành.”
“Tại sao?” Anh nằm xuống bên cạnh tôi hỏi.
Trong phòng chỉ bật duy nhất một chiếc đèn, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng.
Bởi vì anh.
Bởi vì muốn thường xuyên được nhìn thấy anh.
Nhưng những điều này tôi đều không nói ra.
Tôi cắn cắn môi, “Bởi vì, bởi vì hệ tiếng Trung của Đại Học Hải Thành là tốt nhất, những trường đại học khác đều không tốt bằng.”
Anh nở ra một nụ cười chiều chuộng.
“Em nói ra câu này, là muốn bị đánh đúng không,” anh ngừng lại một lúc, “Nhưng mà anh cũng hy vọng em có thể thi được vào Đại Học Hải Thành.”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì,” Anh đắp chăn lên cho tôi, “Bởi vì, như vậy em sẽ ở ngay bên cạnh anh, anh cũng có thể an tâm chăm sóc cho em.”
Tôi ngây ngẩn nhìn anh.
Như vậy đi.
Rõ ràng chỉ là một câu nói qua loa như vậy thôi, nhưng lại có thể làm cho trái tim của tôi như được lấp đầy khoảng trống.
Có đôi khi, tôi thật sự hy vọng bản thân có thể trở lên mạnh mẽ hơn một chút, bớt gây rắc rối cho anh, khiến anh có thể an tâm hơn, cũng có thể làm cho bản thân mình buông tay, buông bỏ đi cái tình cảm này.
Nhưng đôi khi, tôi không thể nào mà kiềm chế được, tham lam khao khát được nhận sự quan tâm từ anh, bởi vì chỉ có anh, mới để ý tới những cảm xúc nhỏ bé mà tôi luôn che dấu, chỉ có anh, mới bao dung cho sự nóng nảy có đôi lúc nhỏ nhen của tôi, và chỉ có anh, mới mãi mãi đứng sau một kẻ tứ cố vô thân như tôi.
Cái loại cảm giác mâu thuẫn đó, giống như cái gai vậy, chôn chặt trong lòng, quấn lấy nhau ngày càng lớn, khiến tôi đau khổ. Tôi biết mình nên diệt trừ nó đi, nhưng tôi lại không nỡ.
Sau khi xuất viện, tôi nghỉ bệnh một tuần ở nhà, Đường Thanh cũng xin tạm thời nghỉ nhiệm vụ ở thành phố Giang, ở nhà chăm sóc cho tôi.
Vào cuối tuần khi tôi khỏi bệnh, Đường Thanh cũng phải trở lại thành phố Giang, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, nhân lực cấp bách thiếu hụt, tuy rằng anh mới chỉ là sinh viên năm nhất thôi, nhưng các giáo sư đều đánh giá cao khả năng của anh, không ngừng thúc giúc anh quay lại.
Vừa hay hôm đó, mẹ của tôi trở về nhà.
Có lẽ bởi vì vẻ ngoài yếu đuối của tôi có chút đáng thương, hoặc cũng có thể là biết được tôi đang bệnh, nhưng cũng có thể là bà ta cảm thấy có chút áy náy gì đó, khi vẫn luôn theo chồng ra bên ngoài công tác mà không để ý tới tôi. Lần đầu tiên bà ta nấu cơm và dọn dẹp phòng cho tôi.
Hôm đó, trước lúc ngủ trưa, tôi nhắn tin cho Đường Thanh, nói rằng anh ấy đi mà quên đem theo bóng.
Rất nhanh, anh trả lời tin nhắn của tôi,
“Cái quả bóng này, trước kì thi đại học, cho em mượn trước, đợi khi em thi xong rồi, anh sẽ tặng em một quả bóng khác màu đỏ, em thích màu đỏ mà đúng không?.”
Tôi cười cười, cầm quả bóng trong tay rồi ngủ.
Nhưng tôi không thể đợi được tới lúc anh tặng quả bóng nảy màu đỏ kia rồi.
Trước khi ngủ, tôi quên không khoá cửa, lúc mẹ tôi đi vào, bà ta cầm điện thoại của tôi.
Có thể là như bà ta nói, bà ta đột nhiên thật sự muốn quan tâm tới tôi một chút, muốn quan tâm một chút tới cuộc sống và bạn bè của tôi.
Vì vậy, bà ta đã mở album ảnh của tôi ra xem.
Lúc tôi tỉnh dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy mẹ tôi đang ngồi bên mép giường với một khuôn mặt nhợt nhạt, bà ta nhìn tôi chằm chằm.
“Mẹ?” Tôi mơ hồ.
“Cái này,” Bà ta nhấc màn hình điện thoại lên “Cái này là cái gì?”
Trong album ảnh, đều là ảnh của Đường Thanh.
Ảnh anh ấy chơi bóng rổ, cùng nhau ăn cơm, và cả ảnh nền điện thoại nữa.
Điện thoại bỗng chốc rơi xuống mặt tôi, mẹ tôi run rẩy hét lên: “Mày nói đi!Rốt cuộc đây là cái gì?”
Tôi cắn chặt môi, kìm nén cơn đau trên mặt, cúi gằm không dám nói gì.
“Mày đang phạm phải cái gì thế này!” Mẹ tôi khàn giọng, “Nó là anh trai mày mà, mày không biết ư?”Đường Mật, sao mày lại có thể có những suy nghĩ bậy bạ như thế! Đường Thanh nó có biết không?Nó có biết chuyện này không?!”
Tôi lắc đầu lia lịa, anh ấy không biết.
Vốn dĩ, chẳng ai biết cả.
“Mày không thể ở lại đây được nữa,” Bà ta run rẩy đứng dậy “Tao phải gửi mày đi, không thể để mày ở đây được.”
“Mẹ!” Trong mắt tôi bây giờ toàn là nước mắt, nắm chặt tay áo của bà ta, “Mẹ, con xin mẹ, Đường Thanh anh ấy không biết gì hết, con cũng chưa nói cái gì cả, sắp thi đại học rồi, mẹ đừng gửi con đi…con thề, con sẽ không để anh biết được chuyện này mà.”
“Không được, không thể được……” Bà ta hất tay tôi ra lẩm bẩm “Tao không tin mày, mày….”
“Không để Đường Thành biết cái gì?”
Giọng nói lạnh thấu xương của người đàn ông vừa truyền tới, tôi và mẹ tôi đồng loạt sửng sốt.
Quay đầu lại, thì phát hiện ra Đường Tổng đã trở lại từ lúc nào, ông ta đứng ở cửa, dùng ánh mắt u ám nhìn tôi.
Chuyện này đến cuối cùng cũng không thể giấu được ông ta, và kết quả là hai người họ quyết định gửi tôi sang Anh du học.
Bất luận dù cho tôi có thề thốt như thế nào, có van xin bao nhiêu đi chăng nữa, cũng đều vô ích.
“Mày điên rồi.” Mẹ tôi nói với tôi, “Cái thứ tình cảm mày đối với anh mày, là cái thứ quái dị, chỉ có thể tách nhau ra, không để mày gặp nó nữa, như vậy mới tốt được.”
“Nhưng mà anh ấy cũng không phải anh ruột của con.” Tôi khóc lóc kéo lấy mép áo bà ta, “Mẹ, con thật sự muốn thi vào Đại Học Hải Thành, con xin mẹ, chỉ còn vài tháng nữa thôi…..”
Bà ta im lặng, sau đó nắm lấy tay tôi
“Mẹ là muốn tốt cho mày,” Bà ta nhẹ giọng, “Đại Học Hải Thành rất tốt, nhưng mày cũng có thể không thi đỗ được, mày xem đi, ngay cả một kì thi mô phỏng thôi mà mày cũng căng thẳng tới đổ bệnh rồi, đừng có nhắc tới thi thật, mày quá dễ bị căng thẳng, mày thi không tốt thì….Nhưng đi du học thì khác, mặc dù trước tiên chỉ học ở ban dự bị thôi nhưng so với trong nước thì tỷ lệ cạnh tranh cũng không quá gay gắt.”
“Sao mày lại muốn vào Đại Học Hải Thành, lẽ nào không phải vì Đường Thanh sao?” Có lẽ là chẳng ai hiểu rõ con bằng mẹ, chỉ cần bà ta sẵn sàng đặt tâm tư vào tôi, thì dù cho tôi có bao nhiêu bí mật, bà ta cũng đều có thể nhìn thấu. “Ba năm qua là do tao sơ ý, để cho mày và Đường Thanh ở chung một chỗ, sau này chúng mày không thể vẫn cứ ở chung một trường được.”
“Mẹ…” Nước mắt tôi cứ thế tuôn trào ra mà không thể ngừng lại được.
Bà ta thở dài một hơi, lau nước mắt cho tôi, “Nói thật lòng, chú Đường mày sẽ không cắt đi phí sinh hoạt, thậm chí còn sắp xếp cho mày đi du học, ông ấy đã làm hết sức để đối tốt với mày rồi.”
“Mày có từng nghĩ rằng, nếu không có chú Đường, thì cuộc sống của mày bây giờ như thế nào không?”
“Ở quê có biết bao đứa trẻ lớn như mày, biết bao nhiêu đứa từ nhỏ đã phải đi làm thuê mà không được đi học. Tất cả những gì mà mày được hưởng từ lúc nhỏ đều là chú Đường cho mày, làm người thì phải có lương tâm chứ, phải biết báo đáp, mày biết không?”
Nói một hồi, bà ta cũng khóc, “Còn cả bà ngoại mày nữa, mày không quan tâm tới bản thân, không quan tâm tới mẹ, bà ngoại mà mày cũng không quan tâm luôn sao?Không có chú Đường, ai sẽ là người trả tiền điều trị đắt đỏ như vậy hàng tháng cơ chứ.”
Tôi không thể trả lời được, chỉ biết nhìn bà ta rồi khóc.
“Đường Mật,” Bà ta nắm lấy tay tôi, “Mày thông cảm cho mẹ đi, mày biết tại sao chú Đường lại lấy mẹ không?”
“Cũng là bởi vì mẹ đối với con ông ấy tốt. Ngoại trừ con ông ấy ra, ông ấy cũng chẳng có yêu cầu nào khác cả.”
“Bây giờ Đường Thanh trưởng thành rồi, mẹ cũng không còn trẻ nữa, mày có biết bên ngoài bây giờ có biết bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn cướp vị trí của mẹ không?”
“Mày có biết nếu chú Đường mày muốn ly hôn với mẹ, cho dù mẹ có thể nhận lại được một ít tiền, mẹ cũng không thể có đủ khả năng để điều trị cho bà ngoại mày.”
“Nhiều năm như vậy, mẹ là vì muốn cho mày và bà ngoại sống tốt hơn, mẹ cúi đầu nhịn nhục, nuôi con cho người khác, liều mạng để duy trì cái gia đình này, mày có thể cho rằng mẹ nuôi mày là lẽ đương nhiên, nhưng mày đã bao giờ nghĩ cho mẹ chưa?”
“Năm đó mẹ có thể không gả cho chú Đường, không nuôi con cho người ta, mẹ cũng có thể không quan tâm tới mày, mà sẽ đi tìm một người mà bản thân mình yêu, sống một cuộc sống tốt, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Bà ta càng nói càng đau lòng, cuối cùng thì chỉ biết ôm mặt khóc.
“Như vậy không tốt hơn sao? Không tốt hơn sao?”
Hôm đó, tôi và bà ta cùng nhau khóc.
Điện thoại di động của tôi bị tịch thu rồi. Đường Thanh mấy ngày không nhận được tin nhắn của tôi, anh ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi đều nói với anh ấy, bởi vì tôi muốn tập trung học hành, gần đây đều không xem điện thoại.
Anh ấy từ đầu dây bên kia cổ vũ cho tôi, nhưng lại không biết rằng, mẹ tôi đang ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối quan sát tôi nói chuyện với anh ấy.
Sau khi tắt máy, bà ta sẽ thu lại điện thoại.
“Đợi nó từ Thành Nam trở về, mày cũng đã rời khỏi đây rồi, chuyện sau này mẹ và chú Đường sẽ giải thích cho nó, mày không cần lo đâu. “
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, nói một tiếng “Vâng”.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Đường Thanh lại quay trở về sớm hơn dự tính.
Vào ngày thi thử lần hai, anh ấy cố tình xin nghỉ để quay về, đợi ở cổng trưởng muốn tạo bất ngờ cho tôi.
Ai ngờ là anh ấy đợi mãi cũng không thấy tôi ra.
Thế là liền gọi điện cho thầy giáo mà anh ấy quen, mới biết được rằng tôi đã rất lâu không đến trường.
Hôm đó thật trùng hợp, là ngày mà tôi nhận được visa.
Lúc đó, Đường Thanh mới phát hiện được tôi sắp đi du học Anh.
Ở nhà, cả bốn người đều có mặt, Đường Thanh thật sự rất tức giận.
Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy.
“Tại sao lại giấu con?” Anh ấy nhìn ba chúng tôi, rồi hỏi mẹ tôi và chú Đường, “Sao đột nhiên lại muốn gửi Đường Mật đi?”
Mẹ tôi nhìn tôi.
Tôi cắn cắn môi.
“Là em tự nguyện.”
Anh nhìn tôi với con mắt hoài nghi, “Em đang nói cái gì thế?Đại Học Hải Thành không phải là ước mơ của em sao?”
Giữa không gian im lặng, tôi nhắm mắt lại.
“Anh nhầm rồi, ước mơ của em trước giờ không phải Đại Học Hải Thành.”
Anh sững người nhìn tôi.
“Chú và mẹ không ai ép em cả, là do em tự biết đây là cơ hội tốt nên đã chủ động xin đi.”
“Em đang nói cái gì vậy?” Khoé mắt anh đỏ hoe, nhắc lại lần nữa “Đường Mật, em đây là đang nói cái gì vậy?”
Chú đường và mẹ tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, lúc đi, chú đường thở dài một cái, vỗ vỗ vai Đường Thanh.
Tôi đóng cửa lại, nhìn Đường Thanh đang đứng phía đối diện, cuối cùng đã nói ra những lời trái với ý nghĩ của mình.
“Sau lần phát sốt đó, tôi cũng đã hiểu ra được một sự thật.” Tôi nhẹ giọng, “Đường Thanh, tôi không thể thi được vào Đại Học Hải Thành, là bởi vì trong suy nghĩ của tôi, chưa bao giờ tôi muốn vào đó cả.”
“Cơ hội lần này, là tôi hỏi chú.”Tôi hít một hơi thật sâu, “Tôi thật sự không thích ở lại nơi này một chút nào, từ lần đầu tiên đặt chân tới đây, tôi đã muốn rời đi rồi.”
“Em đang…đang nói gì vậy?” anh đứng đó, ngây người nhìn tôi”
“Mười sáu năm tôi thiếu đi tình thương của mẹ, đều là bị anh cướp đi mất, anh nghĩ rằng tôi đối với anh, đối với Đường Gia các người, có thể thích được hay sao?” Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp, “Đường Thanh, cơ hội ra nước ngoài lần này, là các người nợ tôi, anh để cho tôi đi đi, từ nay về sau, chúng ta không nợ nhau gì nữa.”
“Anh không tin.” Đường Thanh lắc đầu, tiến lên một bước, “Em nói cho anh biết, rốt cuộc là vì nguyên do gì?”
“Anh nghĩ rằng là nguyên nhân gì? lẽ nào là do họ ép tôi đi, ép tôi đi rồi chi tiền cho tôi đi Anh du học sao?” Tôi hỏi ngược lại, “Bọn họ có lý do gì để mà làm như vậy à? Tôi cũng chỉ là muốn nói cho anh nghe lời thật lòng của tôi mà thôi.”
Anh đứng đó như chết lặng nhìn tôi.
Tôi thật sự rất khó chịu.
Tôi mở miệng, vẫn là làm trái ngược với những gì đã hứa với mẹ tôi, vẫn là muốn hỏi ra câu hỏi mà tôi đã luôn muốn hỏi anh.
“Đường Thanh, từ trước tới này, Anh xem tôi là gì?”
“Anh xem em là gì ư?” anh giật mình, như thể đang nghe được câu truyện cười nào đó, “Anh coi em là gì, em còn không biết? Những năm này anh đối với em như thế nào, em không nhìn ra sao, là do em không cảm nhận được?”
“Anh coi em như em gái ruột, anh vẫn luôn xem em như em gái ruột của mình,” Anh dừng lại một hồi, “Như vậy vẫn không được ư?”
Anh không hiểu, chính bởi vì điều này, không thể được.
Anh xem tôi như em gái, tôi lại yêu thầm anh.
“Ai là em gái ruột của anh cơ chứ,” nửa ngày sau tôi mới lại nói tiếp, “Loại anh em cùng cha khác mẹ?”
Ánh sáng trong mắt anh cuối cùng cũng nhạt đi từng chút một.
“Cho nên trong ba năm nay, em cũng chỉ là muốn trả thù anh?Trả thù anh mười sáu năm đã cướp đi mẹ của em đúng không?” Sắc mặt anh nhợt nhạt.
“Đúng,” Tôi cắn chặt môi, “Cho tới bây giờ, cho tôi tiền , cho tôi ra nước ngoài du học, nhà các người cũng tính là trả nợ cho tôi, tôi không muốn ở lại cái nơi tồi tệ này nữa, tôi muốn đi khỏi đây.”
“Đường Thanh, chúng ta ngoài việc có chung một người mẹ ra, thì chẳng có quan hệ nào khác cả, anh đã phá hoại cuộc sống hồi nhỏ của tôi, còn muốn tiếp tục cản trở tương lai của tôi hay sao?”
“Tôi phải đi rồi, từ nay về sau, giữa hai chúng ta không có bất kỳ điều gì liên quan nữa.”
Hồi lâu sau, anh đột nhiên cười.
“Được,” anh nhẹ giọng nói, “Cuối cùng anh cũng hiểu rồi.”
Anh ngẩng đầu, mắt anh đỏ hoe.
“Ba năm nay, chưa bao giờ em gọi anh một tiếng anh trai, thì ra cũng vì lí do này đúng không?”
Không phải.
Đương nhiên là không phải.
“Đúng.” Tôi nghe được giọng nói của bản thân mình phát ra, “Cảm ơn anh ba năm nay đã chăm sóc cho tôi, nhưng thật sự tôi không thể nào xem anh như anh trai mình được.”
Không khí yên lặng, cửa mở rồi đóng sầm lại, anh đi ra ngoài rồi.
Tôi di chuyển tôi chân đang tê liệt của mình, dựa vào cánh cửa.
Bên ngoài, truyền lại giọng nói khuyên nhủ của chú Đường Trung.
“Nó đã 18 tuổi rồi, có thể chịu được trách nhiệm đối với sự lựa chọn của mình, nó có ác cảm đối với gia đình chúng ta, với con, với bố, thậm chí đối với mẹ nó, nó cũng có ác cảm…trong ba năm qua con đã vì cảm thấy tội lỗi, mà luôn đối xử tốt với nó. Bây giờ nó muốn đi ra nước ngoài học, chúng ta cứ để cho nó đi, bố sẽ chu cấp để nó học hết đại học, coi như là trả nợ cho những gì chúng ta nợ nó năm xưa.”
“Đường Thanh,” Ông ta hít một hơi, “Hai đứa không phải anh em ruột, nó chưa bao giờ coi bố là bố nó, cũng không coi con là anh trai, nhưng mẹ con vẫn luôn xem con như con trai ruột, cho dù sau này Đường Mật không ở đây, chúng ta vẫn là một gia đình, như ba năm trước vậy.”
Hôm đó, tôi không rơi một giọt lệ nào.
Bởi vì tôi biết, sau này sẽ không có ai lau nước mắt cho tôi nữa.
Hôm đó, sau khi Đường Thanh rời đi, Đường Trung và mẹ tôi đã đẩy nhanh tốc độ ra nước ngoài của tôi.
Mãi cho đến trước ngày tôi đi, tôi nói muốn nhắn tin nói lời tạm biệt với bạn bè, mẹ tôi do dự một lúc, mới đưa điện thoại cho tôi.
Buổi tối hôm đó, mẹ tôi có việc ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.
Sau khi gửi tin nhắn chia tay cho các bạn cùng lớp, tôi đang nằm trên giường thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ.
Để lại một bình luận