10
Sau khi Vệ lão gia đi, Vệ Vô Dạng lại vênh váo tự đắc, trở thành một tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất.
Đứa trẻ được nuông chiều quá đều như vậy, vô pháp vô thiên.
Sau khi mối quan hệ phụ tử được hàn gắn, tâm tình của tổ mẫu đại hảo, đã cấp cho tôi một cửa hàng phấn son.
Bà nói rằng tiền kiếm được từ cửa hàng đó không cần phải báo cáo cho Vệ phủ, có thể coi như là tư khố của tôi.
Vệ Vô Dạng nghe xong thì chửi ầm lên:
“Lâm Miên Miên có biết tính toán không! Nếu lỗ thì phải làm sao?”
“Trong phủ này không ai so được với con về khoản lỗ đâu nhỉ?”Tổ mẫu chế giễu.
Mọi người trong phòng đều cười, còn Vệ Vô Dạng thì bĩu môi tức giận.
Ta lén lút chọc một cái, nhân lúc hắn chưa phản ứng lại, liền nói: “Ta không biết tính toán, ngươi có thể dạy ta mà!”
“Ta không muốn dạy cho một kẻ ngu ngốc chỉ nhận ra bảy chữ sau nửa tháng đâu! Trừ khi ngươi…”
Vệ Vô Dạng ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Nhưng khi hắn nghĩ ra cách để kiểm soát được ta, ta đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
“Lâm Miên Miên đâu rồi?”
“Thiếu phu nhân đã ra ngoài rồi ạ.”
Vệ Vô Dạng nghiến răng nghiến lợi, cược với Lại Phúc: “Ngươi có tin không, không đến một giờ nữa, Lâm Miên Miên sẽ đến cầu xin ta.”
Lại Phúc biết nói gì đây? Chỉ biết dỗ dành khuyên nhủ trước mặt, cùng hắn chờ đợi thiếu phu nhân quay lại.
Một giờ rồi lại một giờ trôi qua.
Vệ Vô Dạng mắt cũng sưng húp lên, vẫn không thấy ta quay trở lại.
Hắn lục tung cả Vệ phủ, cuối cùng cũng tìm thấy tôi ở chỗ quản gia.
“Lâm Miên Miên, ngươi ở đây làm gì!”
“Học tính toán!” Ta lắc lắc cái bàn tính trong tay.
Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, Vệ Vô Dạng mặc dù biết đọc sách tốt nhưng thực chất lại là một công tử chi tiêu hoang phí.
Nếu thật sự để hắn dạy ta cách tính toán, có khi từ hắn mà học, cửa tiệm sẽ phá sản mất.
Ta cần tìm một người có kiến thức sâu rộng hơn.
Tổ mẫu có trí tuệ tuyệt vời, nhưng mắt bà đã mệt mỏi vì những năm tháng trước đây.
Hơn nữa, việc dạy ta cũng sẽ tốn rất nhiều công sức.
Thế là, ta đã tìm được quản gia Phúc Bá.
Phúc Bá rất tốt bụng, mập mạp, như một vị Mi Lặc Phật.
Ngày đầu tiên vào phủ, chính ông đã nói cho ta biết về việc Vệ Vô Dạng có một khu bếp riêng.
Ta đi tìm ông, ông cười tươi đáp ứng.
Phúc Bá là người thầy tốt nhất mà ta từng gặp.
Ta tính sai, ông cũng không trách mắng.
Ngược lại, ông còn khen ta có tiến bộ lớn, rất có năng lực.
Ông rất kiên nhẫn, còn kiên nhẫn hơn cả những thầy giáo ở quê.
Mỗi lần ta đến chỗ ông để học tính toán, ông đều chuẩn bị cho ta một đĩa bánh đậu xanh.
Vừa thơm vừa ngọt, thật sự rất ngon!
11
Một tháng sau, bàn tính bị ta gõ kêu lách cách.
Những lỗi trước đây ta đã không còn mắc phải nữa, ở trước mặt của tổ mẫu, Phúc Bá đã khen ngợi ta: “Thiếu phu nhân tính toán nhanh và rất chính xác. Lão nô không còn gì để dạy cho cô ấy nữa rồi.”
Ta đã hoàn thành việc học rồi, nhưng đột nhiên cảm thấy có hơi buồn.
Ta sẽ không còn được ăn những chiếc bánh đậu xanh ngọt ngào đó nữa.
12
Hi hi, thôi không buồn nữa rồi.
Phúc Bá đã nói, nếu như ta thích bánh đậu xanh ông làm, ông có thể làm cho ta ăn mỗi ngày.
Ta đã từ chối.
Nếu như ăn hàng ngày sẽ cảm thấy chán.
Một tháng, ta muốn ăn bốn lần là đủ.
Sử dụng tiết kiệm, thì có thể sử dụng được lâu dài.
Vệ Vô Dạng nghe thấy vậy, hắn cười ngả nghiêng:
“Lâm Miên Miên, ngươi đúng là không có tiền đồ, chỉ cần một đĩa bánh đậu xanh là có thể mua chuộc được ngươi rồi sao? Vậy nếu như ta cho ngươi ăn bánh mai, bánh lá sen, bánh củ từ, bánh gạo nếp hoa quỳnh, thì không phải là ngươi sẽ bái ta thành thần luôn sao?!”
Tất nhiên là không rồi.
A nương chỉ biết làm bánh đậu xanh thôi.
Những loại vừa đẹp vừa hấp dẫn đó, bà ấy chưa từng làm qua.
Giống như món ta nấu ngon nhất là trứng bác vậy.
Đứa trẻ đến từ những ngôi nhà nghèo, làm sao thấy được nhiều thứ lấp lánh như vậy chứ?
Có thể lấp đầy dạ dày, không chết đói trong những năm khó khăn, đã là một ân huệ lớn rồi.
Vệ Vô Dạng là tiểu thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, ngậm thìa vàng mà lớn lên.
Tiểu thiếu gia ngốc nghếch, làm sao có thể biết được những điều này.
13
Ngày mùng ba tháng sáu, ta thức dậy từ rất sớm.
Trước khi ra ngoài, ta hỏi Vệ Vô Dạng:
“Có muốn đi cùng ta ra ngoài không?”
“Ra ngoài? Ta không đi cùng ngươi đâu. Hôm nay bổn thiếu gia phải đến Phất Tú Lâu rồi!”
Vệ Vô Dạng hôm nay mặc một bộ trường bào màu xanh thiên thanh, thắt lưng treo mấy miếng ngọc bội, bước đi vang lên tiếng “đinh đang”.
Hắn vốn môi đỏ răng trắng, dáng vẻ anh tuấn.
Nửa năm nay dưỡng bệnh rất tốt, sắc mặt hồng hào, lại vì dạy ta đọc sách mà thường xuyên ở trong thư phòng, trên người dần có thêm mấy phần hương thơm của sách vở.
Các nha hoàn trong sân đã quen nhìn thấy Vệ Vô Dạng bị đánh đến kêu la om sòm, nay bỗng chạm mặt với bộ dạng trông nghiêm túc như vậy của hắn, mặt mày liền đỏ ửng vì xấu hổ.
Vệ Vô Dạng rất hài lòng với những ánh mắt ái mộ này, suốt đường đi còn ngân nga khúc hát.
Sau khi hắn rời đi, Thúy Cúc bước đến nhắc nhở tôi: “Tiểu thư Triệu gia hôm nay đang tham gia thi hội ở Phất Tú Lâu, cô mau nhanh chóng đuổi theo thiếu gia đi, nếu không đợi đến lúc thiếu gia và tiểu thư Triệu gia vừa mắt nhau, cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy. Đến lúc đó đừng trách ta đổ thêm dầu vào lửa.”Thúy Cúc nói xong liền chìa tay ra: “Cho ta xé cái đùi gà.”
Ta đưa cho cô ta một miếng bánh đậu xanh, đậy lại giỏ rồi bước ra khỏi cửa.
14
Suốt dọc đường, mặt ta nóng bừng.
Chắc là do Thúy Cúc ở sau lưng chửi tôi.
Sớm biết, ta đã chẳng đưa cho cô ta miếng bánh đậu xanh đó.
Ta cứ đi mãi, cho đến khi đến một ngôi mộ nhỏ.
Đó là mộ của nương ta.
Ta đặt trước mộ đĩa trứng bác, bánh đậu xanh, gà quay, vịt quay…
Ta quỳ xuống trước bia mộ.
Bây giờ ta cũng đã biết chữ rồi, biết được nương tên là “Tô Linh Ngọc”.
Trong sách nói rằng, linh ngọc là một loại bảo thạch.
Bảo thạch rất đáng quý, lẽ ra phải được người ta nâng niu và coi trọng.
Nhưng nương lại phải sống như một hòn đá nhỏ trong dòng suối.
Dù gian khổ đè nặng như thế nào, nương vẫn luôn cười tươi, như một bông hoa nở giữa bùn lầy.
15
Ta lau đi lau lại bia mộ, rồi bắt đầu thủ thỉ.
“Nương, bây giờ Miên Miên đã là thiếu phu nhân của Vệ phủ, cuộc sống rất tốt. Tướng công anh tuấn lại nghe lời, là người có tiền đồ. Mỗi ngày đều có bánh đậu xanh và trứng bác ăn không hết…”
Ta cuối cùng cũng đã tích góp đủ tiền, có thể mua cho nương bánh bao, gà quay, còn có nhiều món ngon nữa mà ta còn chẳng biết tên.
Nhưng nương lại không thể ăn được nữa rồi.
Nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống.
Ồ, không phải là ta khóc.
“Là lão thiên gia đang khóc.”
Để lại một bình luận