16
Mạc Thiệu Khiêm đã hai ngày không ngủ.
Anh đang ngồi trong phòng khách, tàn thuốc lá chất đống trên sàn, cố gắng giải tỏa nỗi lo lắng bằng cách hút thuốc.
Mặt bàn phủ đầy những tờ tài liệu, bao gồm cả giấy chứng tử của Đồng Kiệt và bản điều tra tung tích của Đồng Kiệt do trợ lý của anh gửi tới. Hết thảy đều chỉ về một kết quả, đó chính là Đồng Kiệt đã chết!
Vì vậy cô ấy căn bản không để lại bất cứ thứ gì của mình. Trong thỏa thuận ly hôn, ngay cả tập đoàn Vân Việt cũng không cần…
Đợi đã, tập đoàn Vân Viêt!
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mạc Thiệu Khiêm.
Anh cảm thấy mình đã tìm ra một cách hoàn hảo để buộc Đồng Kiệt xuất hiện.
Không phải người phụ nữ Đồng Kiệt đó luôn trân trọng tài sản thừa kế của mẹ mình sao?
Vậy thì anh sẽ tiêu diệt Vân Việt!Xem cô ta có dám tiếp tục trốn tránh nữa không!Cô ta nhất định sẽ không thể nhịn được nữa mà xuất hiện thôi.
Sau khi đưa ra quyết định, anh ta lập tức bắt đầu vận hành cổ phiếu của Vân Việt.
Mạc Thiệu Khiêm thông báo trên trang chủ rằng anh ấy sẽ bán Tập đoàn Vân Vệt với giá cổ phiếu rất thấp!
Ngay khi tin tức này vừa xuất hiện, nó đã gây chấn động toàn bộ giới kinh doanh.
Nhiều người có quan hệ tốt với Mạc Thiệu Khiêm lần lượt gửi tin nhắn cho anh, điện thoại di động lúc này reo lên không ngừng.
“Không phải chứ, Mạc Tổng, Vân Việt phải nhiều hơn số tiền này. Anh đang bán một công ty niêm yết có giá trị thị trường ít nhất vài trăm tỷ chỉ với vài trăm triệu sao?! Anh trở nên tốt bụng từ khi nào vậy?:”
“Mạc Tổng, có phải là anh vẫn còn hận Đồng Kiệt đúng không, ngay cả đồ của cô ấy mà cũng bị bán đi với giá rẻ như vậy.”
Cuộc gọi đầu tiên mà Mạc Thiệu Khiêm nghe là từ Đồng Tinh Nguyệt.
Đồng Tinh Nguyệt: “Thiệu Khiêm, anh định bán Tập đoàn Vân Việt à? Em có một người bạn muốn mua Tập đoàn Vân Việt và nhờ em thương lượng với anh.”
Mạc Thiệu Khiêm hút một điếu thuốc rồi nhả khói. “Người bạn mà em đang nói tới chính là bố của em phải không?”
Người phụ nữ ở đầu bên kia có vẻ nghẹn ngào. “Thiệu Khiêm, không phải, anh đừng nghĩ như vậy.”
“Tôi bán cho ai cũng sẽ không bán cho Đồng Đông Hải.”
Giọng nói đau khổ và thất vọng của Đồng Tinh Nguyệt phát ra từ trong điện thoại: “Thiệu Khiêm, tập đoàn Vân Việt vốn dĩ thuộc về Đồng Gia chúng tôi. Cho dù ba tôi có muốn thì cũng là điều đương nhiên mà. Nhưng lần này thực sự không phải là ba của em, mà là một người bạn khác. Anh ấy sẽ sớm về nước.”
Mạc Thiệu Khiêm cười lạnh.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, tập đoàn Vân Việt là của mẹ Đồng Kiệt chứ không thuộc về Đồng Gia.”
Đầu dây bên kia Đồng Tinh Nguyệt đã cứng ngắc cả người lại.
Mạc Thiệu Khiêm vẫn luôn coi trọng cô, cuộc gặp mặt tồi tệ lần trước thật sự là ngoài ý muốn.
Mạc Thiệu Khiêm đặc biệt chú ý đến biểu hiện của Đồng Kiệt khiến cho Đồng Tinh Nguyệt lo lắng.
Có người bạn muốn mua lại Tập đoàn Vân Việt cũng chỉ là một chiêu bài của cô mà thôi, cô nhân cơ hội này gọi cho Mạc Thiệu Khiêm là để hy vọng có thể tìm ra một con đường dành cho hai người họ.
Nhưng lần này Mạc Thiếu Thiên lại không cảm kích!
“Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm em rồi.” Cô vội vàng giải thích: “Đồng Kiệt dù thế nào cũng là người nhà họ Đồng, cho nên em mới nói như vậy. Anh có thể tiếp tục bán cho người mà em giới thiệu kia, anh ta rất có thiện chí muốn mua lại Vân Việt. Anh ta là con trai của một nhà tài phiệt nước ngoài. Hai người có thể trao đổi với nhau.”
“Đồng Kiệt là người nhà Đồng Gia, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe đó. Là thành viên trong gia đình mà lại không cho cô ấy nổi một phòng riêng à?”
Mạc Thiệu Khiêm đã hoàn toàn mất trí, anh không nói gì nữa mà lập tức cúp máy.
Không lâu sau đó, Ông Mạc gọi điện tới.
“Mạc Thiệu Khiêm!Mày càng ngày càng ngang ngược!Ai cho mày được phép bán tập đoàn Vân Việt?”
Ông Mạc nổi trận lôi đình, “Tôi đã nghe cô gái Hứa Nguyệt đó nói rằng Đồng Kiệt đã nhảy xuống biển tự tử, ngày mai sẽ tổ chức đám tang! Tôi bảo cậu đi tìm người về, cố gắng đối tốt với Đồng Kiệt, cậu đã làm gì vậy?!”
“Tôi đã nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn rồi, con bé Đồng Kiệt đã giao toàn bộ tài sản của mình lại cho cậu!Giờ cậu lại muốn bán Vân Việt với giá thấp như vậy. Cậu có xứng đáng với Đồng Kiệt không?Hả?”
“Nếu như không phải tại cậu đối xử thờ ơ, xem thường con bé. Thì Đồng Kiệt sẽ không đến mức phải làm như vậy, là cậu đã hại nó…”
Ông Mạc tức giận mắng.
Mạc Thiệu Khiêm không nói nên lời, sau đó nở một nụ cười nông cạn.
“Ba, đừng lo lắng, cô ta nhất định còn sống, cô ta chỉ là không muốn gặp con mà thôi.” Anh chậm rãi nói: “Khi con tuyên bố muốn bán tập đoàn cô ta nhất định sẽ xuất hiện.”
Ông Mạc muốn nói thêm để đánh thức anh tỉnh táo lại, nhưng định nói gì đó rồi lại thôi, ông đành thở dài.
Là Mạc Gia đã nợ Đồng Kiệt.
Chính họ Mạc gia đã nợ Đồng Kiệt.
“Cậu cứ đắm mình trong giấc mơ như vậy đi!” Ông Mạc giận dữ gầm lên và cắt đứt điện thoại.”
17
Mạc Thiệu Khiêm không thể nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
Anh đã mơ một giấc mơ rất dài.
Anh thực sự đã mơ thấy Đồng Kiệt, mơ thấy cô ngồi trong căn nhà mà anh từng ghét nhất, chờ đợi không ngừng.
Sau khi tỉnh dậy, Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy có chút chán nản thất vọng.
Anh đã biết được địa chỉ đám tang của Đồng Kiệt thông qua một người bạn và lái xe đến đó.
Tang lễ do Hứa Nguyệt tổ chức, tất cả bạn bè thường xuyên liên lạc đều được mời tới.
Vì thi thể của Đồng Kiệt được hỏa táng trực tiếp nên chỉ có bức chân dung đen trắng và chiếc bình được đặt ở sảnh.
Người phụ nữ trong bức chân dung có khuôn mặt nhợt nhạt và mong manh, với nụ cười rạng rỡ như một bông hoa.
Hứa Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu đen và cầm một chiếc ô màu đen, đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc.
Những người được mời đến cũng mặc vest đen, và chẳng ai nói lời nào.
Khi Mạc Thiệu Khiêm đẩy cửa xông vào, từ phía cửa đã gây ra một tiếng động lớn, làm cho tất cả mọi người đều nhìn về hướng của anh.
“Đùa như vậy đủ chưa? Hứa Nguyệt, lừa gạt nhiều người như vậy không phải chuyện tốt.” Anh lạnh lùng giễu cợt.
Mạc Thiệu Khiêm bực bội chỉnh lại cà vạt và nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Trong sảnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của Hứa Nguyệt.
Cô chậm rãi đi đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, đứng lại, rồi giơ tay lên.
Đốp!
Mạc Thiệu Khiêm bị đánh mạnh đến mức đầu nghiêng sang một bên, trên mặt có một vết tát đỏ.
“Cái tát này là dành cho Đồng Kiệt.” Hứa Nguyệt cắn môi dưới, đau lòng hét lên.
“Tôi đã nói rồi, tang lễ của cậu ấy anh không cần tới, từ nay về sau dù anh có muốn yêu Đồng Tinh Nguyệt cũng được, hay bán tập đoàn Vân Việt đi chăng nữa, thì mọi chuyện của anh cũng đều sẽ không liên quan gì tới Đồng Kiệt!”
Hôm qua khi biết Mạc Thiệu Khiêm định bán Vân Việt, Hứa Nguyệt vừa tức vừa giận, nhưng cô cũng không thể làm được gì.
Trước khi Đồng Kiệt tự sát, cậu ấy đã đưa cho hắn ta tất cả tài sản của mình, bao gồm cả tập đoàn Vân Việt. Mặc dù hành vi của Mạc Thiệu Khiêm thật sự là vô liêm sỉ, nhưng Mạc Thiệu Khiêm muốn làm gì với tài sản đó thì Hứa Nguyệt cũng không thể quản được.
Hứa Nguyệt không còn sức để mà quản vấn đề này nữa, cô đã vô cùng đau lòng trước sự ra đi của Đồng Kiệt rồi, và một mình cô vẫn luôn là người chủ trì cho đám tang. Thực sự không còn sức lực để mà quan tâm.
Cô cũng muốn mua lại Tập đoàn Vân Việt và bảo vệ tài sản của Đồng Kiệt, nhưng gia đình Hứa gần đây đang thực hiện các dự án lớn, căn bản là không có đủ vốn đầu tư.
Hứa Nguyệt sâu sắc cảm nhận được sự bất lực của mình.
Cô trút hết cơn giận lên tên thủ phạm Mạc Thiệu Khiêm
Mạc Thiệu Khiêm dùng tay áo lau khóe môi, nở nụ cười lạnh lùng, “Hứa Nguyệt, nếu như cô không muốn để nhà họ Hứa gặp rắc rối, thì bảo Đồng Kiệt ra ngoài đi. Vở kịch của các cô tôi xem phát mệt rồi.”
Hứa Nguyệt như sắp phát điên, “Mạc Thiệu Khiêm, anh đúng là tên ngu xuẩn mà. Chúng tôi đã nói rằng Đồng Kiệt đã mất. Anh còn muốn gì nữa? Hứa gia cũng không đắc tội gì với anh, ân oán giữa tôi và anh thì liên quan gì tới Hứa gia chứ? Trước mặt mọi người, anh đang dọa tôi để bảo một người chết xuất hiện phải không? Có phải anh…..”
Đồ Điên!
Cô lặng lẽ trợn mắt trong lòng.
Một người quen tiến tới kéo Mạc Thiệu Khiêm ra và thì thầm vào tai anh: “Anh Mạc, đây là sự thật. Sở công an đã cấp giấy chứng tử từ lâu, tài khoản của cô ấy đã bị hủy rồi.”
Mạc Thiệu Khiêm sững sờ nhìn xung quanh.
Hầu như tất cả những người mới nổi trong giới kinh doanh, thế hệ thứ hai giàu có và con trai của các gia đình quý tộc đều có mặt ở đây, dùng vẻ mặt không thể diễn tả bằng lời, để cho anh biết được rằng, tất cả những điều đang diễn ra là thật, không có bất cứ điều gì là giả dối, không có vở kịch nào cả.
Đồng Kiệt chết thật rồi.
Anh chợt lùi lại hai bước, lưng rũ xuống.
Trái tim anh như bị một con dao cùn lạnh lùng cứa vào, khiến máu rỉ ra.
Mạc Thiệu Khiêm vẫn không hiểu tại sao, tại sao con tim anh lại đau đớn đến thế.
Đau đến tận xương tuỷ, đau đến mức anh gần như nghĩ rằng mình sắp chết.
Mạc Thiệu Khiêm khẽ cười, lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Anh hét lên một tiếng méo mó, đột nhiên đẩy Hứa Nguyệt ra, trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, anh ta hất sạch bức chân dung và trái cây trên bàn!
“Đồng Kiệt! Đồng Kiệt, Đồng Kiệt….”
Anh liên tục đập phá nhà tang lễ, trông như là đang phát điên!
18
Cuối cùng, Mạc Thiệu Khiêm bị cưỡng chế và được tiêm thuốc an thần khiến cho anh ngủ thiếp đi.
Tuy không có nhiều thiệt hại nhưng đám tang của Đồng Kiệt thật sự đã bị hủy hoại, tin đồn ở hiện trường lan truyền nhanh chóng.
Hứa Nguyệt trực tiếp chặn số của anh và nói rằng cô sẽ không bao giờ liên quan gì đến anh nữa.
Mạc Thiệu Khiêm tỉnh dậy trong bệnh viện, khuôn mặt của ông bà Mạc hiện ra trong tầm mắt anh.
Bà Mạc buồn bã đập xuống cạnh giường: “Thiệu Khiêm, con đã khiến chúng ta thất vọng quá nhiều. Con là người thừa kế của nhà họ Mạc, trước mặt nhiều người như vậy mà con lại ngu muội phát điên lên như thế, phá nát tang lễ của vợ cũ. Như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Con vẫn không muốn chấp nhận sự thật là Đồng Kiệt đã tự sát sao? Lừa dối bản thân thì có ích gì? Nếu con nhận ra sớm hơn và quan tâm đến con bé nhiều hơn thì mọi chuyện đã không diễn ra như thế này rồi.”
Bà Mạc rất hiểu cảm xúc của con trai mình.
Bà có thể nhìn ra được rằng, con trai mình tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng lại rất quan tâm đến cái chết của Đồng Kiệt.
Lừa dối chính mình và người khác chỉ là một lối thoát.
Chạy trốn vì không dám đối mặt với nó và sợ rằng mình sẽ không thể chấp nhận được sự thật.
Trong trường hợp này, tại sao ngay từ đầu anh lại đối xử với Đồng Kiệt như vậy?
“Mạc Thiệu Khiêm, để tôi nói cho cậu biết, ”Ông Mạc nghiêm khắc mắng, “Chúng tôi chỉ chấp nhận Đồng Kiệt là con dâu của chúng tôi! Đừng để bất kỳ con mèo hay con chó nào khác bước vào nhà họ Mạc!”
“Đồng Kiệt trước đây đã đông lạnh trứng của con bé trong bệnh viện. Chúng ta có thể thụ tinh trong ống nghiệm mà không cần cậu phải cưới người khác!”
“Cậu cứ ở một mình mà chăm sóc con cái đi. Đừng nghĩ đến việc tìm một người vợ khác thay Đồng Kiệt!”
Ông Mạc đỡ bà Mạc đang khóc nức nở rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm dựa vào giường bệnh, đầu óc anh lúc này trống rỗng.
Anh không biết mình hiện tại là bị làm sao.
Khi anh nghĩ đến người phụ nữ Đồng Kiệt sẽ rời xa anh mãi mãi, là anh…
Buồn.
Nỗi buồn xé lòng len lỏi lên sống lưng, nặng nề đến mức anh gần như không thể thở được.
Người phụ nữ đó đã xâm chiếm cuộc đời anh ba năm, giờ cô đã mất, liệu cô còn có thể ảnh hưởng gì đến cảm xúc của anh nữa không?
Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy đau đầu và đang định nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.
“Thiệu Khiêm?Anh không sao chứ?”
Giọng nói ngọt ngào của Đồng Tinh Nguyệt từ ngoài phòng bệnh truyền đến.
Cô bước nhanh vào, đưa tay ôm lấy Mạc Thiệu Khiêm với vẻ mặt lo lắng.
“Em gọi cho anh hơn chục lần, anh đều không nghe máy, em lo anh xảy ra chuyện gì, liền vội vàng tới tìm anh.”
Mạc Thiệu Khiêm vô thức cau mày và rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô.
Đồng Kiệt là người của Đồng Gia. Đám tang của cô ấy, nhưng lại không có đến một người của Đồng Gia xuất hiện.
Từ đó có thể thấy được sự bạc bẽo của Đồng Gia. Không, Đồng Kiệt là ngoại lệ của họ.
Trước đây, lúc nhìn Đồng Tinh Nguyệt, đôi mắt anh đều đi kèm với vầng quang sáng rực. Nhưng bây giờ anh thực sự không muốn có bất kỳ liên quan và tiếp xúc nào với cô ta.
Có lẽ là do anh đã quen giữ khoảng cách suốt ba năm, cũng có thể là do anh đã phát hiện ra sự dối trá của cô ấy.
Đồng Kiệt đã cứu cô ta một mạng, nhưng cô ta lại vu khống Đống Kiệt, ngay cả đám tang cũng không đến dự….
“Không, tôi không sao, chỉ là quá mệt rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi.”
Lời này là đang muốn đuổi người đi.
Đồng Tinh Nguyệt sắc mặt trở nên khó coi, nụ cười ân cần khó có thể duy trì được nữa.
“Vậy Thiệu Khiêm, hai ngày nữa em lại tới thăm anh, giờ anh nghỉ ngơi đi.”
Kể từ khi con khốn Đồng Kiệt đó chết, Mạc Thiệu Khiêm đã từ chối cô hết lần này đến lần khác!
Trong lòng cô cay đắng nghĩ, nghiến răng hận Đồng Kiệt.
Cô lo lắng rằng người đàn ông có phẩm chất cao như Mạc Thiệu Khiêm sẽ vì Đồng Kiệt mà thay đổi tình cảm của anh dành cho cô.
Dù sao thì Đồng Kiệt cũng đã kết hôn với anh được ba năm.
Ba năm đó đã phát sinh ra những chuyện gì, ai mà có thể biết được chứ…
Đồng Tinh Nguyệt hít một hơi thật sâu, dựa vào hành lang bên ngoài gọi điện thoại.
“Này, Ngôn Thần, không phải là anh muốn mua lại tập đoàn Vân Việt sao?Anh đến đây một chuyến đi….”
CHƯƠNG 19
Mạc Thiệu Khiêm tinh thần sa sút ở trong phòng bệnh hai ngày.
Sau đó anh trở về ngôi nhà nơi anh và Đồng Kiệt đã chung sống trong ba năm.
Khi nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn nằm trên bàn, anh chợt cảm thấy máu não dâng trào, anh nhặt những mảnh giấy đó xé thành từng mảnh!
Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt!
Anh sững sở.
Bản thân không muốn nhìn thấy đơn ly hôn, là vì không muốn ly hôn với Đồng Kiệt?
Không, làm sao có thể chứ, người phụ nữ đó…
Nhưng trong lòng anh có một giọng nói yếu ớt nói với anh rằng anh chỉ không muốn ly hôn với cô mà thôi, anh đã quen với sự tồn tại của cô.
Mạc Thiệu Khiêm vò đầu bực bội.
Sau khi rời khỏi công ty quá lâu, đã đến lúc anh phải tới để làm việc.
Vừa bước vào cửa văn phòng, anh chợt nhớ ra điều gì đó.
Chiếc nhẫn!
Chiếc nhẫn cưới anh tháo ra và ném xuống bãi cỏ.
Mạc Thiệu Khiêm lao ra ngoài dưới ánh mắt sửng sốt của trợ lý.
Anh lo lắng tìm kiếm xung quanh.
Có quá nhiều cỏ dại trên bãi cỏ, chiếc nhẫn lại quá nhỏ, thật sự rất khó để tìm thấy.
Mạc Thiệu Khiêm tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng đứng giữa bãi cỏ với thần sắc hung ác.
Mọi ngóc ngách trên bãi cỏ đều được anh tìm kiếm một lượt rồi, nhưng không tìm thấy chiếc nhẫn.
— “Cậu đang tìm kiếm cái này à?”
Giọng nói đùa giỡn của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Mạc Thiệu Khiêm quay người lại, phát hiện một người đàn ông có vẻ giàu có và đẹp trai tay đang đút túi nhìn anh.
Người đàn ông còn cầm trên đầu ngón tay một chiếc nhẫn bạc, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm tối sầm lại, “Đây là đồ của tôi, phiền anh hãy trả lại nó cho tôi.”
“Ồ, nhưng làm sao cậu chứng minh được đây là đồ của cậu?”
Người đàn ông nghiêng đầu mỉm cười nham hiểm.
“Tôi là Mạc Thiệu Khiêm, chiếc nhẫn này là nhẫn cưới giữa tôi và… Đồng Kiệt.”
Người đàn ông sờ cằm, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Nhưng như chúng ta đều biết, anh đã ly hôn rồi, dựa vào hành vi ném nhẫn xuống bãi cỏ, xem ra Mạc tiên sinh không còn cần nó nữa.”
Hắn cười nham hiểm: “Đồ đã bị ném đi, ai nhặt được thì là của người đó.”
Vẻ mặt của Mạc Thiệu Khiêm trở nên dữ tợn.
“Anh chắc chưa? Anh có thể đi tìm hiểu. Sẽ không có ai ở Dung Thành muốn chống đối lại tôi.”
“Ồ,” Người đàn ông đưa tay ra, vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến người trước mặt nói, “Để tôi giới thiệu một chút đi. Tôi là người thừa kế của Ngôn Gia ở Mỹ và người đứng đầu khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của Tập đoàn Mochizuki, Ngôn Thần.”
Vẻ mặt của Mạc Thiệu Khiêm hiện ra sự vẻ kinh ngạc.
Ngôn Gia ở Hoa Kỳ khá nổi tiếng trong giới kinh doanh. Tập đoàn Vọng Nguyệt đã trở thành một doanh nghiệp đẳng cấp thế giới, với lợi nhuận ròng hàng năm lên tới hàng chục tỷ đồng.
Thân là thiếu gia nhà họ Ngôn, Ngôn Thần đương nhiên không thể dễ dàng để bị xúc phạm.
Anh ta im lặng một lúc rồi đưa tay ra.
Sức của Ngôn Thần rất mạnh, làm cho tay anh bị đau.
“Anh đang làm gì vậy, Ngôn tiên sinh?”
“Tôi rất có hứng thú với chiếc nhẫn này, nếu anh Mạc muốn lấy lại thì có thể lấy tập đoàn Vân Việt ra để trao đổi.
Anh ta bình tĩnh nói: “Tôi sẽ mua với giá mà anh đề xuất trên mạng”.
Mạc Thiệu Khiêm cau mày lại, trong ánh mắt đã có ngọn lửa tức giận.
“Tại sao Ngôn tiên sinh lại quan tâm đến đồ của vợ tôi vậy?!”
“Sửa lại một chút đi, đó là vợ cũ.” Ngôn Thần cười nói.
“Rất đơn giản, tôi đã từng ở Trung Quốc một thời gian và gặp Đồng Kiệt, tôi rất thích cô ấy.”
20
Điều mà Ngôn Thần không nói là, anh ta đến là vì Đồng Kiệt.
Là thiếu gia của Ngôn Gia, anh được dạy cách chiến đấu trong thế giới kinh doanh và cạnh tranh với các anh chị em của mình để giành tài sản gia đình.
Trong thời gian ở Trung Quốc, Đồng Kiệt đã từng cứu anh, là người phụ nữ dịu dàng nhất mà anh từng gặp.
Người phụ nữ này từ đó đã cắm rễ vào trái tim anh, trở thành ánh trăng trắng sáng mà anh không dám chạm tới.
Sau khi nổi bật giữa nhiều người thừa kế và thành công giành được quyền lực thừa kế, anh không khỏi nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp mà anh đã gặp ở Trung Quốc khi còn nhỏ.
Không phải là không có người phụ nữ nào khác muốn đến gần Ngôn Thần, làm hài lòng anh, nhưng anh ấy cảm thấy những người phụ nữ đỏng đảnh và thô tục đó không phải là điều mà anh muốn.
Ngôn Thần nghe tin cô ấy đã kết hôn, anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc giữ kín tình cảm của mình ở trong lòng.
Thời gian trôi qua nhiều năm cho đến khi anh nhìn thấy tin tức ly hôn của họ trong vòng bạn bè cách đây không lâu!
Ngôn Thần rất phấn khích và cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
…Kết quả là anh biết được cái chết của Đồng Kiệt từ bạn bè của cô ấy.
Hứa Nguyệt đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện.
Đã rất lâu rồi Ngôn Thần không tức giận và tuyệt vọng đến như vậy.
Anh thậm chí còn bắt đầu hối hận vì sao mình không hành động sớm hơn.
Ngôn Thần muốn trả thù Mạc Thiệu Khiêm, người đàn ông đã khiến người phụ nữ anh yêu đau khổ suốt ba năm và cuối cùng phải tự vẫn một cách cô đơn như vậy.
Nhưng vừa mới đây, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định thay đổi cách trả thù.
Mạc Thiệu Khiêm đang tìm chiếc nhẫn, mà cậu ta còn phát điên ở đám tang.
Điều này khiến Ngôn Thần có một suy đoán buồn cười, đó là Mạc Thiệu Khiêm thực sự yêu Đồng Kiệt.
Vậy thì anh sẽ làm cho người đàn ông này nếm mùi hối hận.
Cậu ta sẽ phải dành phần đời còn lại để ăn năn, rơi vào trạng thái tự trách móc và tuyệt vọng.
Vì thế Ngôn Thần nói: “Muốn lấy lại chiếc nhẫn thì phải bán tập đoàn Vân Việt cho tôi. Nếu muốn giữ lại tập đoàn Vân Việt thì đừng nghĩ đến việc lấy lại chiếc nhẫn này.”
Ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng.
Cuối cùng, anh lắc đầu, “Tôi sẽ không bán tập đoàn Vân Việt.”
Tuy chiếc nhẫn có ý nghĩa kỷ niệm, nhưng nó không bằng di sản mà mẹ của Đồng Kiệt để lại, cô ấy đã chiến đấu hết mình để bảo vệ nó.
Biểu cảm của Ngôn Thần hơi động, nhưng cũng không lộ ra vể bất ngờ.
“Đúng rồi, Mạc tiên sinh, tôi có một số chuyện muốn nói với anh. Khi nào anh rảnh, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi nói chuyện được không?”
“…Được.”
Anh ta và Mạc Thiệu Khiêm đã quyết định gặp nhau tại khách sạn Thiên Nhã do Mạc Gia điều hành vào cuối tuần, sau đó thì rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm làm việc đến rất muộn.
Anh cố gắng làm việc ngoài giờ để xoa dịu tâm trạng khó chịu của mình nhưng cũng vô ích.
Anh thấy đã mười một giờ ba mươi tối, trong tiềm thức nghĩ rằng mình nên về trước mười hai giờ.
Nhưng giây tiếp theo, anh nhớ ra ở nhà không có ai đợi anh, lòng anh như rơi xuống đáy.
Mạc Thiệu Khiêm tắm rửa và nằm trên chiếc giường nơi mà Đồng Kiệt đã từng ngủ, mùi hương quen thuộc đọng lại trên chóp mũi.
Tấm chăn và ga trải giường duy nhất mà Đồng Kiệt không vứt đi trước khi tự sát, vẫn còn lưu lại mùi hương của cô.
Mạc Thiệu Khiêm trằn trọc mãi không ngủ được.
Anh lại bị mất ngủ và đau đầu, dù có làm thế nào đi nữa cũng không thể ngủ được.
Người giúp việc Trần Mã mang rất nhiều dầu thơm giúp dễ ngủ đến, thậm chí còn tự mình đun sữa.
Nhưng Mạc Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy mùi nước hoa công nghiệp khiến cho anh càng thêm choáng váng.
Anh bắt đầu nhớ hương trầm mà Đồng Kiệt tự tay làm, nhớ hương thơm của hoa tươi mà cô ấy tự hái.
Những thứ đó đã giúp anh có những đêm ngủ ngon lành và động viên anh hết buổi sáng này đến buổi sáng khác.
Chỉ có ngửi được mùi hương của Đồng Kiệt, anh mới có thể bình tĩnh lại tâm tình cáu kỉnh, bồn chồn của mình.
21
Mạc Thiệu Khiêm không ngủ được, liền đứng dậy đi xử lý công việc còn sót lại ở công ty, hy vọng sau khi giải phóng năng lượng dư thừa thì anh có thể buồn ngủ một chút.
Nhưng cho đến tận bình minh, anh vẫn mở mắt, toàn thân như một tác phẩm điêu khắc khô cứng.
Mạc Thiệu Khiêm hít một hơi thật sâu và lấy điện thoại di động ra gọi cho Dung Thần.
Lần trước hai người suýt chút nữa đã đánh nhau, sau đó rơi vào chiến tranh lạnh.
Người duy nhất mà Mạc Thiệu Khiêm có thể tìm thấy vào lúc này đó là Dung Thần, vì vậy anh chủ động đầu hàng ngay khi cuộc gọi được kết nối, anh nói: “Dung Thần, tôi xin lỗi, trước đây tôi đã hiểu lầm cậu.”
Mới sáng sớm, Dung Thần bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khi nhìn thấy là Mạc Thiệu Khiêm, nỗi tức giận trong lòng lập tức tiêu tan.
Dù sao thì hắn cũng không phải dọn dẹp mớ hỗn độn của cậu ta một hoặc hai lần.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Quả thật, những lời này cậu không nên nói với tôi, người mà cậu nên nói là Đồng Kiệt.”
“Thiệu Khiêm, tôi đã là bạn của cậu nhiều năm như vậy, tôi sẽ không tuyệt giao với cậu chỉ vì một chuyện bình thường như vậy, nhưng những lời cậu nói thật đáng thất vọng. Cô ấy cũng đã mất rồi, sao cậu còn làm như vậy?”
“Cậu đã kết hôn với cô ấy được ba năm. Chúng tôi, những người bạn của chúng ta, có thể thấy rõ cô ấy là người như thế nào. Chỉ có cậu là người vẫn đắm chìm trong giấc mơ mà Đồng Tinh Nguyệt dệt nên cho cậu.”
Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu, giấu đi sự hối hận trong ánh mắt.
“Đừng nói chuyện này nữa, Dung Thần, tôi muốn hỏi cậu có hay không có…”
Hắn trầm ngâm một lát, chậm rãi thốt ra một câu: “Ảnh của Đồng Kiệt hay đồ gì đó không?”
Dung Thần sửng sốt.
“Cậu muốn ảnh của cô ấy à?” Hắn hỏi một cách kỳ lạ.
“Cô ấy đã vứt tất cả mọi thứ, căn nhà trống trơn rồi. Hoặc là cô ấy còn có thể để lại dấu vết gì khác hay không.”
Mạc Thiệu Khiêm không nói. Anh cảm thấy ngôi nhà này xa lạ đến mức khiến anh lo lắng, anh tuyệt vọng đến mức muốn tìm ra thứ gì đó của cô để lấp đầy nó vào.
Thói quen của con người là một điều khủng khiếp.
Anh đã quen với việc Đồng Kiệt sắp xếp mọi thứ xung quanh mình, sẽ vì đó mà anh cảm thấy khó chịu vì sự ra đi cô.
Sau khi gặp Ngôn Thần vào lần trước, nỗi đau của anh càng trở nên sâu sắc hơn.
Tựa như có ai đó đã dùng dao khắc trái tim thành một mớ hỗn độn đẫm máu và viết tên Đồng Kiệt lên đó.
“Tôi có thể thử tìm một số bức ảnh của cô ấy từ người khác và in ra, nhưng đồ đạc cũng đã không có rồi thì ngay cả Hứa Nguyệt cũng không lấy được đồ của Đồng Kiệt. Người phụ nữ đó không có ý định để lại bất cứ thứ gì cả, cho dù có, Hứa Nguyệt chắc chắn cũng sẽ không đưa cho cậu…”
Dung Thần nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Này, Thiệu Khiêm, tôi muốn nói rằng, cậu thật sự…yêu Đồng Kiệt đúng không?”
Mạc Thiệu Khiêm sững lại.
Cách đây không lâu, anh có thể thề rằng Đồng Kiệt là người mà anh ghét nhất.
Nhưng bây giờ, đối mặt với Dung Thần đang truy vấn, anh vô thức muốn phản bác nhưng lại do dự.
Anh có yêu Đồng Kiệt không?
Nếu câu trả lời là không thì tại sao anh lại nhớ cô?
Dung Thần hồi lâu không nghe được câu trả lời của anh, hắn mới thở dài: “Tôi biết mà.”
Đồng Kiệt là một người phụ nữ ưu tú, ân cần, dịu dàng và làm người ta cảm động như vậy, bất kể gặp phải người đàn ông nào, anh ta cũng sẽ có ấn tượng tốt với cô ấy.
Từ tận đáy lòng mình. Dung Thần không hiểu tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại thờ ơ với một người phụ nữ tốt như vậy.
Nhưng xét đến những hành vi gần đây của Mạc Thiệu Khiêm, anh cảm thấy đối phương có lẽ đã yêu mà không hề hay biết.
Dung Thần cảm thấy rất phức tạp, không biết nên đồng cảm cho Đồng Kiệt hay lo lắng cho người bạn của mình.
Sau ba năm bỏ rơi và thơ ơ với Đồng Kiệt, bản thân phát hiện mình đã sớm bị động lòng từ lâu… Chẳng phải thật nực cười và mỉa mai sao?
Nhưng sự việc này nằm ở trên người Mạc Thiệu Khiêm, Dung Thần cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Để lại một bình luận