Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TỰ DO TRONG CƠN BÃO- Chương 3

11

Mạc Thiệu Khiêm không biết mình đã đứng ở chỗ này bao lâu. 

Nhạc chuông của điện thoại đang cầm trên tay cuối cùng cũng khiến suy nghĩ của anh quay trở lại. 

Là Đồng Tinh Nguyệt gọi tới.

Lần đầu tiên, Mạc Thiệu Khiêm không trả lời điện thoại của cô, mà chỉ nhấn nút im lặng, anh bước nhanh về phía chiếc xe đậu cách đó không xa. 

Chiếc xe phóng hết tốc lực, Mạc Thiệu Khiêm không thể đếm được mình đã vượt qua bao nhiêu đèn giao thông mới có thể đến được trước nhà mình. 

Anh nhanh chóng xuống xe, còn chưa kịp đóng cửa xe lại, liền lao nhanh chạy vào nhà. 

Vừa mở cửa, một luồng khí lạnh ập vào.

Lúc này là thời gian người làm thuê dọn dẹp hàng ngày, dì Trần đang dọn dẹp trong phòng khách, nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm trở về, kinh ngạc hỏi: “Cậu Mạc, có chuyện gì vậy?Sao hôm nay lại về nhà vào giờ này?”

“Mắt cậu bị sao thế? Tại sao lại đỏ như vậy?”

Ngay cả những người làm chưa từng tiếp xúc nhiều với Mạc Thiệu Khiêm, cũng có thể nhận thấy tâm trạng của anh có gì đó không ổn.

Cuối cùng Mạc Thiệu Khiêm lên tiếng hỏi: “Đồng Kiệt đâu? Mấy ngày nay cô ta có về qua nhà không?

Từ khi cô ta đệ đơn ly hôn, chuyển đồ đạc đi, cũng đã được nửa tháng rồi. 

Không thể nào mà không quay lại đến một lần. 

Nhất định là có trở về. 

Dì Trần nghe vậy sửng sốt, bà hơi ngạc nhiên khi Mạc Thiệu Khiêm lại chủ động hỏi thăm về cô Đồng. “Cậu Mặc, mấy ngày nay tôi đến dọn dẹp đều không thấy cô ấy, tôi tưởng cô ấy đang đi du lịch rồi.”

“Cậu Mặc, nếu như cậu có chuyện gì quan trọng muốn hỏi cô ấy, thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy.”

Không phải là Mạc Thiệu Khiêm chưa gọi cho Đồng Kiệt. 

Trên đường về nhà, anh đã gọi cho cô hơn chục lần rồi, nhưng lần nào gọi cho cô cũng không liên lạc được. 

Cô đã chặn hoàn toàn số của anh.

Vì lý do này, anh đã ra ngoài mua một chiếc sim điện thoại di động mới và gọi lại bằng số mới. 

Nhưng vẫn không thể liên lạc được. 

Lời nói của Hứa Nguyệt như một trận sét lớn, nó khuấy động một làn sóng giữ dội vào trái tim vốn bình lặng của anh. 

Ngay từ đầu anh đã không tin vào điều đó.

Đây nhất định là một trò đùa do Đồng Kiệt và Hứa Nguyệt hợp tác thực hiện. Chỉ cần anh tìm thấy cô ta, trò đùa này sẽ hoàn toàn kết thúc. 

Tự sát. 

Làm sao cô ta có thể tự sát được?

“Đây là ba tháng tiền lương, tôi sẽ trả trước cho dì, mấy ngày nay dì sẽ ở lại đây, Tôi sẽ thuê toàn bộ thời gian của dì. Chỉ cần thấy Đồng Kiệt trở về, ngay lập tức phải thông báo cho tôi.”

Dì Trần sửng sốt, nhìn tấm thẻ trước mặt, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

“Cậu Mặc…” Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì Mạc Thiệu Khiêm đã lấy chìa khóa xe và rời khỏi cửa.

Anh lái xe đến Mạc Gia. Vừa xuống xe, anh đã đi thẳng đến cửa lớn.

Kể từ khi Đồng Kiệt gả vào Mạc Gia, cô vẫn luôn được lòng của bố mẹ anh. Hầu như cứ cách tuần cô lại đến đây thăm hai vị trưởng lão hai hoặc ba lần, cho dù họ đã ly hôn, dựa trên tình nghĩa của cô với hai trưởng lão nhà họ Mặc, không thể nào một lần cũng không tới thăm họ.

Xem như… 

Xem như cô muốn cắt đứt quan hệ với anh hoàn toàn đi, thì trước khi cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ này. Cũng sẽ tới Mạc Gia thăm họ một lần. 

Nói không chừng, Cô sẽ nói với bố mẹ rằng cô ta sẽ đi đâu. 

Nói không chừng, bố mẹ anh vẫn còn liên lạc với Đồng Kiệt.

Suy nghĩ của Mạc Thiệu Khiêm hỗn loạn đến mức thậm chí anh còn không nhận ra rằng, tay của mình đã run lên khi nhấn vân tay cửa.

“Thiếu Gia?”

12

Vừa mở cửa, người làm trong gia đình đã tiến tới chỗ anh, như thể họ rất ngạc nhiên khi anh đột nhiên về nhà vào lúc này. Ông bà Mạc nghe thấy tiếng động, lập tức từ phòng khách đi ra.

Vẫn là Mạc phu nhân phản ứng đầu tiên, ra lệnh cho người làm đi chuẩn bị bữa tối, rồi bước đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm hỏi: “Sao con lại về vào lúc này?Mấy hôm trước gọi cho con mấy lần nhưng tại sao không chịu nghe máy?”

Mạc Thiệu Khiêm còn chưa cởi chiếc ác vest ra, anh đã hỏi: “Đồng Kiệt có về đây không ạ?” Cả ông Mạc và bà Mạc đều sửng sốt, nhưng ông Mạc ngay lập tức dùng nạng đập mạnh xuống đất.

“Việc này tôi còn chưa hỏi cậu đây, nhưng cậu lại tự mình tìm đến cửa. Tôi xem tin tức đều đang lan truyền cậu và Đồng Kiệt đã ly hôn!Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cậu giải thích rõ ràng cho tôi!”

Bà Mặc cũng xen vào, vẻ mặt lo lắng nói: “Thiệu Khiêm, giữa con và Đồng Kiệt đã xảy ra chuyện gì vậy?Đứa trẻ ngoan như vậy, gả cho con ba năm nay, nó chưa từng làm chuyện gì sai trái, hết lòng phụ dưỡng ba mẹ. Rốt cuộc con còn có cái gì không hài lòng! Nhất định phải muốn lấy bằng được Đồng Tinh Nguyệt kia sao? Đứa nhỏ kia nhìn con không hề đơn thuần, xem như hai đứa có ở bên nhau thì cũng có thể đi được bao lâu?”

“Mấy ngày nay con không trả lời điện thoại, Đồng Kiệt cũng không tìm được, chúng ta chỉ có thể ở nhà lo lắng. Tóm lại, ba con và ta không đồng ý việc con và Đồng Kiệt ly hôn, còn không mau đi tìm Đồng Kiệt mang về nhà cho mẹ!”

Mạc Thiệu Khiêm lúc này cũng không để ý tới lời mắng mỏ của bà Mạc, trong đầu anh chỉ có một câu: Không tìm thấy Đồng Kiệt. 

Đồng Kiệt cũng không về đây. 

Cô đã quyết tâm rời đi như vậy. 

Trước đi khi còn mang hết đồ đạc đi. 

Sau khi rời đi, còn chặn anh, để không ai có thể tìm thấy tin tức gì về cô. 

Thậm chí, ngay cả những người cô thường đến thăm nhất, cũng không còn ghé qua thăm họ một lần. 

Cũng vì vậy mà không tìm được người, nên mới nhờ Hứa Nguyệt bịa ra những điều vớ vẩn đó. 

Những lời phàn nàn của ông bà Mạc vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng Mạc Thiệu Khiêm không nghe được một lời nào, anh chỉ để lại một câu: “Con sẽ đi tìm cô ấy về.” Rồi lao ra khỏi cửa.

Không có ở nhà.

Mạc Gia cũng không về.

Còn ở chỗ nào có thể tìm được cô ta?

Đây là lần đầu tiên trong đời Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy hoảng sợ vô cớ, bởi vì anh phát hiện ra rằng, ngay cả khi Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh bạch cầu và nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, trái tim anh cũng chưa bao giờ hỗn loạn như bây giờ. 

Cuối cùng anh lái xe đến Đồng Gia. 

Đây là nơi duy nhất, anh có thể nghĩ ra vào lúc này, nơi mà Đồng Kiệt sẽ đi. 

Trước đó, Đồng Kiệt đã đệ đơn ly hôn trước mặt anh và nói rằng cô muốn dọn ra khỏi ngôi nhà này.

Lúc đó, Mạc Thiệu Khiêm chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày hôm nay, anh sẽ điên cuồng đi tìm cô như vậy. 

Chắc chắn là do trò đùa của Hứa Nguyệt quá hoang đường đi.

Anh nghĩ. 

Lố bịch đến mức, anh nhất định phải tìm được Đồng Kiệt, để chứng minh rằng đó chỉ là một trò đùa.

Trong đời anh chưa bao giờ lái xe nhanh đến thế. 

Hôm nay chỉ là một ngày ngắn ngủi nhưng anh đã lái xe tới những ba lần.

Khi đến được Đồng Gia thì trời cũng đã khuya rồi.

Đồng Tinh Nguyệt mở cửa ra thì nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm, trong ánh mắt lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc. Hôm nay cô đã gọi điện cho Mạc Thiệu Khiêm đến ba bốn lần để rủ anh đi chơi, nhưng lần nào cũng không liên lạc được. Nghĩ rằng có thể là do anh đang bận việc ở công ty, ĐồngTinh Nguyệt cũng đành bất lực, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài hờn dỗi ở nhà một mình. Không ngờ vừa rồi chuông cửa vang lên, người đứng ngoài cửa chính là Mạc Thiệu Khiêm. 

“Thiệu Khiêm!”

Đồng Tinh Nguyệt không giấu được vẻ vui mừng. Cô đang định hỏi anh có phải vừa tan làm không và tại sao anh lại đến gặp cô muộn như vậy, giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô cứng đờ. 

Bởi vì Mạc Thiệu Khiêm đã đi ngang qua cô, vừa đi vào trong vừa hỏi: “Đồng Kiệt có về đây không?”

13

“Thiệu Khiêm? Anh nói cái gì?” Đồng Tinh Nguyệt không thể tin được những gì bản thân mình vừa nghe được. 

Đồng Kiệt?

Khuya như vậy, anh lái xe cả đoạn đường dài tới đây, không phải vì muốn gặp cô, mà là vì Đồng Kiệt, đến để tìm Đồng Kiệt? 

Thấy Đồng Tinh Nguyệt không đưa ra được câu trả lời mình mong muốn, Mạc Thiệu Khiêm đi thẳng vào phòng khách. 

Phòng khách không có một bóng người. 

Đồng Gia có ba phòng, một là phòng ngủ chính, một là phòng ngủ phụ, còn lại… 

Nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm dừng chân trước một căn phòng, Đồng Tinh Nguyệt vội vàng bước tới: “Thiệu Khiêm, đây là phòng chứa đồ, anh muốn vào xem à?”

Mạc Thiệu Khiêm không trả lời mà liếc nhìn cô, anh hỏi: “Tinh Nguyệt, Đồng Gia các người có ba phòng.”

Đồng Tinh Nguyệt không hiểu tại sao, tưởng rằng anh đang hỏi, vội vàng gật đầu. 

“Đúng vậy.”

Có ba phòng.

Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm tối sầm lại, “Ba mẹ em ở một phòng, em ở phòng kia, phòng còn lại, được em biến thành phòng để đồ à?”

Đồng Tinh Nguyệt vẫn chưa hiểu Mạc Thiệu Khiêm là muốn biểu đạt điều gì, “Đúng vậy, Thiệu Khiêm, sao vậy?”

Sắc mặt của Mạc Thiệu Khiêm càng ngày càng khó coi, từng câu từng chữ nói: “Vậy Đồng Kiệt khi trở về sẽ ở đâu?” 

Lúc còn nhỏ, mỗi khi ba mẹ cãi nhau, mẹ lại thu dọn đồ đạc và về nhà ba mẹ đẻ.

Cho dù là những gia đình khác, anh tin rằng cũng sẽ như vậy. 

Nguyên tắc muôn thuở của người phụ nữ là sẽ về nhà ba mẹ đẻ sau khi cãi nhau với chồng. 

Anh và Đồng Kiệt đã kết hôn được ba năm. Trong ba năm qua, vì sự thờ ơ và đôi khi là những lời nói cay nghiệt của anh, Đồng Kiệt nhất định đã phải chịu nhiều ấm ức, cũng có nhiều lần cô mang hành lý rời khỏi nhà.

Anh luôn cho rằng cô ấy sẽ trở về nhà họ Đồng.

Nhưng bây giờ xem ra, từ khi mẹ cô qua đời, trong gia đình họ Đồng này, sớm đã không còn chỗ cho cô.

Gia đình mà cô cùng anh thành lập là ngôi nhà duy nhất mà cô có thể dựa vào.

Nhưng anh đã làm cô tức giận vô số lần mà bỏ ra khỏi nhà.

Nhưng anh đã quên mất rằng, cô ấy thậm chí còn không có đến một người nhà để tâm sự cùng.

“Tinh Nguyệt.”Khi Đồng Tinh Nguyệt vẫn còn đang choáng váng, Mạc Thiệu Khiêm nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô ta, “Trước đây, em từng nói với tôi rằng, em và mẹ em nhà họ Đồng phải chịu đủ loại ấm ức. Đồng Kiệt đổ lỗi cho em vì đã gây ra cái chết của mẹ cô ấy, cho nên cô ấy đã dùng thân phận đại tiểu thư để gây khó dễ cho em, điều này có đúng không?”

Nếu điều này là thật, thì làm sao Đồng Kiệt lại ngay cả một phòng trong căn nhà này cũng không có! 

Anh nên biết điều này sớm hơn chứ. 

Bề ngoài cô ấy luôn kiêu ngạo và độc đoán, nhưng khi nhìn thấy một con bướm bay vào nhà, cô ấy cũng sẽ cẩn thận mở cửa sổ để thả nó ra, vậy thì làm sao có thể là người độc địa như vậy. 

“Thiệu Khiêm, đó đều là sự thật, em không hề nói dối, Đồng Kiệt đúng thật là đã bắt nạt em, cô ta không chỉ bắt nạt em, còn bắt nạt mẹ em nữa, thậm chí còn cướp đi người thích em, là anh, cô ta…”

Đồng Tinh Nguyệt càng muốn giải thích, càng lộ rõ ​​sự hoảng loạn của cô. 

Mạc Thiệu Khiêm không muốn nghe thêm nữa, thất vọng nhìn cô rồi quay người rời đi.

“Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm!” Đồng Tinh Nguyệt vội vàng đuổi theo, nhưng đã không nhìn thấy hình bóng của Mạc Thiệu Khiêm nữa. 

Mạc Thiệu khiêm lái xe rất nhanh. 

Chính anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.

Anh tức giận vì gia đình của họ, Mạc Gia, Đồng Gia đều không thể tìm thấy Đồng Kiệt, hay anh tức giận vì những năm qua anh đã trở nên ngu ngốc như vậy? 

Hoặc có thể là, cả hai điều trên.

Anh nhấn ga, xe phóng điên cuồng, không biết xe đã chạy được bao lâu, cuối cùng anh mới dừng xe lại bên đường và gọi điện thoại cho ai đó.

“Tìm một người giúp tôi.”

14

Nửa đêm, Dung Thần đang ngủ mê man, đột nhiên nhận được điện thoại của Mặc Thiệu Khiêm, còn chưa kịp tình táo thì đã nghe được Mạc Thiệu Khiêm nhờ giúp tìm người.

Lúc đó anh vẫn cứ nghĩ mình mơ ngủ nên nghe nhầm, lập tức lấy điện thoại ra khỏi tai và kiểm tra thời gian, đúng là sáng sớm, không sai.

“Đêm khuya như này, cậu muốn tìm ai?” 

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu rồi mới khàn giọng nói: “Đồng Kiệt.”

“Cái gì?” Dung Thần vừa nghe được lời này, cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất. 

“Tôi không nghe nhầm chứ?Cậu nói gì cơ?Cậu muốn tìm Đồng Kiệt.”

Mạc Thiệu Khiêm: “Ừ.” 

Anh muốn tìm Đồng Kiệt.

Lần này đến lượt Dung Thần bối rối: “Cậu muốn tìm cô ấy làm gì?” 

Nếu như anh nhớ không lầm, người này mới mấy hôm trước còn nói gì mà ly hôn tốt, không còn quan hệ gì với cô ta nữa. Tại sao bây giờ cậu ta lại phát điên lên muốn tìm kiếm cô ấy như vậy?

Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, hồi lâu sau, anh mới nói: “Hôm nay tôi gặp Từ Nguyệt, cô ấy nói với tôi rằng Đồng Kiệt đã nhảy xuống biển tự tử. Tôi muốn tìm Đồng Kiệt và nói cho cô ấy biết.. . đừng làm ra những trò đùa ngu ngốc này nữa. Tôi không quan tâm đâu.”

“Cái gì, Hứa Nguyệt nói Đồng Kiệt tự sát?!” Dung Thần đang chuẩn bị nói mình đang nghe được trò đùa quốc tế gì đây, nhưng giây tiếp theo hắn chợt nhớ ra, với tính cách của Hứa Nguyệt, cho dù là Đồng Kiệt đi nữa, thì cũng không lấy mạng sống của mình ra để đùa như vậy. Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ nó đi.

“Được rồi, tôi sẽ đi kiểm tra ngay!”

Hắn không có ý định thăm dò suy nghĩ của Mạc thiệu Khiêm nữa, lập tức cúp điện thoại.

Mạc Thiệu Khiêm tháo tai nghe ra, không còn cử động gì nữa. 

Một đêm trôi qua, anh ngồi trong xe rất lâu, không hề chợp mắt.

Không biết qua bao lâu, lúc tờ mờ sáng, điện thoại của anh đột nhiên rung lên.

Là Dung Thần. 

Mạc Thiệu Khiêm ngay lập tức nhấn nút kết nối.

“Cô ta ở đâu?”

Dung Thần vốn luôn ồn ào mà lúc này lại không có phản ứng, đầu bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu.

Trái tim của Mạc Thiệu Khiêm giống như đang chìm xuống đáy biển, bồng bềnh lên xuống.

Không thể chịu đựng được sự im lặng chết chóc này, anh lại nói hỏi một lần nữa 

“Cô ta ở đâu?Gửi địa chỉ cho tôi!”

“Thiệu Khiêm…”Giọng nói của Dung Thần cuối cùng cũng chậm rãi vang lên, “Cậu phải chuẩn bị tinh thần.” 

“Hứa Nguyệt không nói dối, cách đây 10 ngày ở Tây Hải có người nhảy xuống tự tự, xác trôi nổi trên mặt nước, sưng tấy, cảnh sát tìm kiếm người nhà để nhận thi thể. Hai ngày trước, sau khi so sánh, kết quả là Đồng Kiệt, cảnh sát cũng đã phục hồi điện thoại di động của cô ấy, mọi thứ trong điện thoại đều đã xoá hết, chỉ để lại số của Hứa Nguyệt, hiện tại Hứa Nguyệt đã đưa thi thể về và đang âm thầm lo việc tang lễ.”

“Tôi đã tìm ra được, Đồng Kiệt đã tử tử vào ngày thứ hai, sau khi cô ấy và cậu ly hôn…” 

Sau đó, Dung Thần đột nhiên nghẹn ngào, không nói nữa. 

Lần này đến lượt Mạc Thiệu Khiêm im lặng. 

Dung Thần đợi hơn mười giây vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, gần như là không nghe thấy được cả tiếng thở của Mạc Thiệu Khiêm, đang định nói tiếp thì Mạc Thiệu Khiêm rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu mang theo ý cười.

“Ngay cả cậu cũng cùng bọn họ lừa tôi?” 

“Dung Thần, bọn họ đã cho cậu thứ gì để lừa tôi chứ?”

15 

Dung Thần sửng sốt hai giây, không thể tin nổi hét lên: “Mạc Thiệu Khiêm, cậu điên rồi sao? Tôi và cậu lớn lên cùng nhau, cậu cho rằng tôi sẽ làm ra loại chuyện này sao?”

“Dung Thần, tôi không tin một người như cô ta lại đi tìm cái chết.” 

Mạc Thiệu Khiêm khịt mũi, “Cô ta yêu tôi đến mức trói tôi ở bên cạnh cô ta suốt ba năm. Có lẽ lần này là một chiêu trò mới, tôi không tin cô ta sẽ đi tự sát đâu!”

“Những gì tôi nói đều là sự thật!” Dung Thần nghiến răng nói, “Cậu không tin thì thôi bỏ đi, haizz, tôi khuyên cậu, cậu cũng không nghe, tuỳ cậu thôi!”

Hắn cũng có tính tình của một thiếu gia, nửa đêm bị gọi đi làm phiền, tốt bụng giúp cậu ta điều tra, cậu ta không cảm kích thì thôi, mà còn phát điên lên nói rằng hắn đang lừa cậu ta sao?! 

Dung Thần tức giận đến muốn cúp điện thoại. 

Tuy nhiên, khi suy nghĩ của hắn luân chuyển, hắn vô thức nói thêm vài từ:

“Hãy suy nghĩ kỹ đi, cho dù cô ấy cố tình biến mất một thời gian để khiến cậu lo lắng, nhằm thu hút sự chú ý của cậu, cô ấy cũng chưa bao giờ nói dối hay bịa đặt tin tức về cái chết của mình cả.”

Đồng Kiệt luôn tôn trọng và yêu quý hai trưởng lão của nhà họ Mạc. Cậu có nghĩ rằng cô ấy sẽ giả chết để khiến những người mà mình yêu thương phải đau buồn và lo lắng không?

“Mà cảnh sát có thể kiểm tra DNA mà! Nếu còn cho rằng tất cả đều là giả, có thể nhờ người khác kiểm tra tung tích của Đồng Kiệt, sau ngày cô ấy nhảy xuống biển, và một số dấu vết tin tức từ cô ấy nữa.”

“Một người còn đang sống, cho dù có bị giấu đi thì cũng nhất định phải có dấu vết, đúng không?Nhưng nếu đó là sự thật, cậu cũng phải tự thu xếp ổn thoả nhé!”

Đầu bên kia điện thoại bị Dung Thần cúp máy, có âm báo bận.

Giả mạo!

Nhất định là giả! 

Hơi thở của Mạc Thiệu Khiêm trở nên nặng nề, anh vô thức nắm chặt lấy điện thoại trong lòng bàn tay. 

Anh không có thời gian để nghĩ về cơn hoảng loạn thoáng qua của mình.

Anh chỉ muốn bắt Đồng Kiệt ra khỏi góc nơi cô đang trốn!

Mạc Thiệu Khiêm lại gọi cho trợ lý của mình và yêu cầu anh ta kiểm tra tung tích của Đồng Kiệt. 

Sau đó, anh lái xe đến đồn cảnh sát ở Dung Thành với quầng thâm mắt hiện rõ vẻ mất ngủ. 

Cảnh sát nhanh chóng nhận ra đây là chủ tịch của tập đoàn Mạc Thị, ngay lập tức chào đón anh.

“Ngài tìm cô Đồng Kiệt?”

Cảnh sát sửng sốt: “Ngài là người nhà của cô Đồng Kiệt sao? Thi thể của cô ấy được bạn bè tới mang đi rồi. Lúc đầu thi thể của cô ấy được để ở đây, chúng tôi còn tưởng cô ấy không có người nhà…”

“Đủ rồi!” Mạc Thiệu Khiêm giận dữ hét lên, cắt ngang lời nói còn dang dở của anh cảnh sát. 

Hai từ “Người chết” này, không hiểu sao lại khơi dậy sự phản kháng của anh. 

Trong lòng anh có chút khó chịu, anh không hy vòng dùng từ này đối với Đồng Kiệt.

“Anh là cảnh sát, anh đã nhận hối lộ từ cô ấy phải không?Giúp cô ấy lừa tôi và bày ra những trò này đúng không? Đạo đức nghề nghiệp của anh ở đâu?” 

Mạc Thiệu Khiêm đưa tay ra đập mạnh xuống bàn. 

Các cảnh sát nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu ý của anh ta là gì.

“Mạc tiên sinh, chúng tôi không hiểu ý của anh lắm, nhưng dựa vào số liệu, chúng tôi không thể nói dối được. Đồng Kiệt quả thực là nữ thi thể đã nhảy xuống biển tự tử mấy ngày trước.”

Mạc Thiệu Khiêm liếc nhìn mọi người có mặt bằng ánh mắt lạnh lùng. 

“Nếu còn tiếp tục lừa dối tôi, đừng trách tôi mất kiên nhẫn mà báo cáo với cấp trên của các người.”

Sắc mặt mọi người trở nên khó coi.

Người cảnh sát lên tiếng trước dẫn đầu nói: “Anh Mặc, chúng tôi phục vụ nhân dân rất kỷ luật, không có tình huống như anh nói, nếu còn nghi ngờ thì anh có thể tự mình đi điều tra. Kết quả là một sự thật và điều đó sẽ không thể thay đổi.” 

Họ đều phàn nàn trong lòng: Sao người giàu thời nay lại kỳ quặc như vậy chứ! 

Mạc Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm vào anh cảnh sát, đôi mắt anh dần dần đỏ lên. 

Cuối cùng, anh không còn cách nào khác ngoài bất đắc dĩ rời đi.

Tập sau có pass, nhận pass tại đây nha~


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!