Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CẢM XÚC CHƯA ĐƯỢC THỔ LỘ- Ngoại Truyện

Vào ngày con gái yêu Tiểu Đường Tâm được một tháng tuổi, cuốn sách của Đường Thanh cũng được xuất bản.

Người đến chúc mừng đông như trẩy hội.

Tiểu Đường Tâm thừa hưởng những ưu điểm của cả bố và mẹ, phấn điêu ngọc trác, đặc biệt rất dễ thương, thậm chí ngay đến Lục Trạm còn nói đùa rằng, muốn cùng Đường Thanh thực hiện một đính ước.

Về phần Luke, người đang ở nước Mỹ xa xôi kia, đã nhờ Mỹ Lệ gửi về một tác phẩm thư pháp, thể hiện rằng bản thân gần đây đang nghiên cứu thư pháp của Chân Thanh, đặc biệt tự tay viết lời chúc mừng gửi tới, đồng thời còn yêu cầu Đường Thanh nhất định phải đóng khung treo ở nhà.

Đường Thanh và Đường Mật lo lắng mở cuộn giấy ra, chỉ thấy trên đó có vài chữ lớn.

“Đường Mật Đường Tâm Điềm Điềm Mật Mật.”

Đường Mật cười khúc khích, tiến sĩ Luke thật có lòng.

Mà Đường Thanh ở một bên, bế Tiểu Đường Tâm, anh nhìn khuôn mặt nghiêng của vợ mình, không khỏi hình dung ra dáng vẻ của Đường Mật khi cô còn nhỏ.

Anh nghĩ, lúc Mật Mật còn nhỏ, nhất định cũng đã dễ thương như thế này.

Chỉ tiếc là, lúc gặp được cô, đã là trung học rồi.

Hôm nay quả thật là một ngày rất náo nhiệt và vui vẻ, nhìn Tiểu Đường tâm được anh bế trên tay, không khỏi nhớ lại tuổi thơ của chính mình.

Đường Thanh từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, vì anh biết rằng chỉ khi ngoan ngoãn mới có được tình yêu thương của ba mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn được mọi người coi là “con người ta”, học hành xuất sắc, đẹp trai, thân thiện và không có bất cứ một khuyết điểm nào.

Nhưng bản thân là người như thế nào, lại chỉ có bản thân mới hiểu rõ.

Khi còn là học sinh năm nhất trung học, mẹ ruột của anh bất ngờ xuất hiện, ầm ĩ một trận lớn, đòi được gặp anh.

Anh đã từng có một tia hy vọng đối với người mẹ ruột này, nhưng đã nhanh chóng phát hiện ra rằng mẹ ruột của anh chỉ vì đã tiêu hết số tiền đền bù mà Đường Trung đã cho bà ta sau khi ly hôn, trong lúc tuyệt vọng mới quay lại tìm gặp anh.

Sau khi Đường Trung đưa tiền cho bà ta, bà ta lập tức bay ra nước ngoài hưởng thụ, nhanh đến mức giống như sợ rằng Đường Thanh sẽ đeo bám mình.

Anh đối với người “Mẹ ruột” lạ lẫm này, không có bất cứ tình cảm gì.

Nhưng nhờ sự tấn công toàn diện của mẹ ruột nhằm vào Đường Lệ Lệ vì để đạt được mục đích riêng của bà ta, mà Đường Thanh mới biết rằng mẹ nuôi của anh, có một cô con gái chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, lại chưa bao giờ gặp mẹ của mình.

Và thế là, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của anh, Đường Mật đã được đón về. 

Đường Thanh vẫn còn nhớ ngày hôm đó.

Trước khi gặp cô, thực ra anh rất lo lắng, hồi hộp đến mức cần một quả bóng nảy để thư giãn.

Đường Mật xuất hiện, cô ấy rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, lặng lẽ đứng trong đại sảnh, ánh nắng bao trọn cơ thể cô ấy, giống như một nàng công chúa vừa bước ra khỏi rừng.

Anh chủ động đưa tay về phía cô, nhưng cô lại giật mình.

Lần bắt tay đó không thành công, bởi vì trước khi cô đưa tay ra, Đường Lệ Lệ đã làm ngắt đoạn, còn giải thích với họ rằng Đường Mật là đứa trẻ không thích nói chuyện.

Sau đó, cô chuyển vào kí túc xá của trường ở.

Có lẽ là vì cảm thấy tội lỗi, có thể là vì thương hại, với tư cách là một người anh trai, anh luôn cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô.

Cơ thể của cô yếu đuối, anh sẽ mang trái cây cho cô, toán học của cô không tốt, anh sẽ kèm cặp cô học.

Lúc đó, anh có một người “bạn gái” là bạn học cùng lớp Ngọc Thanh.

Thực ra Ngọc Thanh cũng không hẳn là bạn gái, sự khởi đầu của hai người họ, đơn giản là vì lúc đó việc ghép cặp trong lớp khá phổ biến, mà anh lại luôn nhận được những lá thư tỏ tình, có chút phiền.

Và thế là, Ngọc Thanh đã tìm đến anh, cô ta nói rằng bản thân cô ta cũng cảm thấy rất phiền khi mỗi ngày đều nhận được những lá thư tỏ tình vô vị kia, hay là cô ta sẽ đi thông báo với mọi người rằng hai người đang yêu nhau, để cắt đứt sự nhớ nhung của những người khác về họ, bản thân cũng có thể tập trung học hành mà không bị làm quấy rầy.

Bố mẹ của hai người họ cũng quen biết, Đường Thanh suy nghĩ, sau đó cũng đồng ý.

Nhưng anh không biết rằng việc đóng vai “bạn trai” của người khác lại phiền phức đến như thế.

Ngọc Thanh nói rằng diễn kịch phải phải diễn sao cho tròn vai, anh phải đối với cô ta ân cần, quan tâm cô ta nhiều hơn nữa, còn phải có đôi có cặp, cùng nhau tham gia mọi hoạt động, ví dụ như ca há, xem phim, đủ mọi thể loại…

Bằng cách này, sẽ không ai nghi ngờ rằng họ là một cặp đôi giả.

Anh đã cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của Ngọc Thanh, dù sao thì hai người cũng giúp đỡ lẫn nhau, nhưng lại bị quấy rầy vượt quá sức chịu đựng.

So với việc phải đeo mặt nạ giả dối đi ra ngoài, anh lại thực sự thích ở bên Đường Mật hơn cả. 

Anh cũng không biết tại sao, ở bên cạnh Đường mật luôn cảm thấy rất thoải mái, rất thư giãn.

Anh cho rằng nguyên nhân là do anh cảm thấy có lỗi với cô, nên coi cô như em gái ruột của mình.

Lúc đó, anh đối với Đường Mật, chỉ vì một việc mà tức giận.

Đó là vụ “bắt nạt” đó.

Anh đã nhìn thấy ghi chú “nguyền rủa” trong cuốn sách toán của Đường Mật, mà lúc anh phát hiện ra, sự việc bắt nạt Đường Mật đó, đã diễn ra được một thời gian rồi.

Anh rất tức giận, hỏi Đường Mật vì sao không nói cho gia đình biết, cô lặng lẽ nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Việc này em có thể tự mình giải quyết, không muốn gây phiền toái cho người khác.”

“Tự mình giải quyết?Là nhẫn nhịn sao?” Anh càng tức giận hơn.

“Chỉ có thể nhận nhịn trước,”Vẻ mặt của cô bình thản như không bận tâm đến bất cứ điều gì, “Những việc như vậy trước đây em đã trải qua rồi, nếu như bây giờ em nói với giáo viên, điều duy nhất mà giáo viên có thể làm là răn đe bọn họ một chút, nhưng khi không có mặt giáo viên, bọn họ sẽ bắt nạt em còn thậm tệ hơn nữa, mà còn không để lại bất cứ vết tích gì.”

“Hơn nữa, sau lưng bọn họ còn có kẻ cầm đầu chỉ đạo, cho dù bọn họ có không bắt nạt em nữa, thì vẫn sẽ có người khác tới bắt nạt em.”

Cô ngẩng đầu lên, “Bây giờ bọn họ thấy em không phản kháng lại, sẽ không kiêng nể gì đâu, như vậy em mới có thể thu thập được chứng cứ, tạo ra một cú đáp trả đối với họ, như vậy họ mới thôi bắt nạt em nữa.”

“Ai là kẻ đứng sau?Em đã biết chưa?”

Đường Mật ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, im lặng một lúc, “Em không biết.”

Đường Thanh nhìn cô, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

“Chuyện này đừng lo lắng,” anh đặt tay lên bờ vai gầy gò của cô, “Chỉ cần anh trai em còn ở đây, anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa.”

Anh kiên quyết thu thập, sắp xếp chứng cứ, thông báo cho quản lý ký túc xá.

Sau đó cùng nhau đến gặp hiệu trưởng, khiến ba người đó phải nghỉ học.

Đáng tiếc ba người đó không biết kẻ đứng sau là ai.

Họ chỉ biết nếu bắt nạt Đường Mật thì ngày hôm sau tiền sẽ được trao cho bọn họ thông qua bọn côn đồ ngoài trường.

Anh muốn tiếp tục điều tra, nhưng Đường Mật lại nói bỏ qua chuyện đó đi.

Nhưng anh vẫn tuyên bố với toàn trường: “Đường Mật là em gái của tôi, nếu có ai tìm em ấy gây rắc rối, tôi sẽ tìm người đó tính sổ.”

Sau đó, không ai dám gây rắc rối cho Đường Mật nữa, kể cả một số người theo đuổi cô trước đây, tất cả đều rút lui.

Cuối năm thứ hai trung học, anh và Ngọc Thanh “chia tay”.

Trong kỳ nghỉ hè năm đó, anh và Đường Mật mỗi ngày đều ở bên nhau, anh đưa cô đi học, chơi cùng cô, nhìn cô cười, điều này khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Ai biết được rằng, sau khi bắt đầu năm học mới, cô bắt đầu tránh mặt anh.

Anh nghĩ hoài cũng không ra.

Thường làm được nửa đề ôn tập, lại bắt đầu ngây người, lại vẫn không thể nghĩ ra được nguyên nhân tại sao.

Ngay cả tờ giấy nháp, cũng chứa đầy những suy đoán khác nhau về việc “Mật Mật  có thể tức giận vì điều gì?”

Tại thời điểm đó, tinh thần bồn chồn của anh rõ ràng tới mức, ngay tới cả người cùng bàn cũng lặng lẽ hỏi, có phải hay không anh đang yêu đương gì rồi.

Cuối cùng, anh hạ quyết tâm, chặn cô ở nhà.

Suy cho cùng, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng duy nhất là anh quá nghiêm khắc, luôn chằm chằm xem thành tích môn toán của cô ấy, đến mức cô ấy thấy phiền.

Anh điều chỉnh lại cường độ kèm cặp, quả nhiên sau đó Đường Mật cũng không còn trốn tránh anh nữa.

Cứ như vậy, cho tới khi Đường Mật vào năm ba trung học.

Đêm cô đổ bệnh hôm đó, anh nói rằng bản thân anh cũng hy vọng cô có thể vào được đại học Hải Thành.

Cô hỏi tại sao, anh nói rằng, nếu như cô có thể ở bên cạnh anh, bản thân cũng có thể an tâm hơn. 

Nhưng tại sao nhất định lại muốn cô ở bên cạnh, anh lại chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, chỉ là cảm thấy, chỉ cần cô ở đó, anh sẽ cảm thấy an tâm.

Một ngày sau khi kỳ thi thử lần thứ hai kết thúc, anh đặc biệt xin giáo sư được nghỉ một ngày, mua một quả bóng nảy màu đỏ rồi đến cổng trường đợi cô.

Nhưng điều anh đợi được, lại là tin cô dự định ra nước ngoài, bỏ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tin tức này như một tia sét đánh vào tai anh, anh vội chạy về nhà để chất vấn bố mẹ nhưng lại bị cô làm cho nói không nên lời.

Hoá ra cô ấy thật sự rất ghét anh, sau khi nhận ra điều này, Đường Thanh cuối cùng mới phát hiện, hai người bọn họ, cảm thấy có vẻ như là Đường Mật dựa dẫm vào anh quá nhiều, nhưng thực ra, anh lại phụ thuộc vào Đường Mật nhiều hơn.

Đêm trước khi Đường Mật rời đi, anh chạy đi uống rượu, uống tới mức say bí tỉ.

Anh không phải tại sao mình lại khó chịu tới mức đó, cũng không biết tại sao bản thân lại không muốn cô ấy rời đi.

Cho tới khi, ở trong giấc mơ của anh nhìn thấy cô ấy.

Cô nhìn anh bằng anh mắt mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Ngay khoảnh khắc đó, Đường Thanh cuối cùng cũng biết được, bản thân tại sao lại không muốn cô rời đi.

Hoá ra là anh đã thích cô ấy rồi.

Trong giấc mơ, anh đã làm việc anh muốn làm, nhưng sau khi tỉnh dậy, anh lại cảm thấy thất vọng và dằn vặt vô cùng.

Nếu như cô biết anh có ý nghĩ như vậy với cô, có lẽ cô sẽ càng ghét bỏ anh hơn.

Nhưng anh lại không thể từ bỏ cô được.

Sau đó, bọn họ cũng không gặp lại nhau nữa, anh lại vì cô mà ra nước ngoài, cũng vì cô mà quay về.

Quanh đi quẩn lại, mới biết rằng, thì ra, trước khi anh nhận ra được tình cảm của mình, cô đã sớm yêu anh rồi.

Thì ra, cuộc tình này, chưa bao giờ là màn trình diễn của một mình anh.

Tiếng khóc bập bẹ khiến suy nghĩ của anh quay trở lại.

Đường Thanh dịu dàng nhìn Tiểu Đường Tâm bé nhỏ đang ngâm nga, trong đám đông, anh tìm kiếm bóng dáng vợ mình. 
“Chồng ơi!” Cách đó không xa, Đường Mật tựa hồ như tâm linh tương thông, vẫy tay với anh trong đám đông, “Đưa con cho em, đến giờ cho con ti rồi.”

Đường Thanh đột nhiên nhớ tới câu nói đó.

Dù có bị ngăn cách bởi ngàn núi sông, chúng ta vẫn đi đến đó mà không hề hối tiếc.

Chỉ vì anh yêu em, chỉ đơn giản là thế thôi.

Anh mỉm cười với Đường Mật, ôm Tiểu Đường Tâm rồi bước tới bên cô, “Vợ ơi, hai bố con tới rồi đây.”

Hết!


Bình luận

Một bình luận cho “CẢM XÚC CHƯA ĐƯỢC THỔ LỘ- Ngoại Truyện”

  1. Ảnh đại diện Hồng Anh
    Hồng Anh

    Truyện hay lắm ạ. Chỉ tiếc cái kết có vẻ hơi vội xíu. Cảm ơn Chan đã dịch truyện nhé

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!