Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CẢM XÚC CHƯA ĐƯỢC THỔ LỘ- Chương 6: END

20.

Sau hôm đó, tôi và Đường Thanh đều bận rộn.

Đội ngũ chuyên nghiệp mới do Đường Thanh mời về công ty đã nhanh chóng làm rõ các vấn đề về quản trị và tài chính của công ty, đồng thời đưa ra những đề xuất hợp lý.

Đường Thanh cuối cùng đã thuyết phục được Đường Trung rằng những vị trí quan trọng trong công ty sẽ không còn do người thân hoặc họ hàng của Đường gia nắm giữ nữa. Thay vào đó sẽ được thay bởi đội ngũ chuyên nghiệp mà anh đưa vào công ty.

Tôi nghe nói khí thế của anh trong công ty đặc biệt đáng gờm, thậm chí không ít người còn đưa ra đề nghị để anh ấy trực tiếp kế vị Đường gia.

Tuy nhiên, Đường Thanh lại không có dự định này.

“Mặc dù điều hành một công ty khá thách thức, nhưng anh vẫn muốn nghiên cứu y học.”Anh mỉm cười nói, “Có một số việc, nếu như thật sự thích, sẽ rất khó có thể buông bỏ được nó.”

Luke đã quay trở lại Mỹ, tin tức tìm kiếm về sự việc của tôi trên internet cũng dần biến mất.

Trong một cuộc phỏng vấn, Luke đã khen ngợi thái độ làm việc của chúng tôi, điều này đã làm xua tan một số tin đồn và làm tăng thêm sự mong đợi của nhiều người hâm mộ sách đối với phiên bản Trung Quốc.

Chỉ là Luke, con người này, vẫn kén chọn về các chi tiết xuất bản khác nhau.

Đầu tiên là việc tuyển chọn dịch giả, trước đây chúng tôi đã tổ chức một cuộc thi dịch thuật, rất nhiều dịch giả xuất sắc đã được lựa chọn ra.

Bản dịch của bộ sách này đã được giao cho người thầy đứng đầu trong ngành dịch thuật lúc bấy giờ là thầy Duẫn Lan Triệt, Luke không có ý kiến gì khác. 

Nhưng những hình ảnh minh họa trong sách lại trở thành một vấn đề.

Cả Luke và tôi đều cho rằng những bức tranh minh họa gốc bằng tiếng Anh không phù hợp với thẩm mỹ của Trung Quốc nên chúng tôi muốn vẽ lại những bức tranh minh họa cho phiên bản trong nước.

Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm được một số họa sĩ minh họa nhưng Luke lại không hài lòng với những hình ảnh nhận được.

Ngay khi tôi đang không biết phải làm gì thì nhà xuất bản Giang Thành đã đề xuất cho tôi một nhà thiết kế mà họ vẫn luôn hợp tác, anh ấy tên Nghê Thần.

Ôm trọn tâm thế muốn thử, tôi đưa thiết kế của Nghê Thần cho Luke xem, ai ngờ rằng anh ta lại rất thưởng thức.
Cuối cùng, vấn đề xuất bản cũng được tiến triển một cách có trật tự và thuận lợi.

Vào cuối ngày, tôi và Duẫn Lan Triệt đã kết thúc cuộc họp từ xa với Luke.

Chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi tòa soạn, lại nhìn thấy Đường Thanh đang trò chuyện cùng với ai đó.

Nhìn người đàn ông này, không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác quen quen. “Chồng!”

Duẫn Lan Triệt hướng tới người đó vẫy tay chào.

Hai người đó tiến đến gần, Đường Thanh mỉm cười giới thiệu với tôi, “Thật trùng hợp đây, đây là bạn đại học của anh, Lục Trạm.”

Tôi sửng sốt một lúc, Lục Trạm, Lục Trạm?Đó không phải là đêm mà Đường Thanh say khướt sao…

Người đối diện rõ ràng là nhớ ra tôi, mỉm cười đưa tay về phía tôi, “Chào em, chúng ta đã gặp nhau nhiều năm trước phải không?Em là…em gái của Đường Thanh đúng không?”

Đường Thanh lắc đầu, vòng tay qua vai tôi, anh mỉm cười nói, “Không phải, cô ấy là bạn gái của tôi.”

Hôn lễ của tôi và Đường Thanh, được tổ chức vào 6 tháng sau.

Nửa năm nay, Đường gia dần dần trả xong nợ nần, Đường Trung và mẹ tôi dần dần mềm mỏng thái độ đối với việc hai chúng tôi ở bên nhau, thậm chí còn dần chuyển từ thừa nhận sang thúc giục hôn nhân.

Một số quan niệm, nhìn có vẻ  bảo thủ, nhưng có thể chuyển biến trong một khoảnh khắc.

Đường Trung và mẹ tôi ban đầu muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng, nói rằng đó sẽ là “hạnh phúc nhân đôi”, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi và Đường Thanh đều cảm thấy, hình thức không quan trọng, chỉ cần hai chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau là tốt nhất rồi. Nhưng cuối cùng, đám cưới vẫn là giao cho bố mẹ phụ trách sắp xếp tổ chức. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức ở một khách sạn, khách mời chỉ là một số người thân quen, và bạn bè tốt.

Mặc dù công ty của Đường gia suy yếu, nhiều ngành nghề kinh doanh buộc phải đóng cửa, bán tháo để trả nợ nhưng cuối cùng vẫn giữ được nền tảng cốt lõi của mình.

Sau đám cưới của chúng tôi, Đường Trung chính thức nghỉ hưu, Đường Thanh đã bàn giao công ty cho một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp hoạt động theo định hướng thị trường đã cải thiện đáng kể, sự trở lại ở trong tầm tay.

Chẳng bao lâu, cuộc khủng hoảng tài chính của Ninh Thị nổ ra, tuyên bố rằng công ty đang bước vào quá trình phá sản.

Công ty truyền thông của Ngọc Thanh, trong đó Ninh Thị nắm giữ 40% cổ phần, đã không đủ chi phí duy trì trong một thời gian dài, bị mang tiếng xấu trên thị trường, cũng có thông tin cho rằng nó đang sản xuất ấn phẩm lậu và cổng thông tin đã bị đóng cửa.

Nhưng mà những điều này, cũng không liên quan gì đến chúng tôi.

Tháng thứ hai sau khi kết hôn, Đường Thanh quay lại Mỹ một chuyến, xử lý xong xuôi một số công việc bên đó. Anh chính thức trở lại giảng dạy tại Trường Y thuộc Đại học Hải Thành với vai trò là nhân tài chủ chốt, đồng thời làm việc tại Bệnh viện Hải Thành.

Dưới sự thúc giục không mệt mỏi của tôi, cuối cùng anh ấy cũng cầm bút lên và bắt đầu viết tiếp cuốn sách y khoa phổ cập của mình.

Hai tuần một lần, chúng tôi cùng nhau về nhà cũ để dùng bữa với Đường Trung và mẹ tôi.

Hôm nay, sau bữa tối, Đường Thanh và Đường Trung ra ngoài đi dạo, mẹ mang cho tôi một tách trà nóng.

“Đừng lúc nào cũng ăn đồ nguội.”Bà ấy có chút không tự nhiên mà nhìn về hướng khác, “Người trẻ cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình.”

Tôi đặt trà xuống, “Mẹ, những gì Đường Thanh và con đã nói với mẹ trước đây…”

“Tao vẫn là không muốn ly hôn với chú Đường của mày,”Bà ấy lắc đầu, “Ông ấy bây giờ đã nghỉ hưu rồi, cũng không thể ra ngoài nhiều, cũng cần có một người chăm sóc, những việc trước đây…bỏ qua đi.”

“Bây giờ tao cũng không quản đến việc của hai đứa nữa, việc của hai chúng ta thì hai đứa cũng đừng bận tâm làm gì.”

“Kiếp này tao đã sống như vậy rồi, cũng không muốn thay đổi cách sống khác nữa.”

Tôi gật đầu, “Được rồi.”

“Việc đó…” Bà ấy đứng dậy, vừa đi vừa nói, “Mày đó, từ nhỏ sức khoẻ đã yếu bây giờ đã có gia đình rồi, sớm sinh con đi, tuổi càng lớn càng khổ.”

Tôi mỉm cười nói, “Chúng tôi muốn thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”

Bà ấy không thoải mái mà ho lên một tiếng, “Ý tao là, chuyện đó, trong khi tao vẫn có thể làm được điều gì đó, có con rồi, tao còn có thể giúp mày…bế cháu, mày cũng… đừng làm việc quá sức.”Nói xong, bà ấy nói rằng buồn ngủ, liền đi về phòng.

Tôi ngồi một lúc, bưng tách trà trên bàn lên, ừm, trà vẫn còn nóng.

Mà sự thật đã chứng minh, việc “để thuận theo tự nhiên” đã mang lại kết quả nhanh chóng.

Ngày tôi biết mình có thai, tôi đang cùng bà ngoại, ở sân sau bệnh viện nghỉ ngơi.

Đường Thanh cầm tờ giấy xét nghiệm, lao tới như một đứa trẻ, bế tôi lên và xoay tôi hai vòng.

Ngay cả bà ngoại ở bên cạnh cũng phải bật cười.

Một lúc sau, cô y tá đưa bà ngoại đang buồn ngủ của tôi trở về phòng.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại phát hiện một đám mây đen khác dường như từ đâu kéo đến trên bầu trời quang đãng vừa rồi.

“Có vẻ như trời sắp mưa.” Tôi lo lắng nói.

“Không sao đâu,” Đường Thanh nhướng mày, “Có anh ở đây, đừng sợ.”

Tôi cúi đầu nhìn sâu vào mắt anh.

Đúng vậy, chỉ cần hai trái của chúng tôi tim gắn kết với nhau thì có cơn bão nào mà đáng sợ chứ?

Những hạt mưa rơi xuống, Đường Thanh đưa ô lên nắm lấy tay tôi.

Trên bầu trời, xuất hiện sấm sét và gió mạnh.

Dưới chiếc ô, ấm áp như lửa, ngọt ngào như đường.

Đôi bàn tay đã nắm chặt, sẽ không bao giờ buông lỏng ra nữa. 


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!