22
Sau đó cuốn nhật ký vẫn ở trong ngăn kéo của tôi.
Thỉnh thoảng tôi nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt số 15 và sững sờ rất lâu.
Thỉnh thoảng tôi dừng lại ở trạm xe buýt tiểu khu Vọng Nguyệt.
Cứ như vậy, tôi chậm rãi chờ đợi ngày có kết quả thi đại học.
Điểm thi thử năm cuối cấp của tôi luôn lên xuống và chênh lệch điểm số khá lớn.
Tôi đã khóc với bố tôi vô số lần trên điện thoại trong tuyệt vọng.
Nếu tôi không làm tốt bài kiểm tra thì sao?
Bố tôi nói.
Chỉ cần tôi khoẻ mạnh là được rồi.
Sau đó tôi lại cố gắng vùng vẫy tiếp tục ôn tập.
Vì vậy, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã nói với bố rằng, nếu như kết quả thi không tốt, tôi sẽ chấp nhận số phận của mình.
Trước khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của tôi được công bố, bố tôi đã nhìn chằm chằm vào các đồng nghiệp của mình với ánh mắt ngớ ngẩn khi họ liên tục đặt những câu hỏi cho ông ấy.
Tình cờ vào một buổi chiều đầy nắng, cuối cùng cũng có kết quả thi.
Mười hai giờ trưa.
Bố tôi vội vã đi làm về, ngay lúc đó ông bước vào phòng tôi.
Điểm số của tôi đã được đăng tải.
Khoảnh khắc nhìn thấy kết quả, tôi đã bật khóc.
Tôi khóc trên bàn máy tính, hét lên rằng tôi đã vượt qua kỳ thi.
Điểm số rất cao, đây là điểm cao nhất trong số rất nhiều bài thi thử trước đó của tôi.
Mẹ và bố tôi đều đang ở đó.
Bố, người luôn cứng rắn, cũng đang âm thầm lau nước mắt.
Mắt mẹ tôi cũng hơi ươn ướt.
Kỳ thi tuyển sinh đại học là cuộc chiến giữa một nhóm người, chậm rãi khóc trong sự tra tấn, không bao giờ dám dừng lại. Nhìn lại, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy bản thân như kiệt sức.
Trên bàn có hàng đống tài liệu, sách vở cấp ba xếp chồng lên nhau.
Tôi thậm chí còn không dám bán trước khi có kết quả.
Trong lòng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Sau vài ngày, bố và tôi đã sắp xếp lại tất cả những cuốn sách từ ba năm trung học của tôi.
Sách và đề cương ôn luyện đủ kích cỡ chất đầy cốp xe và ghế sau.
Tôi ngồi trong xe của bố, chúng tôi đang đi đến nơi bán phế liệu.
Chiếc xe này đã chứng kiến xuân, hạ, thu, đông, trong ba năm cấp 3 của tôi, chứng kiến tôi gục ngã khóc trong những đêm tuyết rơi, chứng kiến tôi hân hoan cầm tấm bằng hạng nhất, chứng kiến thanh xuân của tôi.
Bà chủ bãi phế liệu cân trọng lượng.
Tôi đã rất bàng hoàng.
Trên đường về, tôi ôm chặt một trăm tám mươi sáu tệ, hai bên là những con đường bay qua.
Thanh xuân của tôi đáng giá một trăm tám mươi sáu tệ.
Mũi của tôi cảm thấy hơi cay mà không rõ lý do.
Câu chuyện tiếp theo của chúng ta đều giống nhau.
Tôi đang học lái xe dưới cái nắng như thiêu đốt, nhưng tôi không thể đỗ xe đúng cách khi lùi vào gara.
Hãy cẩn thận gọi điện cho các học viện lớn, không dám điền báo cáo một cách bất cẩn.
Học cách trang điểm, cách ăn mặc, cùng bạn bè họp lớp.
Ăn mặc sang trọng đi chụp ảnh thẻ.
Tôi vui vẻ nhận được giấy báo trúng tuyển, cô chủ quán trà sữa mỉm cười chúc mừng.
Nhưng có một số điều, bạn không nhớ tới nó thì cũng sẽ không thể quên.
Chúng sẽ ập đến trong một đêm nào đó, lấy đi nước mắt và mọi cảm xúc của bạn, hỏi tại sao bạn không thể dũng cảm hơn một chút.
Vết thương đã đóng vảy nhưng vết sẹo vẫn còn đó.
23
Cuối cùng cũng bắt đầu tới ngày nhập học rồi.
Cuộc chia ly sắp đến, mẹ lặng lẽ gói ghém hành lý cho tôi.
Tôi không biết những ngày đó bố mẹ tôi cảm thấy thế nào.
Nhưng tôi có thể đoán được.
Vé tàu vào sáng hôm sau.
Buổi tối, tôi ngồi xổm trước vali và suy nghĩ kỹ xem mình còn bỏ sót thứ gì không.
Mẹ tôi đứng ngoài cửa phòng, nhắc nhở tôi rằng, nhất định phải đem theo những đồ cần mang.
Tôi mở ngăn kéo ra, tìm xem có quên đồ gì không.
Ngay lập tức, tôi nhìn thấy cuốn sổ nhật ký.
Tôi cầm nó lên một cách cẩn thận.
Rồi lại mở nó ra.
“Ngày 23 tháng 11 năm 2020 – nắng – Thứ Hai”
Đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học là một trăm chín mươi sáu ngày.
Bạn học chăn bông.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay.
Cậu biết tôi sắp nói gì rồi phải không!
Bạn học chăn bông.
Giáng sinh vui vẻ!
Tết nguyên đán vui vẻ!
Nhật ký ngắt quãng, có thể thấy chúng không được viết trong cùng một ngày.
“Ngày 4 tháng 2 năm 2021 – Tuyết rơi – Thứ Năm”
Tôi nhớ tới một cuốn tiểu thuyết.
Trong “Thế Thuyết Tân Ngữ”.
Tư Mã Duệ hỏi Tư Mã Chiêu, mặt trời và Trường An chỗ nào xa hơn?
Tư Mã Chiêu vốn nói mặt trời ở rất xa.
Nhưng sau đó Tư Mã Duệ lại hỏi.
Tư Mã Chiêu nói Trường An xa hơn.
Hỏi ông ta tại sao lại vậy?
Ông ta nói.
Khi ngước mắt lên nhìn mặt trời, con không thể thấy Trường An.
Bạn học chăn bông.
Khi ngước mắt lên nhìn mặt trời, tôi không thể thấy Trường An.
Khi ngước mắt lên nhìn mặt trời, tôi không thể thấy Trường An.
Ngước mắt lên nhìn thấy mặt trời.
Tôi không thể nhìn thấy cậu.
“Ngày 12 tháng 2 năm 2021 – Nhiều mây – Thứ Sáu”
Bạn học chăn bông.
Năm mới vui vẻ.
“Ngày 13 tháng 3 năm 2021 – nắng – Thứ Bảy”
Bạn học chăn bông.
Chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám.
“Ngày 5 tháng 5 năm 2021 – Nắng – Thứ Tư”
Hôm nay chụp ảnh tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng có cơ hội chụp một bức ảnh đẹp cho cậu rồi.
Cậu thật xinh đẹp, rất nhiều người đang chụp ảnh cùng cậu.
Tôi cầm trên tay chiếc máy ảnh đang trốn cách cậu không xa.
Tôi năn nỉ các bạn học khác giúp tôi chụp một bức ảnh.
Trong ảnh có một nửa là cậu, một nửa là tôi.
—–
Đây là bức ảnh chụp chung của chúng tôi.
Tôi nhặt bức ảnh trong nhật ký lên, chàng trai với đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn về phía tôi.
Tôi tiếp tục đọc tiếp.
“Máy ảnh ngày hôm đó chứa rất nhiều ảnh của cậu, tất cả đều được đặt trong mã QR này.
Tôi mong rằng nếu như có cơ hội, cậu có thể nhìn thấy cậu trong đôi mắt của tôi. Mỗi một khoảnh khắc, đối với tôi mà nói, cậu đều đang tỏa sáng, và tình yêu luôn có thể bao trùm tất cả. ”
—–
Tôi rưng rưng nước mắt, dùng điện thoại quét mã QR bên trong nhật ký.
Đoạn video bắt đầu: Một chàng trai đứng trong ánh chiều tà, bóng dáng kiên định. Bộ quần áo trắng quần đen bình thường mang trên mình một hương vị khác.
Sau vài giây, cậu ấy cất giọng nói, âm thanh lạnh lẽo của cậu ấy lọt vào tai tôi.
“Bạn học chăn bông, cậu sẵn sàng chưa?”
Vừa dứt lời, đứng không vững dưới bục chào cờ, buồn ngủ trong giờ học, dành chút thời gian để ăn sáng trong lịch trình bận rộn, chạy vội đến căng tin…Tất cả hình ảnh của tôi, tất cả thanh xuân của tôi.
130MB và 14KB, một con số cố ý, là cả tuổi thanh xuân của cậu ấy.
Video kết thúc với một khoảng dừng dài ở bức ảnh của chúng tôi không phải là ảnh tập thể.
Tôi cảm thấy như trái tim mình đang bị ai đó tóm lấy, bị nhấc lên rất mạnh khiến tôi không thể cử động.
Hóa ra tận cùng của đau thương, là không có bất cứ âm thanh nào.
“Ngày 6 tháng 6 năm 2021 – Nắng – Chủ nhật”
Buổi chiều phòng thi sẽ được sắp xếp lại.
Chúng tôi phải mang mọi thứ về nhà vào buổi sáng.
Không có nhiều người còn lại trong trường.
Tôi vẫn chưa rời đi.
Tôi nhìn thấy cậu ôm chăn bước ra khỏi cổng trường.
Bóng lưng của cậu đang ngày càng xa tôi hơn.
Tôi chỉ đứng đó.
Thật sự rất muốn nói với cậu.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cậu.
Tim tôi đã bắt đầu mất kiểm soát rồi.
Bạn học chăn bông.
Tôi cầm bút viết dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký này.
Thanh xuân của tôi kết thúc đột ngột tại đây.
Lần cuối cùng.
Tôi muốn dũng cảm một chút.
Tôi sẽ đặt cuốn nhật ký lên trên chồng sách của cậu.
Nếu một ngày nào đó cậu có thể nhìn thấy nó.
Nếu như cậu bằng lòng.
Có thể gọi điện thoại cho tôi.
Bất cứ lúc nào, tôi đều có mặt.
Lý Khắc: “155…6003”
Tôi dường như không thể đứng vững được nữa, phải bám chặt vào thành giường, cảm giác choáng váng khiến tôi run rẩy không kiềm chế được.
Tại sao tôi không xem hết cuốn nhật ký này sớm hơn.
Tại sao lúc đó lại không dũng cảm một chút?
Cậu ấy đã bước một trăm bước, tôi lại không nhìn thấy.
Ngồi xổm xuống nền nhà, tôi cảm thấy những giọt nước mắt đã khô trên mặt lại bắt đầu trào ra, tim tôi đau thắt.
Một tay cầm cuốn nhật ký, một tay run rẩy nhập từng số điện thoại.
Khoảng thời gian thiếu vắng chậm trễ của tôi là cả tuổi thanh xuân bị mắc kẹt của Lý Khắc.
Xin lỗi, thật xin lỗi…
Tút…Tút…một giây, hai giây, trái tim tôi không thể kiềm chế được sự run rẩy của mình.
Cuộc gọi đã được kết nối, cảm giác ngột ngạt trong không khí càng tăng lên, tôi không dám nói gì vì sợ tất cả những thứ này chỉ là một giấc mơ.
Tôi nghẹn ngào cất lời: “Lý Khắc.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.
Trong làn nước mắt, tôi nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia vọng lại.
“Bạn học chăn bông, tôi đây.”
Hết!
Để lại một bình luận