17
Tôi đang mặc đồng phục của trường, ngồi xổm dưới biển hiệu xe buýt.
Khóc trong đêm trời mù mịt.
Khóc được một lúc, tôi cầm lấy cuốn sổ, đứng dậy vừa khóc vừa đi về nhà.
Con đường rợp bóng cây nơi tôi đi bộ từ tiểu học đến cấp ba cũng im lặng, như thể ngay cả gió cũng ngại lên tiếng.
Vạn vật im lặng, chỉ có mặt trăng chiếu sáng như đang lau nước mắt cho tôi.
Về đến nhà, bố tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt nhếch nhác của tôi, mẹ tôi ngó đầu ra khỏi bếp khi nhìn thấy tiếng động ngoài cửa, trên tay đang cầm chiếc rẻ rửa bát, trên người đang mặc tạp dề.
Họ không hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ nhìn tôi khóc rồi quay về phòng ngủ.
Giống như vô số ngày suy sụp từ khi còn nhỏ, họ vẫn im lặng như vậy, rồi đặt ly sữa ấm lên bàn cho tôi.
Tôi đang ngồi trong phòng ngủ với cuốn nhật ký mở trên bàn.
Tôi thậm chí còn không đủ dũng khí để lật tiếp trang mới.
Tôi như một vị tướng đến chi viện muộn, nhìn xác quân lính khắp nơi mà không thể làm gì được.
Phải làm gì đây.
Chúng tôi đã tốt nghiệp rồi.
Có lẽ nào tôi và cậu ấy sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa…
Tôi cũng không biết nữa…
18
“Ngày 7 tháng 7 năm 2020 – Nắng – Thứ Ba”
Hôm nay là ngày thi tuyển sinh đại học.
Năm tới sẽ là chúng ta.
Cậu có lo sợ không?
Tôi đã làm đề thi đại học năm nay.
Đôi khi cảm thấy thực sự rất bất lực.
Có rất nhiều việc mà bản thân không đủ tư cách để giải quyết.
Rõ ràng đó là cuộc đời của tôi.
Người chỉ huy lại không phải là tôi.
Có lúc thật sự không nghĩ thông được.
Tại sao nó lại là một thành phố lớn như vậy?
Rẽ ngang liền không thể gặp được cậu nữa.
“Ngày 20 tháng 8 năm 2020 – Nắng – Thứ Năm”
Hôm nay là một cơ hội hiếm có để tạm dừng chủ đề này.
Trò chuyện với một người bạn.
Cậu ta nói cậu ta có người mình thích.
Cậu ta cho rằng một người cổ hủ như tôi không hiểu được cảm xúc của cậu ta.
Tôi nói rằng, tôi hiểu.
Cậu ta ngạc nhiên.
Cậu ta nói tôi đã giấu nó quá kỹ.
Bình thường chỉ có thể thấy tôi cúi đầu viết gì đó. Ngoài ra, tôi chỉ ra hành lang và nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả việc chơi bóng cũng vậy, chỉ có thời gian cố định.
Tôi không giải thích.
Bản thân tôi là một kẻ nhát gan.
Tình cảm của tôi quá kiềm chế.
Đã bao nhiêu lần tôi muốn nói rồi lại thôi.
Tình cảm đều trong tầm nhìn ngoại vi.
Nội tâm cuộn trào dữ dội.
Chỉ dám viết ra giấy.
19
Tai nghe của tôi tình cờ đang phát bài “Ngôi thứ ba” của ca sĩ Mua Ớt Cũng Dùng Phiếu.
Đối với góc nhìn của ngôi thứ ba mà nói.
Cũng hiểu rõ sự thật.
Mọi người đều có khuyết điểm.
Che đậy một cách vô thức.
Nó không quan trọng bao nhiêu.
Hành động tự nhiên.
….
Tôi chỉ cảm thấy chóng mặt, hai tay đan chéo vào nhau, chất lỏng lạnh buốt đang không ngừng nhỏ xuống mu bàn tay.
Nỗi đau ngột ngạt đến mức tôi không biết phải làm gì tiếp theo ngoài việc lật giở nhật ký.
“Ngày 20 tháng 9 năm 2020 – nắng – Chủ nhật”
Chúng tôi ta đã sang năm thứ ba của trung học rồi.
Các lớp gần đây đã treo một tấm bảng đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Màn hình hiển thị trên tòa nhà giảng dạy cũng có đồng hồ đếm ngược.
“Vẫn còn 260 ngày nữa là đến Kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2021.”
Tôi cảm thấy hơi choáng váng khi xem nó.
Hai trăm sáu mươi ngày sau.
Chúng ta sắp phải tạm biệt rồi đúng không?
Tranh thủ từng phút từng giây để ôn tập.
Tranh thủ từng phút từng giây để nhìn thấy cậu.
20
Lúc đó lớp chúng tôi còn treo bảng đếm ngược đến ngày thi đại học, chúng tôi thay phiên nhau đổi số theo sĩ số của lớp.
Tấm biển treo cạnh bảng đen.
Có thể nhìn thấy nó mỗi ngày khi ngẩng đầu nhìn lên.
Mỗi lần nhìn thấy nó tôi lại cảm thấy khó thở.
Như thể tấm biển đó có sức nặng rất lớn.
Mỗi ngày từ trong biển đề luyện thi ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn những con số trên tấm biển có phần ma quái.
Khi nhớ lại những ngày đó, chỉ có vô số đề thi chưa làm xong.
Những quyển vở viết không hết những lỗi sai, những kì thi thi mãi không hết.
Cây bút bi đỏ và cây bút bi đen đan xen viết đi viết lại thanh xuân của tôi
Để lại một dấu ấn.
Tôi thường nói với Đường Giai.
Tôi đã nói phim truyền hình, phim ảnh và tiểu thuyết đều là dối trá.
Ở trường trung học, tôi không có bạn cùng bàn đẹp trai, không có trốn học hút thuốc, và không có đêm nào có ai đó chở tôi trên đường cao tốc. Tất nhiên, tình yêu mãnh liệt như vậy đã không xuất hiện với tôi.
Tất cả những gì tôi gặp phải là những lớp học bất tận, chật vật ra khỏi giường vào buổi sáng, vì để tiết kiệm thời gian, giữa ăn uống và gội đầu tắm rửa chỉ được chọn một. Rụng tóc vô tận và quầng thâm nặng nề, mỗi ngày sống trong nỗi lo lắng liệu mình có trượt kỳ thi tuyển sinh đại học hay không.
Đây chính là thanh xuân của tôi.
Đôi khi tôi tự cười với mình rằng, một thanh xuân bình thường này, sau này sẽ không nhớ được nữa. Bởi vì thật sự nó quá bình thường, quá tầm thường.
Ngọn đèn nhỏ trên bàn chiếu sáng, tôi ngồi ở đó.
Trang nối tiếp trang.
Tiếng nức nở tràn ngập màn đêm.
21
“Ngày 30 tháng 10 năm 2020 – Nhiều mây – Thứ sáu”
Gần đây cậu bận lắm đúng không?
Lâu rồi tôi không nhìn thấy cậu đứng ngoài hành lang.
Hôm nay nhà trường phát bảng thống kê trường đại học mục tiêu.
Tôi đã lợi dụng vị trí của mình để xem mục tiêu của cậu.
Cố Tiểu Bối.
Đại học mục tiêu: Đại học C
Tôi thừa nhận.
Tiết tự học tối nay.
Ngay đến một chữ tôi cũng không thể viết ra được.
Cuộc đời của tôi không cho phép tôi làm chủ.
Nực cười thật.
….
Đọc tới đây, một số ký ức chợt hiện về trong đầu.
Tôi biết phần còn lại của câu chuyện.
Làm sao tôi có thể không nhớ được chứ?
Kỳ nghỉ đông năm đó Lý Khắc được tuyển thẳng đi Đại học B.
Mà tôi phải đi Đại học C.
Nó cách xa đại học B tít tăm.
Trong dòng thời gian của tôi, Lý Khắc chỉ là một người xa lạ và chói sáng.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song trong một bài toán.
Không can thiệp lẫn nhau.
Tôi nằm trên bàn, để nước mắt tuôn rơi.
Chúng tôi đã bỏ lỡ nhau rồi.
Tôi không muốn đọc nhật ký nữa.
Tôi đóng cuốn nhật ký lại và giấu nó vào trong ngăn kéo.
Tắt đèn và trùm chăn lên đầu.
Trong đêm, tôi khóc thút thít.
Tập sau có pass, nhận pass tại đây nha ~
Để lại một bình luận