Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TÌNH YÊU NÓI KHÔNG THÀNH LỜI- Chương 4

11

“Ngày 14 tháng 2 năm 2019—-Nắng- Thứ năm”

Gần đây ở trường có thể bắt gặp rất nhiều cặp đôi.

Hôm nay là ngày lễ tình nhân. 

Bạn của tôi đã tỏ tình với cô gái mà cậu ấy thích rồi.

Tôi không dám.

Tới dũng khí đi hỏi QQ của cậu tôi cũng không có.

Ngày qua ngày, tôi giống như bị mặt trời lặn nghiền nát, bạn học chăn bông, tình cảm của tôi có thể nhìn thấy mặt trời không?Có thể nói cho tôi được không? 

Thầy chủ nhiệm giao cho tôi đi sắp xếp hồ sơ học sinh.

Tôi đã nhân tiện giúp lớp số 22 sắp xếp.

Ồ, sinh nhật của cậu là ngày 13 tháng 3. 

Vậy thì sắp tới sinh nhật của cậu rồi này.

———

Sinh nhật của tôi đúng là ngày 13 tháng 3, chắc là được hiển thị trên chứng minh thư, vì vậy cậu ấy là vì muốn biết sinh nhật của tôi, đã sắp xếp hết tất cả hồ sơ cho lớp tôi?

“Ngày 28 tháng 2 năm 2019 – nắng – Thứ Năm”

Trong lớp chạy bộ tôi đã nhìn thấy cậu.

Cậu đứng ở hàng cuối cùng.

Mọi người xung quanh đều cao hơn cậu.

Bạn hoạt bát trốn vào giữa bọn họ.

Chú ý an toàn, đừng đề bị ngã.

——–

À, tôi không thích chen chúc ở hàng đầu khi chạy, tôi thích nhất là đứng ở hàng cuối cùng, rồi lén lút lười biếng.

Đứng ở hàng cuối cùng trong lúc chạy, sẽ có bạn cùng lớp cao lớn che chắn, không ai có thể nhìn thấy tôi chạy mà không tuân theo khẩu hiệu. 

Chạy như thế này thực sự rất thoải mái. 

“Ngày 13 tháng 3 năm 2019 – nắng – Thứ Tư” 

Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu. 

Tôi thực sự hy vọng một ngày nào đó tôi có thể nói trực tiếp với cậu.

“Ngày 20 tháng 3 năm 2019 – Nhiều mây – Thứ Tư”

Hình ảnh của ba học sinh đứng đầu mỗi lớp sẽ được công bố trên danh sách vinh danh ở tầng dưới. 

Lớp chúng tôi, có rất nhiều bạn có năng lực.

Có thể lọt vào top 3 là điều khá là khó.

Nhưng tôi vẫn mong một ngày nào đó khi cậu đi ngang qua. 

Có cơ hội được gặp tôi. 

Vì vậy, kỳ thi giữa kì này tôi đã lọt vào được rồi.

Cậu sẽ chú ý tới tôi chứ?

——-

Lầu dưới cùng của trường cấp 3 chúng tôi có một bảng vinh danh. Mỗi khi có kỳ thi, hình ảnh và tên của những học sinh đạt điểm cao sẽ được công bố ở đó.

Cậu ấy học giỏi như vậy chắc là thường xuyên có tên trong bảng vinh danh.

Tôi nghĩ đến điều gì đó, lật lại phía trước, đi tìm tên cậu ấy được nhắc đến trong nhật ký. 

“Lý Khắc: Lớp số 13” 

Tôi xoa xoa cái tên đó trên tờ giấy, cái tên này thật quen thuộc.

Trong ký ức mơ hồ, trong đầu tôi chợt hiện lên một cuộc trò chuyện. 

Một ngày nọ, khi tôi cùng với Đường Giai bạn của tôi đi ngang qua tòa nhà giảng dạy, trong lúc buồn chán, tôi đã đến xem bảng vinh danh.

Đường Giai chỉ vào một người trong danh sách nói: “Này, nhìn cậu ta đi, học giỏi quá!Còn đẹp trai nữa.” 

Tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, nhìn thấy một chàng trai da trắng đeo kính gọng đen, vẻ ngoài khá mọt sách. Nhìn có vẻ tính tình rất tốt. 

Nổi bật nhất trong số tất cả các học sinh hàng đầu.

Tôi gật đầu đồng ý một cách điên cuồng, trong lòng chỉ cảm thấy ghen tị, lại chẳng nghĩ nhiều về điều gì khác. 

Trong lòng tôi, với những người như thần tiên này, tôi sẽ chẳng có bất cứ tương tác gì với họ.

Một người ở tầng bốn và người kia ở tầng một. 

Điểm số cách xa gần ngàn bậc. 

Đó là một khoảng cách không thể vượt qua. 

Đó là một khoảng cách mà tôi không thể tưởng tượng được. 

Một khuôn mặt vốn đã ở trong tâm trí tôi, đã được nhớ lại như thế này. 

Tim tôi đập thình thịch, không hiểu sao mặt nóng bừng, tôi lau nước mắt rồi đọc tiếp.

“Ngày 1 tháng 4 năm 2019 – nắng – Thứ Hai” 

Hôm nay là ngày Cá tháng Tư. 

Giáo viên ngữ văn đã giảng một từ gọi là “Suy tưởng.”

Ở cổ đại, người chồng nhớ vợ nên làm thơ sẽ nói.

Người vợ ở nhà nhớ chồng.

Nó giống như.

Việc tôi nhớ cậu.

Tôi sẽ không nói tôi nhớ cậu.

Nhưng tôi sẽ nói rằng cậu nhớ tôi. 

Ừm, cậu nhớ tôi rồi.

“Ngày 8 tháng 4 năm 2019 – nắng – Thứ Hai” 

Có vẻ như sẽ có một cuộc hội thể thao vào đầu tháng Năm. 

Giáo viên nghệ thuật sẽ chọn nhiều người để chuẩn bị cho lễ khai mạc

Tôi nhìn thấy cậu được chọn vào buổi văn nghệ rồi.

Đừng vì buổi biểu diễn mà nhịn ăn đó nhé.

Mỗi ngày vào giờ ăn buổi chiều là các cậu đều phải tổng duyệt 

Nhất định phải nhớ ăn cơm đó.

Lễ khai mạc cần có người cầm cờ. 

Vì vậy, tôi có thể tập luyện cùng các cậu vào mỗi buổi chiều. 

Tôi đã do dự rất nhiều lần, vẫn là đi đăng ký tham gia.

Hẹn gặp lại vào chiều ngày mai nhé. 

Bạn học chăn bông của tôi.

Cậu nhảy thật sự rất đẹp.

Chỉ vì nhìn cậu nhảy chăm chú quá.

Tôi đã vô tình dẫm phải người trước mặt. 

“Ngày 28 tháng 4 năm 2019 – Nhiều mây – Chủ Nhật”

Lễ khai mạc đã bắt đầu sớm hơn dự định.

Tôi mặc đồng phục quân đội. 

Cậu bạn trước mặt nói tôi thật sự rất đẹp trai 

Không biết là cậu có chú ý tới tôi không nữa.

Hôm nay cậu trang điểm rồi.

Còn mặc váy biểu diễn nữa.

Thật sự rất xinh đẹp, làm sao tôi có thể nói cho cậu biết rằng cậu rực rỡ đến thế nào. 

Tôi cẩn thận di chuyển đến bên cạnh cậu, cậu đang nhỏ giọng hỏi bạn học bên cạnh, chàng trai cao nhất kia học lớp nào. 

Đại thần học bá, hôm trước nói với cậu rồi.

Mừng thật, bình thường cậu nói chuyện với các bạn cùng lớp, bọn họ có thảo luận qua về sự tồn tại của tôi, trong quá trình biến đổi tốt hơn, đám đông hết lần này đến lần khác đẩy tôi về phía cậu. 

Nó sẽ để lại dấu vết phải không? Người đạt điểm cao nhất trong ba năm trung học tên là Lý Khắc, nam sinh cao nhất kia là Lý Khắc, người thích bạn học chăn bông nhất cũng là Lý Khắc.

“Ngày 29 tháng 4 năm 2019 – nắng – Thứ Hai”

Hôm nay là ngày hội thể thao. 

Tôi nhớ lúc tôi đến phòng giáo viên để xem. 

Cậu không báo danh.

Tại sao đột nhiên lại đi chạy tiếp sức rồi? 

Tôi ở trong lều của lớp nhìn thấy cậu đang chuẩn bị rồi.

Tôi mượn máy ảnh.

Giả vờ như nhiếp ảnh gia chạy cùng với cậu.

Tha thứ cho tôi vì không giống như những người khác.

Chẳng kiêng nể gì mà chạy cùng cậu như vậy.

Chỉ có thể giả vờ chụp ảnh.

12

Những giọt nước mắt tôi vừa lau sạch ban nãy lúc này lại bắt đầu trào ra, dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể ngăn được chúng, tôi đã khóc như một mớ hỗn độn. 

Thì ra lại là cậu ấy.

Buổi chiều nóng nực hôm đó, đường băng đỏ rực mùi khét của ánh nắng, trước ngực của tôi được dán một tấm biển số.

Tôi vốn từ nhỏ đã không có năng khiếu thể thao nên đã không báo danh. Nhưng hôm đó trong lớp có một bạn nữ bị bong gân cổ chân, tôi chỉ có thể xông lên giải cứu.

Tôi chuẩn bị trước đường đua với vẻ mặt nhăn nhó. 

Một tiếng nổ vang lên, tôi bắt đầu lao đầu chạy, cảm thấy như mình sắp chết tới nơi. Khi đang chạy, tôi cảm thấy như không thể nhìn thấy gì bên ngoài ngoại trừ đường đua trước mặt và tiếng gió rít bên tai. 

Chạy tới giữa chừng, tôi thực sự cạn kiệt sức lực, tôi nghe thấy một giọng nam nói: “Cố lên.” 

Cảm giác giống như gần như trong tầm tay.

Tôi nghiến chặt răng và cuối cùng lao tới đích. 

Âm thanh tôi nghe được lúc đó, đoán chừng là của cậu ấy phát ra.

Hai tay tôi áp lên mặt, lau đi những giọt nước mắt đang rơi.

Trong những năm tháng không sợ mưa dập gió vùi, lòng đầy đam mê, có một người đã lặng lẽ ở bên tôi lâu như vậy.

“Ngày 1 tháng 6 năm 2019 – nắng – Thứ Bảy”

Hôm nay các học sinh cuối cấp ở trường trung học đã được giải phóng.

Xé sách trên toà nhà giảng đường.

Hàng ngàn mẩu giấy bay lơ lửng trong không trung.

Tôi nắm lấy một nắm, đó là thanh xuân trôi qua của họ, còn chúng ta thì sao? 

Bị hiệu trưởng ngăn lại và nghiêm khắc mắng một trận.

Có vẻ họ dường như đã tốt nghiệp trong chớp mắt.

Có đúng là ba năm của chúng ta, cũng sẽ rất nhanh không?

Nhanh tới mức chúng ta chưa thực sự quen biết nhau đã kết thúc rồi.

Cuộc đời là phép trừ, gặp nhau một lần ít đi một lần

Bạn học chăn bông, tôi đã gặp cậu rất nhiều rồi, nhưng cậu chưa bao giờ gặp tôi. 

Trong ký ức này, chỉ có tôi là người duy nhất biết cậu.

Toàn bộ cuốn hồi ký, người đưa tin chỉ có tôi.

Thật sự muốn đem tình cảm này, nhắm mắt lại đọc cho cậu nghe.

Tôi cuộn tròn mình trong góc, nhắm mắt lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những vết tích trên tờ giấy.

Bạn học Lý, tôi nghe được tình cảm của cậu rồi.

“Ngày 19 tháng 6 năm 2019 – nắng – Thứ Tư” 

Ở trên phố gặp phải cậu.

Đã quen với việc cậu mặc đồng phục rồi.

Ừm, như thế nào thì cũng xinh đẹp.

Cậu đi tới cửa hàng sách kia, tôi cũng đi thử xem.

Nếu như quen biết cậu sớm hơn thì tốt rồi.

13

Cửa hàng mà cậu ấy nói đến chắc là hiệu sách Hoa Thành trên phố Khang An.

Hiệu sách đó mở đối diện trường trung học cơ sở của tôi. 

Nơi này tuy nhỏ nhưng ông chủ rất đẹp trai, rất tao nhã. Chúng tôi lúc đó thường tụm lại trong hiệu sách để lén lút ngắm nhìn.

Vợ của anh ấy rất có khí chất và dịu dàng, hai người họ là một cặp đôi hoàn hảo. 

Ngay cả khi đã sang cấp ba, tôi vẫn chịu khó bắt xe buýt số 15 qua mười hai trạm để mua sách ở đó. 

Khoảng thời gian học cấp 3, tôi thường đến phố Khang An vào mỗi cuối tuần chỉ để mua sách. 

Mỗi lần tôi chỉ mua một tập “Những điều ở thời nhà Minh.”

Bởi vì tôi không đủ tiền để có thể mua nguyên một bộ. 

Vì vậy, mỗi tuần tôi đều tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình để đi mua sách.

Bằng cách này, tôi đã mua được cả chín phần của cuốn sách.

Bây giờ nó vẫn còn trên kệ sách của tôi ở nhà. 

“Ngày 22 tháng 7 năm 2019 – nắng đẹp – Thứ Hai”

Hôm nay là ngày thi cuối kỳ. 

Tôi đem tất cả vận may của tôi cho cậu mượn.

Kỳ thi phân ban bạn học chăn bông của tôi nhất định có thể làm bài tốt.

Đừng sợ nhé.

“Ngày 26 tháng 7 năm 2019 – nắng đẹp – Thứ Sáu”

Gần đây tôi đang luyện chữ

Bây giờ nhìn lại những trang nhật ký trước đó.

Chữ viết thật là cẩu thả!

“Cố Tiểu Bối”

——

Trên trang nhật ký, tên của tôi được viết bằng nét chữ mạnh mẽ cứng cáp.

Tôi vô tình lật lại mặt sau của cuốn nhật ký.

Một trang đầy ắp tên của tôi.

Lớn nhỏ, thẳng hàng và nắn nót.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, tầm nhìn của tôi mờ đi.

Trăng dường như cũng đang khóc cùng tôi.

“Ngày 20 tháng 8 năm 2019 – nắng – Thứ Hai”

Trên bảng vinh danh nhìn thấy cậu rồi.

Đáng yêu thật, tôi cũng không muốn cậu toả sáng như vậy, mỗi ngày vui vẻ, bình an là được rồi.

Trên trang nhật ký này có gắn một bức ảnh. 

Tôi cầm nó lên.

Đó là ảnh của tôi trên bảng vinh danh.

Vì khối kính bị chắn gì đó nên ảnh có một chút mờ.

Đằng sau bức ảnh có viết.

“Vào ngày 20 tháng 8 năm 2019, bạn học chăn bông lần đầu tiên được lên bảng vinh danh.”

Trong bức ảnh, tôi mím môi, kìm nén nụ cười.

Lúc đó tôi biết được mình sắp được lên bảng vinh danh, dù thế nào đi nữa tôi cũng không giấu được nụ cười, sự khiêm tốn của tôi đều là giả. Chỉ có những người thường xuyên được lên bảng vinh danh mới không quan tâm đến những điều này mà thôi.

Đối với một người tám trăm kiếp mới nhìn thấy thế gian như tôi, nhờ có vận may bất ngờ mà có thể thi tốt mà nói, thật sự là một vinh dự lớn khi có thể lên bảng vinh danh.

Từ bức ảnh cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của tôi.

Tôi cầm lấy bức ảnh.

Cười cười nước mắt cũng chảy ra.

Cậu ấy chưa bao giờ bỏ lỡ một khoảnh khắc quan trọng nào có trong thanh xuân của tôi.

Cậu ấy đã dùng hết sức lực để tìm kiếm tôi, phát hiện ra tôi, còn tôi thì sao?

Có để tâm tới người đi bộ ngang qua, có ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn không?Có phát hiện ra tình cảm của cậu ấy không?


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!