4.
Tôi lật ngón tay, lại là một trang khác.
“Ngày 13 tháng 9 năm 2018 – nắng – Thứ Năm”
Được chọn làm đại diện môn toán.
Tại sao lại như vậy chứ?
Lẽ nào trời sinh tôi đã là một người giỏi toán như vậy sao?
Tôi đến văn phòng nộp bài tập, nhìn thấy danh sách đăng ký tiệc chào mừng của từng lớp trên bàn.
…..
Lớp số 22: Cố Tiểu Bối “Hồng Trần Khách Trạm”.
Cố Tiểu Bối? Cái tên này thật quen thuộc
Đột nhiên ngày báo danh hiện lên trong tâm trí tôi.
Hình như đây là tên của bạn học “Chăn”
Tôi nghe thấy bố cô ấy bảo cô ấy nhanh chóng đem chăn lên.
Cô ấy muốn biểu diễn tiết mục sao?
Sớm biết thì mình cũng đăng ký tham gia rồi.
—–
Đọc tới đây, ký ức ngày xưa dường như được mở lại bằng một chiếc chìa khóa, ký ức ùa về trong tôi.
Tôi là một người nếu như có cơ hội sẽ cố gắng thử sức một điều gì đó, hoạt động ở trường trung học vốn dĩ không có nhiều, nếu như có cơ hội thử những điều mới, tôi chắc chắn sẽ thử.
“Hồng Trần Khách Trạm” là một trong những bài hát yêu thích của tôi.
Ngoài ra còn có lời bài hát mà tôi thích trong đó.
“Bất luận là ai dẫn đầu võ lâm thế giới, ta cũng sẽ chỉ cúi đầu trước ngươi.”
Tôi vô thức ngân nga với giọng trầm thấp.
“Ngày 17 tháng 9 năm 2018 – nắng – Thứ Hai”
Thứ sáu này là đêm hội, sau đó là có thể nghỉ lễ Trung thu rồi.
Bài kiểm tra hàng tuần vào tuần trước tôi đã làm không tốt nên tôi đã điên cuồng ôn lại đề.
Dạo này không nhìn thấy bạn học “Chăn”.
Sáng nay tôi nhìn sang lớp học của toà nhà đối diện, ban công lớp học của cô ấy.
Cô ấy đang dựa vào lan can ăn bữa sáng.
Đọc nhật ký của cậu ấy, tôi luôn có thể nhớ lại một số cảnh tượng, ba năm trôi qua của tôi giống như lại bắt đầu một lần nữa.
Những bậc thang tôi đã từng đi qua, căng tin đông đúc, hành lang Hoa Tử Đằng tím mà tôi thường ngày đi học, tất cả đều từng chút từng chút một trở nên rõ ràng hơn.
Trường trung học của chúng tôi theo mô hình Hành Thủy, lịch học rất dày đặc, trong ba năm, tôi thường mua bữa sáng ở căng tin rồi mang ra ban công bên ngoài lớp học để ăn, còn có thể dựa vào lan can nhìn ngắm khung cảnh của tòa nhà giảng dạy đối diện.
Lớp của chúng tôi nằm trong hai tòa nhà độc lập, được nối với nhau bằng hành lang với màn hình LED ở giữa.
Dựa vào hành lang ban công lớp mình còn có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài lớp học đối diện.
Tôi thường dựa vào hàng lang ngoài ban công nhìn các học sinh lớp số 17 ở tầng 3 đối diện đang được giáo viên chủ nhiệm giảng bài.
Đứng đó hồi lâu, tôi kéo chiếc ghế đẩu trong phòng tham khảo ra, phủi bụi trên ghế rồi ngồi đó tiếp tục đọc nhật ký.
5
“Ngày 20 tháng 9 năm 2018 – nắng – Thứ Năm”
Chiều nay là buổi diễn tập cho đêm hội.
Bạn cùng phòng của tôi tình nguyện làm người chuyển đồ chỉ để được nhìn ngắm những cô bạn dễ thương, thậm chí cậu ta còn muốn kéo tôi đi cùng.
Tôi vốn không muốn đi, bạn cùng lớp tới kéo tôi đi chuẩn bị cho cuộc thi toán…
Nhưng bạn cùng phòng đã tính toán giúp tôi, lần này tôi có 100% cơ hội sẽ gặp được bạn học “Chăn”.
Vậy thì, nhất định phải đi rồi.
May mắn thay, cô ấy hát khá hay, không để tôi tới một cách vô ích.
“Ngày 21 tháng 9 năm 2018 – nắng – Thứ Sáu”
Đêm hội cũng tới rồi.
Những người phụ trách chuyển đồ như chúng tôi, đứng sau cánh gà để đợi công việc.
Bạn học “Chăn bông” đang nhìn chằm chằm vào lời bài hát ở phía sau cánh gà.
Qua khung cửa kính trong suốt, tôi nhìn thấy hàng mi hơi run run của cô ấy.
Váy đỏ có thêm hai bím tóc.
Tôi không dám tiếp tục nhìn nữa, sợ bị cô ấy phát hiện.
Ừm thì, nhìn bàn học “Chăn bông” hiện tại, cũng dễ thương một cách khó hiểu.
Buổi biểu diễn diễn ra rất tốt đẹp, nửa đường, có người còn hỏi tôi có quen cô ấy không?
Có QQ của cô ấy không.
Tôi làm gì có.
Tức thật! Ngủ thôi.
….
Tôi nhìn vào nhật ký rồi lại rơi vào hồi tưởng.
Cậu ấy có lẽ là bạn học đã đưa micro cho tôi.
Tiếc là lúc đó tôi quá lo lắng, tôi không hiểu được sự dũng cảm và khổ tâm của cậu ấy khi bước lên sân khấu.
Đúng là hôm đó tôi đã mặc một chiếc váy màu đỏ, nhưng tôi đã quên mất kiểu tóc của mình.
May mắn thay lúc đó bạn tôi đã quay video cho tôi.
Tệp video vẫn còn trên điện thoại.
Tôi lấy điện thoại ra, luống cuống đến mức dùng ngón tay bấm nhầm vào ứng dụng khác.
Cuối cùng tôi đã tìm thấy chiếc video đó.
Có lẽ do đã lâu rồi, chất lượng video không được tốt lắm.
Tôi tua nhanh đến phần tôi bước lên sân khấu.
Tim tôi như ngừng lại trong giây lát, nhưng sự mong đợi của tôi không thể dừng lại.
Trên màn hình là một chàng trai cao gầy mặc đồng phục học sinh đang giúp tôi điều chỉnh micro.
Sau khi điều chỉnh micro xong, cậu ấy nhanh chóng chạy xuống.
Trong đoạn video, lại không quay được rõ mặt của cậu ấy.
Không biết là thất vọng hay là do căng thẳng, làn gió buổi tối nóng bức bắt đầu thổi, những âm thanh ồn ào trong khuôn viên trường dần dần biến mất. Thỉnh thoảng, một hoặc hai bạn cùng lớp đang chuyển sách đi tới đi lui.
Những ngón tay của tôi di chuyển theo gió và một trang khác lại hiện ra, tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, lặng lẽ tiếp tục đọc nhật ký của cậu ấy.
“Ngày 24 tháng 9 năm 2018 – Nhiều mây – Thứ Hai”
Hôm nay là tết Trung Thu.
Ở nhà bị mẹ sai đi mua đồ ăn.
Đi đến siêu thị mới mở trên phố Vọng Nguyệt Thập Tự.
Ở đây nhiều người quá!
Tôi nhìn thấy bạn học “Chăn bông”.
Nhà của cô ấy gần đây sao?
Cô ấy có vẻ thích ăn bim bim khoai tây
Tôi thấy xe đẩy hàng của cô ấy đầy ắp bim bim khoai tây.
À, Trung Thu vui vẻ!
Siêu thị mới mở trên phố Vọng Nguyệt Thập Tự, vậy thì chắc là siêu thị Nguyệt Lượng nhỉ!
Chỗ đó đồ rẻ hơn chỗ khác, bố tôi vẫn luôn dẫn tôi tới đó để mua đồ.
Và lần nào tôi cũng ném bim bim khoai tây vào xe đẩy hàng khi ông ấy không chú ý.
“Ngày 25 tháng 9 năm 2018 – Nhiều mây – Thứ Ba”
Sáng nay tôi phải đi học sớm.
Tôi lên xe buýt và đi đến trường.
Điểm dừng ở nhà tôi được gọi là Cửa Tây Vọng Nguyệt Cảnh Nguyên.
Còn cách trường bốn trạm dừng nữa, vẫn còn rất sớm.
Trên xe có rất nhiều ông bà già, không có chỗ ngồi rồi.
Tôi đứng trên xe buýt nắm vào tay cầm.
Chỉ sau một trạm dừng, bạn học “Chăn bông” cũng lên xe.
Cô ấy đứng cạnh tôi, cô ấy cầm không đúng cách.
Suýt ngữa thì bị ngã, cũng may là tôi đã đỡ được cô ấy.
Thôi, đi ngủ thôi, chúc ngủ ngon!
6
Trong phòng tham khảo, tôi lơ đãng nhìn vào trang giấy này.
Nhà cậu ấy cách trường bốn trạm dừng, còn nhà tôi cách trường ba trạm dừng.
Điểm dừng ở nhà tôi được gọi là tiểu khu phía đông Vọng Nguyệt.
Chúng tôi có lẽ đều ngồi trên chuyến xe buýt số 15.
Trạm cuối của xe buýt số 15 là trường trung học số 1 Ngô Đồng.
Nghĩ tới việc tôi và cậu ấy đã gặp nhau nhiều lần như vậy, nhưng tôi thậm chí lại không biết cậu ấy là ai, trong lòng tôi càng mong muốn gặp được cậu ấy hơn.
Trời đã tối, trên đường về nhà, tôi đứng dưới tấm biển xe buýt quen thuộc và đợi xe.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi không khỏi mở cuốn nhật ký ra lần nữa.
“Ngày 24 tháng 11 năm 2018 – Nhiều mây – Thứ bảy”
Vậy…. tại sao hôm nay tôi mở sổ ghi chép ra, tất cả các chủ đề chính được ghi lại trong nhật ký đều là bạn học “Chăn bông” vậy?
Mình điên rồi đúng không?
Tôi còn đi theo cô ấy xuống xe một cách khó hiểu.
Lại còn đi thử món bim bim khoai tây vị dưa chuột mà cô ấy yêu thích nữa.
Khống chế không nổi mà bất giác chuẩn bị quà ngày lễ cho cô ấy nữa.
Lê Kha, không xong rồi.
“Ngày 26 tháng 11 năm 2018 – Nhiều mây – Thứ Hai”
Như thế nào thì được xem là thích?
Là yêu mến đúng không?
Bối rối thật đấy.
“Ngày 27 tháng 11 năm 2018 – Nhiều mây – Thứ Ba”
Cuối cùng thì đã có thành tích rồi.
Trên máy tính ở phòng hiệu trưởng.
Tôi có thể xem thứ hạng của học sinh tất cả các lớp.
Văn phòng chật kín người.
Tôi lướt ngón tay trên bảng điểm.
Lê Kha, xếp thứ 13.
Thấp hơn tôi mong đợi.
Tôi tiếp tục kéo xuống.
Cố Tiểu Bối, xếp thứ 1103.
Vật lý: 18, Hóa học: 32, Sinh học: 55.
Bạn học “Chăn bông” không giỏi các môn tự nhiên sao?
Niềm đam mê từ tận trong xương tủy khiến tôi muốn lao xuống giảng bài cho cô ấy ngay lập tức nhưng lại sợ cô ấy nghĩ tôi bị điên.
Ôi trời, làm thế nào để có thể giải quyết tình hình này bây giờ?
—-
Dưới ánh đèn đường, nét chữ đẹp đẽ trên tờ giấy trắng làm tôi choáng váng trong giây lát.
Hình bóng mơ hồ của một chàng trai trẻ quay lưng về phía tôi hiện lên trong tâm trí tôi hiện tại.
Tôi thật sự rất muốn biết cậu ấy là ai.
Sự tò mò tăng lên gấp bội lần.
7
Nhưng mà, cuốn nhật ký của cậu ấy cũng gợi cho tôi nhớ lại nỗi đau của một học sinh yếu kém trước khi phân tách lớp ban tự nhiên và ban xã hội.
Trước khi được phần ban tự nhiên và xã hội vào năm thứ hai trung học, chúng tôi đã phải tham gia một kỳ thi toàn diện.
Tôi được 18 điểm trong bài kiểm tra vật lý đó.
Tôi không thể quên được cảm giác như bị sét đánh sau khi biết kết quả môn Vật lý.
Tôi thậm chí còn không dám nhìn vào bảng xếp hạng trong số 1.260 người trong lớp của mình, tôi đã gần như xếp ở vị trí cuối cùng rồi.
Mặc dù lúc các bạn cùng lớp an ủi tôi, tôi còn cẩu thả nói với họ rằng, tôi thi được 18 điểm là vì tôi đáng bị như vậy. Khi ai đó bắt tôi học các môn vật lý, hóa học, sinh học, tôi đều cảm thấy buồn ngủ. Từ lúc bắt đầu cấp hai, những môn logic này đã là điểm yếu của tôi rồi.
Bên ngoài tôi biểu hiển rằng mình chẳng quan tâm lắm, nhưng làm sao mà trong lòng tôi có thể không quan tâm được chứ?
Tôi cũng không muốn làm cho bố mẹ thất vọng.
Đôi khi tôi nghi ngờ bản thân mình, đôi khi tôi lại tự an ủi mình.
Nó thực sự rất khó chịu, lúc đó tôi cảm thấy rất cô đơn.
Tôi thực sự không bao giờ nghĩ rằng, lúc tôi còn đang cảm thấy chán chường như vậy, lại có một chàng trai trong nháy mắt đã nhìn thấu được tất cả sự che đậy của tôi.
Cậu ấy còn hao tâm tổn sức nghĩ mọi cách để có thể giúp đỡ tôi.
“Ngày 28 tháng 11 năm 2018 – nắng – Thứ Tư”
Các phiếu trả lời của cả khối được xếp thành một mớ hỗn độn.
24 lớp lần lượt thay phiên nhau đi vào nhận lấy phiếu trả lời đã được chia đều cho từng lớp.
Đây là kỳ thi quan trọng đầu tiên.
Lớp của tôi bắt đầu trước tiên.
Ban đầu tôi không muốn đi lấy phiếu trả lời.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đi.
Phiếu trả lời của lớp số 22.
Câu hỏi đầu tiên của môn vật lý thực sự chỉ cần áp dụng một công thức cơ bản là ra đáp án.
Tôi viết phân tích từng công thức và giải thích cặn kẽ vào trong tờ đáp án của cô ấy.
Hy vọng cậu có thể nhìn thấy nó.
Cố Tiểu Bối.
Chiếc xe buýt kiểu cũ “bùm” “bùm” chạy về phía biển báo trên con đường ít xe.
Tôi bối rối lên chuyến xe buýt số 15.
Cuối cùng cũng có thể phá án được rồi.
Hóa ra cậu ấy là người đã dùng bút đỏ viết công thức và phân tích rõ ràng ở phần bên cạnh cho tôi lên phiếu trả lời vật lý lúc đó, thậm chí cậu ấy lại còn là một học bá hàng đầu nữa chứ.
Những phân tích và nét chữ kiên nhẫn của cậu ấy đã đồng hành cùng tôi mỗi đêm khi tôi suy sụp vì kết quả thi, giúp tôi có niềm tin để tiếp tục kiên trì.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Trên xe vẫn còn nhiều ghế trống nên tôi ngồi vào chiếc ghế quen thuộc bên cửa sổ.
Dựa vào ánh đèn xe mờ nhạt, những ngọn đèn đường lần lượt đi qua, tôi tiếp tục đọc nhật kí, nỗi chua xót trong lòng dâng lên từng chút một.
“Ngày 29 tháng 11 năm 2018 – tuyết rơi – Thứ năm”
Người ta nói trận tuyết đầu mùa là thời điểm tốt nhất để thể hiện tình yêu của bạn.
Tôi lật lại từng trang nhật kí.
Bạn học “Chăn bông”.
Tôi nghĩ rằng có lẽ phải thừa nhận rằng, tôi thích cậu.
——
Bàn tay lật nhật ký cứ thế dừng lại.
Hơi thở của tôi ngừng lại, mắt tôi bắt đầu đau nhức.
Tôi luôn cảm thấy rằng trong thanh xuân u ám của mình, một mái tóc đuôi ngựa không dễ thấy, một khuôn mặt cực kỳ bình thường, thỉnh thoảng nổi mụn trên má , một bộ đồng phục học sinh béo ú che đi tất cả tương lai của tôi.
Tôi đã nghĩ rằng, với một người như tôi, sẽ không có ai thích.
Sự tự ti tràn ngập cả tuổi thanh xuân của tôi.
Thì ra cũng có người thích tôi, một thanh xuân bình thường như vậy.
Để lại một bình luận