1.
Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc vào một ngày nắng đẹp.
4h55 chiều, tôi im lặng ngồi trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ phòng thi, cành lá tươi tốt che gần hết cửa sổ, bóng cây như đang nhảy múa.
Tôi không dám cử động quá nhiều nên lại nhìn đồng hồ, hít một hơi thật sâu rồi đậy nắp bút lại.
Bước ngoặt của ba năm trung học đã trôi qua, tương lai không rõ ràng của cuộc đời được viết từng chữ một trên tay.
Học hành khổ luyện hơn mười mấy năm, tất cả chỉ gói gọn trong một ngày, những cuốn sách đã đọc trong mười mấy năm qua, những môn học, bao nhiêu năm qua đều chỉ dừng lại ở mấy tờ đề thi.
Chuông reo: “Bài thi kết thúc, thí sinh vui lòng dừng bút”.
Tôi nhìn quanh lần cuối cùng, nơi tôi đã ở suốt ba năm, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng thi.
Sau kỳ thi, tôi không hề cảm nhận được niềm vui rời xa mái trường trung học như tưởng tượng, trong lòng tràn ngập cảm giác xa cách và mất mát thoang thoảng.
Tôi bước ra khỏi phòng thi, bước đi của bố tôi lo lắng đúng như tôi dự đoán. Chiếc bánh dâu tây chuẩn bị đặc biệt cho tôi trên tay ông gần như bị ông đập vỡ một cách bất thường.
Đám đông được phong tỏa chặt chẽ để tìm lối thoát.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào tôi, sau khi xác nhận tôi không phải con họ, họ nhanh chóng nhìn sang những người khác.
Những người xung quanh đầy ồn ào, tôi như đang ở một thế giới khác. Đột nhiên, tôi cảm thấy tuổi trẻ của mình đã lặng lẽ kết thúc dưới làn nước yên tĩnh tưởng chừng như hùng vĩ này.
Ngày hôm sau, tôi quay lại trường lấy đồ dùng còn sót lại mà trước đó tôi chưa mang đi.
Đi qua hành lang Hoa Tử Đằng, tôi gặp trên đường những người bạn học để mặt mộc, tóc đuôi ngựa cao nhẹ nhàng đung đưa một cách trẻ trung, những ngôi sao trong mắt họ tỏa sáng rực rỡ.
Những đồ lặt vặt chúng tôi để lại được cất trong phòng tham khảo, các góc chứa đầy những chồng sách có chiều cao khác nhau, ở giữa có nhiều bài kiểm tra.
Tôi bước đến đống sách của mình. Tôi đã chiếm giữ nơi này được ba năm. Tôi định lấy sách về nhà nhưng lại phát hiện ra có một cuốn sổ dày màu xanh có tên tôi trên đó.
Tôi bối rối nhặt cuốn sổ lên và nhìn xung quanh. Tất cả những người bạn cùng lớp mà tôi không biết đều đang thu dọn đồ đạc. Tôi bối rối mở cuốn sổ ra để xem chữ ký.
Chẳng có gì cả, lạ thay, góc dưới bên phải lại có chữ K nhỏ, lại còn có hình vẽ mặt phẳng nữa.
Với sự nghi ngờ, tôi lật trang đầu tiên.
“Ngày 2 tháng 9 năm 2018 – nắng – Chủ nhật”
Ngày đầu tiên đăng ký vào trường cấp 3, cơn gió mùa hè thổi tung mái tóc tôi như một mầm đậu.
Cô giáo giao cho tôi viết nhật ký để luyện chữ, nhưng tôi lại không biết viết gì.
Ghi lại một số điều thú vị ngày hôm nay!
Nó khá thú vị. Chăn của tôi đã bị người khác lấy nhầm.
Tôi bất lực nhìn chăn bông của mình bị một cô gái lấy mất. Chăn bông ở trường đều được phát thống nhất, chẳng trách cô ấy lấy nhầm chăn. Ôi trời!
“Hả?”
Tôi nhìn trang đầu tiên của cuốn nhật ký và chìm vào suy nghĩ sâu sắc.
Hôm đăng ký trời nóng lắm, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng và chỉ muốn trốn vào bóng râm mà lười biếng.
Bố tôi bảo tôi đem chăn lên nhanh lên.
Tôi bực mình đến mức ngẫu nhiên nhặt chiếc chăn bông bên cạnh rồi bỏ chạy.
Đến tối tôi quay lại nhấc ga trải giường lên để đặt chăn vào thì phát hiện ra đó không phải là chiếc chăn Ultraman mà tôi quen thuộc mà là một chiếc chăn bông một màu rất đơn giản.
Tôi sốc đến mức lục tung giường và tủ nhưng không tìm thấy chăn bông của mình.
Chỉ có một sự thật – tôi đã nhầm lẫn.
Tôi cố nhớ lại ký ức ngày hôm đó, nhưng nó rất mơ hồ, tôi chỉ nhớ là mình đã lấy đi chiếc chăn bông.
Sau đó? Sau đó thì tôi cứ đắp chiếc chăn đó như vậy và kéo dài được ba năm.
Chiếc chăn bông trong ký ức của tôi thực sự rất êm ái, mềm mại và thơm tho. Tôi tưởng chiếc chăn mình nhặt nhầm là của con gái.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra mình đã nhầm chăn với chàng trai viết cuốn nhật ký này.
Tôi không biết phản ứng của cậu ấy sẽ như thế nào khi nhìn thấy chiếc chăn Ultraman của tôi, tôi mù quáng đoán rằng cậu ấy chắc chắn sẽ rất thích nó, cậu bé nào có thể từ chối chiếc chăn Ultraman chứ?!
Tôi thích thú trước lời phàn nàn của cậu ấy và che môi lại.
“Ngày 3 tháng 9 năm 2018 – nắng – Thứ Hai”
Ngày đầu tiên chính thức nhập học.
Đêm qua tôi vật lộn rất lâu cũng không dám đắp cái chăn đó.
Tôi không quen, ngủ không ngon, giương cờ xong tôi cảm thấy buồn ngủ.
Tôi nhìn thấy bóng lưng của người đã lấy mất chăn bông của tôi ngày hôm qua.
Là cô bé đó.
Ở sân chào cờ có rất nhiều người nên tôi vất vả chen lấn để tìm cô ấy.
Không dễ dàng gì mới chen qua được, cô ấy lại bỏ chạy.
Không phải chứ, tôi thực sự không muốn đắp cái chăn Ultraman đó đâu. Ôi trời!
“Ha Ha.”
Đọc tới đây, tôi không nhịn được mà đã phát ra tiếng cười lớn.
Tôi nghĩ mọi người đều thích Ultraman như tôi, nhưng cậu ấy vậy mà lại không đắp chiếc chăn đó, cũng không đánh giá chất lượng gì hết.
Chiếc chăn đó đắp khá thoải mái, đó là chiếc chăn mà mẹ tôi đã tự tay mua bông về mà khâu thành chiếc gối đó!
Hơn nữa, trong suốt ba năm trung học, mỗi lần đến thứ hai hàng tuần tôi phải chào cờ trước khi đi ăn sáng, rất nhiều người trong trường kéo đến nhà ăn cùng lúc nên rất dễ bỏ lỡ một bữa ăn. .
Thế nên mỗi lần chào cờ xong tôi đều chạy đến căng tin, việc cậu ấy không tìm thấy tôi là chuyện bình thường.
Cậu ta không có kinh nghiệm tranh đồ ăn chút nào, chắc chắn là một học bá. Giống như những học sinh có kinh nghiệm tranh giành đồ ăn như chúng tôi đây, cũng không trách được cậu ấy.
2
Tôi là người duy nhất còn lại trong căn phòng tham khảo khổng lồ. Chiếc quạt điện cũ kỹ đang quay chậm và cửa sổ vẫn còn đang mở. Đã gần bảy giờ tối mà bầu trời vẫn còn sáng.
Ánh mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, những cuốn sách tỏa ra ánh sáng vàng.
Tôi lật sang trang tiếp theo, dùng đầu ngón tay xoa cuốn sách, tiếng lật trang vang vọng trong phòng tham khảo.
“Ngày 4 tháng 9 năm 2018 – Nắng – Thứ Ba”
Ai da! Tôi đã từ bỏ việc tìm kiếm cô gái đã lấy mất chăn bông của tôi.
Buổi huấn luyện quân sự chiều qua, tôi không nhìn thấy cô ấy.
Tôi bồn chồn ngủ dưới chăn Ultraman.
Đây là lần đầu tiên tôi đắp chăn của con gái, mùi hương thoang thoảng dường như không phù hợp với một đứa con trai như tôi.
Hơn nữa, bây giờ nếu trả nó trở về với chủ thì có vẻ không thích hợp cho lắm.
Cũng không thể để cho cô ấy đắp một cái chăn mà một chàng trai đã ngủ cùng nó rồi.
Quá là bối rồi, còn nữa, đồ ăn ở trường quá tệ!
Nhưng mà, sáng hôm nay tôi đã nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy ở Tiểu đoàn 22, tiểu đoàn 22? Vậy thì lớp của cô ấy là số 22 rồi.
Cuộc gặp gỡ kỳ lạ khiến tôi không thể kiềm chế được bản thân mà lén nhìn cô ấy trong bộ quân phục huấn luyện đẹp đẽ khiến cô ấy trông giống như quỷ vào làng vậy!
Tại sao đến quần áo mà cũng không biết mặc, haizzz.
3.
Không phải chứ?Quỷ vào làng?Đây là những từ mà học sinh của ban tự nhiên có thể miêu tả đây sao?
Tôi nhìn trang này trong im lặng.
Ký ức quay lại thời kỳ huấn luyện quân sự ở trường trung học,t rường của chúng tôi luôn đóng cửa và chúng tôi không được phép ra ngoài tùy ý.
Lúc đó, chiếc quần huấn luyện quân sự quá rộng, tôi lại chưa có thắt lưng nên phải dùng một đoạn dây buộc lại.
Tôi nhớ hồi đi huấn luyện quân sự, ngày nào trời cũng nắng 30 độ C, tôi cảm giác như sắp ch*t, ngày nào cũng phải loay hoay với những chiếc cúc áo.
Bố đến cổng trường đưa đồ cho tôi rồi cười nhạo tôi trông giống quân bù nhìn của triều đình.
Hóa ra trong mắt người khác, trang phục của tôi thực sự trông giống một con ma vào làng vậy.
Tôi nhẹ nhàng tựa lưng vào chiếc bàn trong phòng tham khảo, cầm cuốn nhật ký lên đọc tiếp, trong khi chiếc quạt vẫn quay chậm.
“Ngày 7 tháng 9 năm 2018 – Nhiều mây – Thứ sáu”
Kỳ lạ thay, sau đó tôi luôn gặp phải cô gái đã lấy mất chăn bông của tôi.
Tôi vẫn chưa biết tên cô ấy.
Vậy thì cứ gọi cô ấy là, “Bạn học chăn bông” đi.
“Bạn học chăn bông” có vẻ rất hoạt bát.
Sáng nay tôi lại thấy cô ấy bị giáo quan hướng dẫn kéo ra để chạy phạt.
Có vẻ như cô ấy khom lưng lười biếng đã bị bắt quả tang.
Hôm nay là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, buổi tối sẽ có phần thi tài năng dành cho toàn khối lớp.
Nhiều người tình nguyện biểu diễn trên sân khấu.
Giáo quan hướng dẫn nói tôi đẹp trai nên đã bảo tôi tham gia.
Tôi ngại, tôi không đi.
Điều tôi không ngờ tới là bạn học chăn bông đã biểu diễn một tiết mục.
Cô ấy hát bài “Giấy ngắn tình dài.”
Có vẻ như đó là tên của bài hát.
Nó khá hay, tuần này về nhà, tôi cũng phải đi nghe thử xem.
“Giấy ngắn tình dài”?
Tôi nheo mắt, giai điệu của bài hát này quay cuồng trong đầu tôi.
Cẩn thận nhớ lại về mùa hè năm 2018.
Mùa hè năm đó, bài hát không hiểu tại sao lại trở thành hit.
Lời bài hát bên trong chạm đến trái tim tôi một cách tinh tế. Tôi đã sớm thuộc lòng lời bài hát và giai điệu, chờ đợi cơ hội thể hiện trong quá trình huấn luyện quân sự. Nhưng tôi không nhớ rằng, tôi đã thể hiện bài hát này trong quá trình huấn luyện quân sự năm đó.
Tôi cũng không ngờ rằng sẽ còn có người ghi lại việc tôi hát bài hát đó vào nhật ký của họ, một cảm giác kỳ lạ giống như sự xấu hổ dâng lên trong lòng tôi.
Thật sự, vừa xấu hồ vừa cảm thấy kì quái.
Tôi bình tĩnh lại và ép mình tiếp tục đọc.
“Ngày 8 tháng 9 năm 2018 – Mưa Nhẹ – Thứ Bảy”
Lớp của Bạn học “Chăn” ở trên tầng bốn, tôi ở tầng một, có một chút xa.
Tôi muốn làm quen với cô ấy, phải làm sao để mở lời bây giờ.
Bạn học, lấy nhầm chăn rồi, chăn Ultraman của bạn, hiện tại ở chỗ tôi…
Có vẻ như không thích hợp cho lắm, vậy thì bỏ đi!
Ch*t t*t , là do chưa bao giờ tiếp xúc với con gái?Hay là do không quen?
Hay là đi hỏi anh em tốt đi!
Ừm, đúng, trước tiên đi hỏi đã, ấn tượng đầu tiên khá quan trọng.
….
Trường chúng tôi sắp xếp các lớp theo điểm thi tuyển sinh trung học tổng cộng có 24 lớp, từ lớp một đến lớp hai, thành tích từ cao đến thấp.
Điểm thi tuyển sinh cấp 3 của tôi chỉ cao hơn điểm trúng tuyển của trường cấp 3 trọng điểm này ba điểm.
Tôi chỉ có thể được xếp vào lớp 22. Lớp học nằm trên tầng bốn, và mỗi lần ăn tôi đều phải chạy nhanh hơn những người khác.
Người viết nhật ký ở tầng một, điều đó có nghĩa là chàng trai này hẳn đã học rất giỏi, nên tôi càng cảm thấy tò mò hơn.
Người này, rốt cuộc có thể là ai được chứ?
Để lại một bình luận