Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NIÊN NIÊN HỮU DƯ- Chương 1

1

Khi Cố Dư Châu nhận được cuộc gọi từ bạn gái cũ, hôn lễ vẫn chưa bắt đầu.

“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, còn có việc gì gấp mà không thể đợi được tới khi hôn lễ kết thúc rồi làm hay sao?”

“Còn hơn nửa giờ nữa mới bắt đầu, tôi sẽ quay trở lại ngay.”

Cố Dư Châu bỏ tôi lại, cho đến khi tất cả khách mời đã tới đông đủ mà cậu ta vẫn còn chưa quay lại.

Tình cảm hai mươi năm giữa tôi và cậu ta, như vậy mà kết thúc.

“Tiểu Ngư, điện thoại của Cố Dư Châu vẫn không liên lạc được, bây giờ phải làm sao?Còn đợi cậu ta sao?”

Bạn thân Viên Viên của tôi đã gọi cho Cố Dư Châu hơn chục cuộc nhưng vẫn không liên lạc được, cô ấy lo tới mức tối mắt tối mũi.

Tôi ngước mắt lên nhìn mình trong gương, trong bộ váy cưới xinh đẹp, gương mặt được trang điểm tinh xảo, tôi sửng sốt một lúc mới đứng dậy nhìn cô bạn thân, nhẹ giọng nói: “Không cần chờ nữa, chúng ta đi thôi, trực tiếp bắt đầu đi.”

“Vậy mình sẽ bảo mọi người rời đi sau bữa tiệc…đợi đã…cậu đang nói gì vậy?”
Bạn thân của tôi chợt nhận ra rằng tôi không có ý hủy đám cưới mà là trực tiếp bắt đầu hôn lễ.

“Cố Dư Châu không có ở đây, bắt đầu thế nào chứ?”

Tôi xoa đầu cô ấy cười khúc khích: “Không có cậu ta thì mình không thể kết hôn được sao? Mình, Tống Tiểu Ngư, ngoài cậu ta ra thì không ai lấy?Cố Dư Châu thật sự nghĩ rằng mình không có ai muốn, ngoài cậu ta ra phải không? Không nhất thiết phải là cậu ta được không?

Khi tôi nói rằng tôi sẽ tuỳ tiện tìm một người đàn ông ngẫu nhiên để hoàn thành đám cưới, bạn thân của tôi đã sợ hãi đến mức gần như khóc.

Tôi nhéo mặt cô ấy, an ủi: “Đừng khóc nữa. Hôm nay là ngày tốt để mình kết hôn, chứ không phải đám tang.”

“Nhưng…”

“Thật sự không sao đâu, đi thôi.”

2

Cố Dư Châu và tôi là thanh mai trúc mã, chúng tôi đã quen nhau từ hồi còn chưa vào tiểu học.

Cậu ta muốn gia nhập làng giải trí làm diễn viên, tôi đã cùng cậu ta thi vào học viện nghệ thuật.

Cậu ta học diễn xuất còn tôi chuyên ngành quản lý nghệ sĩ.

Tôi trở thành quản lý của cậu ta kể từ khi cậu ta ra mắt.

Cậu ta đã có một trải nghiệm tình yêu khó quên, đối phương là bạn học đại học của chúng tôi, nhưng hai người đã chia tay trước khi cậu ta trở nên nổi tiếng.

Trong thời gian đó, Cố Dư Châu mỗi ngày đều uống rượu say, từ chối bất kỳ lịch trình nào.

Tôi không còn cách nào nhìn cậu ta ngày càng sa sút, nên đã kéo cậu ta ra ngoài chơi, tự lái ô tô trong hơn hai tháng.

Nội Mông, Tây Tạng và Tân Cương…từ đồng cỏ đến núi tuyết đến sa mạc…tôi đã đưa cậu ta vượt qua sông núi lớn của quê hương…Sau khi trở về, cậu ta dường như đã thay đổi, bình tĩnh và rất nỗ lực.

Chăm chỉ nhất là khi, trong một năm cậu ta đã nhận tham gia bốn bộ phim, ngoài việc ăn và ngủ, thì thời gian còn lại của cậu ta là ở phim trường.

Sau một thời gian dài nỗ lực, cuối cùng cậu ta cũng được làng giải trí công nhận vào ba năm trước và đã giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc danh giá.

Trong sự bất thình lình, cậu ta đã trở thành đỉnh lưu trong làng giải trí, đứng đầu mọi hạng mục.

Nửa năm trước, khi cậu ta lại một lần nữa đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cậu ta đã bất ngờ cầu hôn tôi trước đông đảo hàng trăm nghìn người.

Cậu ta nhìn tôi với đôi mắt rất trìu mến, cảm ơn tôi đã đồng hành cùng cậu ta suốt những năm qua, nói rằng nếu không có tôi, cậu ta sẽ không bao giờ được như bây giờ, và cậu ta mong sẽ dùng quãng đời còn lại để báo đáp tôi.

Tôi cảm động đến mức bật khóc.

Lúc đó tôi nghĩ rằng trong cuộc đời này, ngoại trừ sự sống và cái ch.ết, không ai có thể tách rời tôi khỏi Cố Dư Châu.

Cho đến bây giờ tôi mới hiểu rõ, việc tách tôi ra khỏi cậu ta quá dễ dàng, chỉ cần một cuộc điện thoại của Lục Đông Noãn.

3.

Hôn lễ được thông báo bắt đầu, mọi người đều cho rằng Cố Dư Châu đã quay lại cùng tôi tổ chức hôn lễ.

Sự thật lại không phải như vậy.

Tôi tìm được một nam nghệ sĩ trẻ mới vào công ty để cùng tôi tổ chức buổi hôn lễ.

Hai mươi hai tuổi, cậu ta là một tiểu thịt tươi mới vào công ty.

“Kết hôn với tôi, tôi sẽ giúp cho cậu được trở thành một Cố Dư Châu thứ hai.” Tôi đi thẳng đến trước mặt cậu ta, rất trực tiếp đưa cành ô liu ra.

Là một người quản lý hàng đầu với một nửa nguồn lực trong làng giải trí, tôi tin chắc rằng bất kỳ ngôi sao nào muốn tạo dựng tên tuổi trong làng giải trí cũng sẽ không từ chối lời đề nghị của tôi.

Quả nhiên, đúng như tôi mong đợi.

Phó Ngôn Niên đỏ mặt trong vài giây, sau khi do dự một lúc, cậu ta đứng dậy và nắm lấy tay tôi.

“Chỉ cần chị không hối hận, tôi bằng lòng cùng chị hoàn thành vở kịch này.”Tiểu thịt tươi ghé vào tai tôi thì thầm, giọng nói của cậu ta nhẹ nhàng, rất êm ái và đầy uy lực.

“Thứ tôi muốn không phải chỉ là vở kịch này. Có thể sẽ là những năm tháng thanh xuân của cậu nữa, như vậy cậu cũng bằng lòng sao?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi, sau khi nhận được cái gật đầu chắc chắn của cậu ta, tôi nhếch môi mỉm cười.

Tiểu Nam Nhân nhất định sẽ làm lên chuyện.

“Không đầy ba năm nữa, cậu sẽ nổi tiếng khắp cả nước.”

Đây là sự báo đáp của tôi dành cho cậu ta.

Ánh mắt của cậu ta hơi nheo lại, thấp giọng trả lời: “Tôi tin tưởng vào năng lực của chị, nhưng tôi không biết làm như thế nào, cũng không muốn trở thành Cố Dư Châu thứ hai.”

Trong lúc tôi còn đang băng khoăn về câu nói này của cậu ta là có ý gì, cậu ta đã nắm tay tôi từng bước một đi về phía lễ đài: “Đi thôi, cô dâu xinh đẹp của tôi.”

Lễ cưới đã hoàn thành như dự kiến, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.

[Ch.ết tiệt, ch.ết tiệt, ch.ết tiệt!! Đây không phải là đám cưới của cung song ngư sao?Tại sao chú rể lại thay đổi?]

[Tin tức của các người đến quá muộn rồi phải không?!Cố ảnh đế bây giờ đang chăm sóc bạn gái cũ trong bệnh viện rồi.]

[Không phải chứ, Cố ảnh đế vì bạn gái cũ mà lại để bồ câu bay vào ngày cưới sao?]

[Chị Tống cũng quá thảm rồi]

[Thê thảm cái gì, cô ta đáng bị như vậy, phải không…Mấy người đã quên rằng năm đó cô ta đã chen chân vào mối tình này như thế nào hay sao?]

Người hâm mộ và cư dân mạng đã điên cuồng thảo luận, họ thậm chí còn đem những gì đã xảy ra trước đây mang ra nói.

Năm đó, khi Cố Du Châu và Lục Đông Noãn đang ở bên nhau thì bị phóng viên chụp ảnh lại, Cố Dư Châu và Lục Đông Noãn chỉ đơn giản công bố mối quan hệ của hai người họ.

Còn cho rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của họ, nhưng không ngờ, người hâm mộ lại bày tỏ sự ủng hộ.

Sau khi họ chia tay, để Cố Dư Châu có thể lấy lại tinh thần, tôi đã đưa cậu ta đi du lịch, kết quả là tôi bị các tay săn ảnh chụp ảnh, họ bắt đầu bóp méo sự thật và miêu tả tôi là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình giữa hai người họ, là nguyên nhân khiến cho hai người họ chia tay.

Sự việc này, không phải tôi chưa từng lên tiếng giải thích, mà là không một ai muốn tin.

“Những người hâm mộ não tàn này không phát triển não hay sao? Họ đã chia tay bao nhiêu năm trước rồi hai người mới ở bên nhau, tại sao bây giờ cậu lại thành tiểu tam rồi?”

Bạn thân của tôi phẫn nộ, trực tiếp cãi nhau với cư dân mạng.

[Tống Tiểu Ngư không phải là tiểu tam!Hai người bọn họ chia tay nhiều năm, Tiểu Ngư mới cùng Cố Dư Châu ở bên nhau, là Cố Dư Châu theo đuổi Tống Tiểu Ngư!]

[Còn nữa, trong đám cưới hôm nay, chính Tống Tiểu Ngư, cô ấy là nạn nhân. Đây là thời đại nào rồi, các người vẫn duy trì thói quen đổ lỗi cho nạn nhân vậy là sao?]

[Lầu trên là ai đang thay mặt cho Tống Thối Ngư vậy? Không phải là cô ta chứ? Trơ trẽn đến mức nói Cố Dư Châu theo đuổi? Cố ảnh đế cũng không mù, làm sao có thể thích cô ta được chứ….hơ hơ…Rõ ràng là cô ta đã ép Noãn Noãn vợ tôi phải rời đi, sau đó mang sự nghiệp của Cố ảnh đế ra đe doạ anh ấy phải ở bên cạnh mình.]

[Chết tiệt, những anh hùng bàn phím ngu ngốc này thực sự nghĩ rằng họ sẽ không phải chịu trách nhiệm về những lời nói vô căn cứ của mình sao?Tôi phải kiện hết tất cả những đám người này về tội phỉ báng người khác mới được!]

Bạn thân tôi nói muốn gọi điện tới trụ sở chính của nền tảng phát sóng trực tiếp, nhưng tôi đã đưa tay ra ngăn cô ấy lại.

“Đừng tức giận với một đám trẻ con. Cậu biết đấy, mình không quan tâm đến những điều này.”

Sau nhiều năm làm trong ngành giải trí, trái tim tôi đã trở nên cứng như thép.

Những lời vu khống đó không thể làm tổn thương tới tôi được nữa.

Hơn tất cả, điều tôi quan tâm vẫn luôn là thái độ của Cố Dư Châu.

Tất nhiên, đó là trước đây.

Còn bây giờ, đối với tôi mà nói, cậu ta đã không còn quan trọng nữa rồi.

4

Cuộc hôn nhân của tôi và Phó Diên Niên gây ra khá nhiều ồn ào.

Tất nhiên, mọi người đều biết rằng Cố Dư Châu đang chăm sóc mối tình đầu của mình trong bệnh viện.

Bức ảnh Lục Đông Noãn được ôm trong tay của Cố Dư Châu đã được lan truyền trên Internet.

Dựa trên những bức ảnh, ngoài một dải băng quấn quanh đầu, cô ta dường như không có vết thương nào khác.
Nhưng Cố Dư Châu vẫn ở trong phòng bệnh của cô ta suốt ba tiếng mới vội vã quay về.

Tôi và Phó Diên Niên vừa từ Cục Dân Chính về nhà thì Cố Dư Châu cũng quay lại.

Cậu ta phá cửa xông vào, tôi và Phó Diên Niên cùng lúc quay đầu lại nhìn cậu ta.

Tôi lắc lắc cuốn sổ chứng nhận kết hôn trong tay, nói với cậu ta, “Cậu đến muộn cũng không sao, chỉ cần lấy tiền bù đắp tổn thất là được thôi.”

“Tống Tiểu Ngư.” Sắc mặt của Cố Dư Châu lạnh lùng, cậu ta cầm lấy cuốn sổ từ tay tôi, nhướng mày hỏi: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

“Nghiêm túc.” 

Tôi mỉm cười, lấy lại cuốn sổ đăng ký kết hôn từ tay cậu ta, trực tiếp ra lệnh trục xuất, “Cố ảnh đế đến muộn quá, tiệc cũng tan rồi, cô dâu thì bị cười nhạo, nếu như không có chuyện gì nữa, thì vợ chồng tôi xin phép được đi hưởng đêm tân hôn cùng nhau, Cố ảnh đế xin hãy về đi.”

“Chỉ vì tôi đến muộn, mà cậu lại tuỳ tiện đi tìm một người đàn ông để kết hôn chọc tức tôi sao?”

Rõ ràng là ngay tại hôn lễ, cậu ta là người đã bỏ lại hàng chục bàn khách mời và vướng mắc vào chuyện của người yêu cũ cơ mà, nhưng bây giờ cậu ta lại có thái độ giống như mình là nạn nhân mà tra hỏi tôi.

“Không phải là tuỳ tiện tìm, Phó Diên Niên là người mà tôi đã cẩn thận lựa chọn để kết hôn. Cố Dư Châu, trên đời này có rất nhiều người tốt hơn cậu, không có cậu thì tôi vẫn có thể sống tốt. Địa vị của cậu bây giờ, cũng không chỉ có cậu mới có thể đạt được.”

Tại sao lại chọn Phó Diên Niên?Thực ra là bởi vì ở hiện trường, trong số những nam nhân ăn mặc trang trọng như vậy, cậu ấy là người khiến tôi thích nhất.

“Tống Tiểu Ngư, ý cậu là gì?”

“Ý của tôi không phải là quá rõ ràng rồi hay sao?!”

Ý là lão nương đây không muốn làm việc và phục vụ cho cậu nữa!

Quả thực, tôi đã thích cậu ta nhiều năm rồi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ làm những điều khiến cho tôi không thể chịu nổi như vậy.

“Tốt, rất tốt!” Cố Dư Châu nắm chặt nắm đấm, liếc nhìn Phó Diên Niên đứng ở sau lưng, cười lạnh nói, “Với một tên như thế này, cậu cho rằng hắn ta có thể tạo nên sự khác biệt trong giới giải trí sao?”

“Cố Dư Châu!”

Phó Diên Niên mới gia nhập công ty cách đây không lâu, trước đây cậu ấy không thuộc quyền quản lý của tôi, tôi cũng không quen biết cậu ấy, nhưng vì hôm nay cậu ấy là người mà tôi đã chọn nên đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cho cậu ấy.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì Phó Diên Niên đã tiến lên phía trước một bước, đứng trước mặt tôi, với giọng nói không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, “Tiền bối, đúng là bây giờ tôi không nổi tiếng bằng anh, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó có thể đuổi kịp được. Nhưng ít nhất, tôi cũng sẽ không để cho người con gái đã hy sinh vì bản thân nhiều như vậy, tại hôn lễ chịu nhiều uất ức như thế. Nửa năm trước, anh ở trước mắt cả thế giới cầu hôn cô ấy, phô trương rầm rộ, hôm nay anh lại bỏ hôn trong một buổi phát sóng trực tiếp trên toàn bộ mạng Internet, gây xôn xao cả cõi mạng. Nếu tôi là anh, tôi sẽ không còn mặt mũi nào đứng ở chỗ này.”

“Cậu có tư cách gì mà phán xét tôi?”

Cố Dư Châu cũng quá là tự cao rồi, không nghe được người ta nói những lời không hay với mình.

Tôi cảm thấy rất buồn, bởi vì bây giờ cậu ta thay đổi thành một con người như vậy, tôi cũng có một phần trách nhiệm.

“Tôi không hề nói rằng sẽ không lấy cậu, tôi nói cậu đợi tôi, tại sao cậu không đợi tôi?”

Cậu ta vẫn còn cố đổ trách nhiệm lên cho tôi, trách tôi không đợi cậu ta.

Nhưng liệu có thể chờ đợi được không?

“Tôi đã đợi quá lâu rồi, chờ đợi đến mệt mỏi rồi.”

Từ lúc mười mấy tuổi, đến bây giờ cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, một phần tư của cuộc đời tôi, đều là đợi cậu ta. 

Nhưng còn cậu ta, đã làm tôi thất vọng quá nhiều lần.

Tôi đã đi cùng cậu ta từng bước từng bước leo tới đỉnh cao, đợi cậu ta tát vào mặt Lục Đông Noãn, cuối cùng thì họ nhập vào một nhóm để tát vào mặt tôi.

“Được, Tống Tiểu Ngư, cậu đừng có hối hận!” Cố Dư Châu nói xong những lời này rồi quay người rời đi.

Hối hận? Tôi nhất định sẽ không hối hận, nhưng Cố Dư Châu, tôi có năng lực khiến cậu hối hận.

“Cố Dư Châu, đừng quên ai là người đã ở bên, cùng cậu vất vả mới có được vị trí như ngày hôm nay. Tôi nói cho cậu biết, năm đó, căn bản vị trí của cậu cũng không thể so được với Phó Diên Niên bây giờ!”

Bùm – tiếng động cơ xe thể thao vang lên chói tai, cho đến khi Cố Dư Châu rời đi hoàn toàn, tôi mới mệt mỏi dựa vào tường, mới để cơ thể từ từ thả lỏng.

“Chị Tống, chị không sao chứ?”Phó Diên Niên đi đến giúp tôi, hỏi với vẻ quan tâm.

Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tư thế rồi lại đứng dậy, mỉm cười với cậu ấy, “Không sao đâu.”

“Bước tiếp theo là một trận chiến kéo dài, có thể sẽ hơi khó khăn, nên cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“Được, tôi không sợ.”

5

Rõ ràng là Cố Dư Châu mới là người bỏ trốn hôn nhân, nhưng người bị dư luận nhắm đến lại là tôi.

Cả Internet đang mắng mỏ tôi vì đã tự chuốc lấy điều đó và tôi đáng bị như vậy.

Mọi người đều nghĩ tôi là người đã chen vào mối quan hệ giữa hai người bọn họ và khiến cho hai người họ phải chia tay sáu năm trước.

Cố Dư Châu không có ý định lên tiếng giải thích.

Phóng viên đến bệnh viện phỏng vấn Lục Đông Noãn, cô ta rất ngây thơ nói, “Bởi vì tôi bị thương ở đầu trong một vụ tai nạn ô tô nên tôi không thể nhớ được những chuyện gì đã xảy ra trong mấy năm qua. Tôi chỉ nhớ rằng tôi và Dư Châu có mối quan hệ tốt đẹp. Chúng tôi thậm chí còn dự định kết hôn sau khi tốt nghiệp…Tôi không thể tin rằng mình và anh ấy đã từng chia tay.”

Những câu nói ấm ức này, giống như đang muốn nói thẳng với mọi người rằng tôi là kẻ thứ ba cướp Cố Dư Châu suốt sáu năm.

Ngay sau khi video phỏng vấn của cô ta được đăng tải lên mạng xã hội, cư dân mạng càng cảm thấy thương cảm với cô ta.

[Thương chị ấy quá… Thảo nào năm đó chị ấy đột ngột ra nước ngoài mà không nói một lời nào, hóa ra là bị một con khốn ép buộc.]
[Huhu..Đừng khóc chị ơi, chúng em sẽ bảo vệ hạnh phúc của chị.]

Bạn thân của tôi không chịu nổi nên trực tiếp đăng tin bóng gió rằng Lục Đông Noãn đã rời đi khi Cố Dư Châu chẳng có gì.

Giờ cô ta tức giận, giả vờ mất trí nhớ, liên lụy đến tôi, một người vô tội.

Sau khi bài viết này được đăng tải, rất nhanh đã thu hút được một lượng lớn lượt tweet lại.

Rất nhanh đã được Lục Đông Noãn ở trong bệnh viện xem được.

Hai giờ sau, tin tức Lục Đông Noãn tự sát vì những lời nói ác ý không đúng sự thật trên mạng lại xuất hiện.

“Có thật như vậy không? Dư Châu, xin hãy nói cho em biết… Có phải ngay từ đầu là em đã bỏ rơi anh, vì nghĩ rằng ở bên anh em sẽ không có tương lai nên mới bỏ rơi anh…” Lục Đông Noãn ngồi trên bậu cửa sổ, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Cố Dư Châu đau lòng dỗ dành, “Không phải đâu…Em chưa bao giờ chê bai anh, ngay từ đầu là anh có lỗi với em.”

Câu nói “Anh xin lỗi” của Cố Dư Châu đã gián tiếp buộc tội tôi là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ giữa hai người họ.

Mặc dù sau đó cậu ta có giải thích, nói lời xin lỗi với Lục Đông Noãn, chỉ vì lí do cậu ta còn quá trẻ, không có năng lực làm cho Lục Đông Noãn hạnh phúc. 

Điều đó không đại diện cho bản thân cậu ta không có bất cứ suy nghĩ nào khác. 

Cậu ta cũng giải thích về việc tôi và cậu ta ở bên nhau, là việc của sau này. Nhưng cư dân mạng tuyệt đối không tin.

Họ chỉ tin vào Lục Đông Noãn yếu đuối và đáng thương, người đã mất trí nhớ trong một vụ tai nạn ô tô.

Con người ta luôn thông cảm với kẻ mềm yếu.

Cố Dư Châu cũng vậy.

Bạn thân nhất của tôi, đồng đội heo ngốc, lần này làm tôi thê thảm rồi…

6

Khi tôi đang vô cùng bận rộn, Cố Dư Châu đã gọi điện cho tôi.

Trong điện thoại, cậu ta hỏi tôi: “Tống Tiểu Ngư, cậu làm như vậy thì có được lợi ích gì không? Năm đó tôi và Noãn Noãn chia tay là do tôi là người nói trước, là tôi để cô ấy đi. Còn nữa, chứng mất trí nhớ của cô ấy là thật. Đừng lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

“Lòng dạ tiểu nhân?” Tôi tức giận cười nhạo cậu ta, “Cố Dư Châu, chúng ta đã quen biết nhau hơn 20 năm, cậu nghĩ tôi là con người như vậy sao?”

“Vì chúng ta đã quen nhau hơn 20 năm, tôi mới biết được rõ con người của cậu. vì quyền lợi mà không từ mọi thủ đoạn, vì mặt mũi mà ngay cả tới danh tính của người nhà cũng che giấu, lẽ nào đây không phải là cậu hay sao?”

Lời nói của cậu ta giống như một thanh kiếm sắc bén vô hình, xuyên qua trái tim tôi, khiến trái tim đang lắng nghe của tôi càng rướm máu.

Với tư cách là người đại diện và người đồng hành tốt của cậu ta, tôi là người đã chứng kiến ​​​​sự trưởng thành của cậu ta trong suốt chặng đường, và cậu ta cũng là người chứng kiến ​​​​tôi đã phục tùng và khiêm tốn như thế nào để làm hài lòng các nhà đầu tư nhằm giành được sự hợp tác và giúp cậu ta có được những nguồn tài nguyên tốt.

Cậu ta thậm chí còn chứng kiến ​​rằng khi đối tác hỏi về hoàn cảnh gia đình, tôi đã nói dối rằng tôi sinh ra trong một gia đình bình thường và bố mẹ tôi đều đã rời đi.

Có lẽ cậu ta biết những lời này làm tôi tổn thương, Cố Dư Châu ở đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, sau đó hạ giọng xuống, “Tiểu Ngư, tôi thật sự không muốn giữa chúng ta phải đi tới những việc không mấy vui vẻ như vậy, về việc hôn lễ, là tôi có lỗi với cậu, tôi xin lỗi, nhưng tôi mong cậu có thể đến bệnh viện giải thích với Đông Noãn một chút, rằng trí nhớ của cô ấy đang dừng ở thời điểm tốt đẹp nhất, tôi không muốn trong lòng cô ấy cảm thấy khó chịu.”

“Có phải là cậu không muốn mất đi người nhớ mãi không quên cậu, không muốn mất đi cô ta, đúng không?”

Một câu nói của tôi đã nói ra hết những gì trong thâm tâm của cậu ta.

Ngày hôm qua cậu ta còn một mặt đầy vẻ hối lỗi, nói rằng không phải là cậu ta không muốn cưới tôi, bảo tôi hãy đợi cậu ta.

Hôm nay thái độ của cậu ta đã hoàn toàn thay đổi.

Cố Dư Châu, quen biết hơn 20 năm. 

Giờ phút này, tôi chợt cảm thấy mình không còn quen biết cậu ta nữa.

“Được rồi, tôi sẽ đi giải thích.”Tôi muốn xem xem Lục Đông Noãn này, ở trong túi là đang bán loại thuốc gì.

7

Lần đầu tiên nhìn Lục Đông Noãn, tôi đã biết chứng mất trí nhớ của cô ta chỉ là giả vờ mà thôi.

“Tiểu Ngư…” Đôi mắt của Lục Đông Noãn chợt ươn ướt khi nhìn thấy tôi, và giọng nói của cô ta khi gọi tôi có chút giọng mũi.

Tôi thầm nghĩ: Đã sáu năm không gặp, cô gái này diễn giỏi thật, nếu cô ta đem tâm tư giả vờ việc mất trí nhớ để lừa dối Cố Dư Châu dùng vào việc diễn những bộ phim mà cô ta tham gia. 

Bằng vẻ ngoài ngây thơ và đáng yêu của cô ta, cũng rất khó mà không hot.

Tất nhiên là tâm tư không đứng đắn… Dù có nổi tiếng, thì cũng chỉ là nhất thời, khó mà tồn tại lâu dài.

Dù sao thì tôi cũng sẽ không cung cấp nguồn tài nguyên tốt cho loại nghệ sĩ này.

“Ô, thật sự là mất trí nhờ à?”Tôi nhấc chân đi về phía cô ta, nhưng Cố Dư Châu đã kéo tôi lại: “Tiểu Ngư, cậu đừng như vậy, Noãn Noãn vẫn luôn coi cậu như bạn bè.”

“Ồ, thật sao?”Tôi liếc nhìn Cố Dư Châu đang ngăn cản tôi, sau đó lại nhìn Lục Đông Noãn, “Năm đó, hai người đã chia tay như thế nào, tôi không muốn nhắc tới nữa, nhưng tại đám cưới ngày hôm qua cậu đã làm tôi mất mặt như thế nào? Hôm nay tôi lại bị hai người đâm cho một phát như thế nào?”

“Tống Tiểu Ngư!” Cố Dư Châu sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.

“Sao?Cố Dư Châu, cậu đã quên rằng năm đó sau khi chia tay với cô ta, Cậu đã vật lộn để tồn tại như thế nào, suốt đêm không ngủ, ngày ngày say rượu, cuối cùng vẫn là tôi đã vực cậu dậy, đưa cậu đi khắp một nửa Trung Quốc sau đó cậu mới có thể bình tĩnh trở lại.”

“Cậu đã quên mất ai là người ngày đêm đi cầu xin tài nguyên cho cậu. Vì để cho cậu có thể nhận được lời mời đóng một bộ phim, đã uống nhiều đến mức loét ruột. Ngày hôm sau phải đến phim trường để xin lỗi vì trạng thái tồi tệ của cậu. Ai là người vì để cho cậu có thể làm đại ngôn cho thương hiệu mà cậu yêu thích, đã thức suốt ba ngày ba đêm, sắp xếp thông tin và đã ở dưới toà nhà đứng cả ngày để có thể gặp được chủ thương hiệu, chỉ để cậu có thể có một cơ hội để được phỏng vấn…”

“Đủ rồi!” Cố Dư Châu hét lớn, hất tay tôi ra, “Tôi không cầu xin cậu phải làm những việc này!”

Cậu ta quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, lời nói càng thêm tổn thương, “Tống Tiểu Ngư, cậu làm những việc này là vì tôi sao?Cậu làm những việc này là vì bản thân. Là chính cậu đã nói ra. Vì ngoại hình của cậu không thể diễn phim được, không thể làm nghệ sĩ, nên cậu mới làm người đại diện. Muốn làm người đại diện vàng là cậu, muốn mở công ty là cậu!Một kẻ có tham vọng!Vẫn luôn là cậu!”

“Cậu nói cậu muốn thoát li khỏi gia đình của mình, cậu muốn thoát khỏi tiểu thôn, cậu muốn thoát khỏi gia đình mà khiến cậu ghê tởm…”

Thì ra cậu ta đã nghĩ tôi như vậy.

“Bốp!”

Tôi đưa tay tát Cố Dư Châu một cái.

Cái tát này, là cái tát làm kết thúc mối quan hệ hơn 20 năm của tôi với cậu ta, đồng thời cũng cắt đứt triệt để hoàn toàn mọi tình cảm của tôi đối với cậu ta.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cậu ta hiểu tôi, tôi vẫn cho rằng có những lúc cậu ta thật sự thích tôi và quan tâm đến tôi.

Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, những năm tháng cống hiến và nỗ lực của mình đều là một trò cười ch.ết tiệt!

Cố Dư Châu, cậu ta căn bản không xứng đáng chút nào!

“Dư Châu.”Nhìn thấy Cố Dư Châu bị đánh, Lục Đông Noãn nhanh chóng đi xuống giường, khuôn mặt của cô ta vẫn như thế, giống như một tiểu bạch liên vô tội.

Cô ta nhìn tôi với đôi mắt to long lanh: “Có chuyện gì thì cô tìm tôi đây. Dư Châu đối với cô tốt như vậy, tại sao cô lại muốn đánh anh ấy.”

“Anh ấy là diễn viên, cô đánh anh ấy bị thương như vậy, sau này anh ấy phải quay phim như thế nào?”

Tôi kìm nén nước mắt, liếc nhìn đôi cẩu nam nữ này, lắc đầu nói: “Không có tương lai nữa rồi.”

“Cố Dư Châu, chúng ta dừng lại ở đây! Từ nay về sau, cậu là cậu, tôi là tôi!”

Chúng ta, ân đoạt nghĩa tuyệt.

Tôi xách túi rời đi, tưởng rằng mỗi bước đi của mình đều suôn sẻ, dù cho tim tôi đang rướm máu.

Đi ra đến cổng bệnh viện, các phóng viên vây quanh tôi một cách điên cuồng.

[Cô Tống, thực sự là vì sự can thiệp của cô mà Cố Ảnh Đế và cô Lục đã phải chia tay sáu năm trước, đúng không?]

[Có phải cô đến bệnh viện để xin lỗi vì đã là người trực tiếp xen vào chuyện tình cảm của hai người họ không?]

“Xin lỗi?”Tôi cười lạnh, sau đó chế nhạo lại phóng viên: “Nếu một ngày nào đó anh bị ai đó đâm sau lưng, tôi không biết liệu anh có vĩ đại đến mức xin lỗi người đã đâm sau lưng mình hay không.”

“Tống Tiểu Ngư, cô nói chuyện đừng nặng lời quá như vậy, sao có thể chửi người như vậy được?”Phóng viên bị mắng có vẻ không vui.

“Anh hỏi tôi những điều không đúng sự thật thì anh nghĩ tôi có khó chịu không? Nếu anh cho rằng những gì tôi nói khó chịu thì đừng vội vàng không đem theo não mà phỏng vấn tôi.”

Tôi còn không sợ máy ảnh chứ đừng nói đến những phóng viên và những người hâm mộ này.

Trước kia, mỗi khi Cố Dư Châu bị phóng viên vây quanh hỏi han, tôi đều luôn ở bên bảo vệ cậu ta.

Khi gặp một phóng viên đặc biệt khó chịu, tôi sẽ không lịch sự và sẽ trực tiếp tấn công lại anh ta.

Tôi bảo vệ cậu ta nhiều lần như vậy, bảo vệ cậu ta nhiều năm như thế.

Lúc nhỏ, khi cậu ta bị những người bạn cùng tuổi bắt nạt, ở trại trẻ mồ côi bị những đứa trẻ lớn hơn trong trại trẻ mồ côi bắt nạt vì gầy gò, khi cậu ta bị nhà sản xuất coi thường trước khi nổi tiếng, sau khi cậu ta nổi tiếng thì bị phóng viên đặt những câu hỏi ác ý…

Có lúc nào, người bảo vệ cho cậu ta không phải là tôi sao?

Nhưng cậu ta chưa bao giờ bảo vệ tôi lấy một lần, ngay cả những cơn bão cuồng phong ngày hôm nay cũng đều do cậu ta ban tặng.

Tại sao tôi lại thích một người như vậy?

8

Tôi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, giải thích từng chữ trước ống kính: “Tôi không phải là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm giữa hai người họ. Trước khi Cố Dư Châu cầu hôn tôi, tôi và cậu ta chỉ là đồng nghiệp và bạn bè. Trước đó, chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì cả. Những năm này. Trong nhiều năm, tôi đã nỗ lực cùng cậu ta, sau khi cậu ta nổi tiếng, là cậu ta đã cầu hôn tôi trước mặt mọi người để cảm ơn tôi và tôi đã đồng ý, chỉ vậy thôi!”

“Đây là lần đầu tiên tôi giải thích vấn đề này trước công chúng và cũng sẽ là lần cuối cùng. Mong lần sau bạn đừng hỏi tôi những câu hỏi tương tự như vậy nữa!”

Tôi nghĩ có lẽ tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi, tôi đã ở bên cạnh cậu ta chinh phục đỉnh vinh quang, bây giờ Cố Dư Châu lại quay lưng lại với tôi chỉ vì bạn gái cũ, khiến tôi xấu hổ trong đám cưới.

Vốn dĩ tôi cũng không định nói quá nhiều, nhưng nếu Cố Dư Châu cũng không lo lắng cho tôi, thì tôi cũng không cần phải giữ thể diện cho cậu ta nữa.

Dù cho các phóng viên này có hỏi gì đi nữa thì tôi cũng không trả lời nữa, những điều cần nói tôi cũng đã nói rồi, tin hay không thì là chuyện của bọn họ.

Tuy nhiên, ngay lúc tôi đẩy phóng viên sang một bên và đi từng bước về phía bãi đậu xe, đột nhiên có người chỉ vào tôi nói: “Cô ta nói dối! Cô ta là tình nhân… Sáu năm trước, Cố Dư Châu và Lục Đông Noãn chia tay. Chưa đầy ba tháng sau cô ta đã đến bệnh viện để phá thai!”

“Boom”

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

“Tôi có bằng chứng. Đây là bức ảnh tôi đã bí mật chụp hồi đó.”Hắn ta giơ bức ảnh cho các phóng viên có mặt tại hiện trường xem.

Sau khi đưa bức ảnh ra, những phóng viên đang định cho tôi rời đi lại lao về phía tôi.

Đang lúc tôi còn đang suy nghĩ có nên để xe lại rồi một mình chạy ra bắt taxi rời đi hay không thì một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt tôi mở cửa vẫy tay với tôi: “Chị Tống, lên xe nhanh lên!”

Tôi đưa tay ra nắm lấy tay của Phó Dư Niên rồi dùng sức bước vào xe.

“Chị ổn không?”Phó Dư Niên quan tâm hỏi.

“Tôi không sao.” Tôi lắc đầu nhẹ.

Chẳng qua là hạt vừng cũ và kê mục nát được đem lên mà thôi.

“Về công ty đi.”


Bình luận

Một bình luận cho “NIÊN NIÊN HỮU DƯ- Chương 1”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!