7
“Đủ rồi!” Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên từ miệng Sở Hằng.
Bốn bề lập tức lặng ngắt như tờ.
Liễu Nhược toàn thân run rẩy, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt long lanh mà đong đầy nét lo sợ len lén nhìn ta.
Ý tứ ấy đã quá rõ ràng.
Nàng ta đã phá hủy nhân duyên của ta, khiến ta trở thành trò cười cho cả kinh thành, trong lòng trĩu nặng niềm hổ thẹn.
Ta không lên tiếng, nàng ta tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Tốt lắm.
Vậy thì cứ tiếp tục đi.
Ta nâng nhẹ đôi mày, mắt cụp xuống, thong thả nhấp một ngụm trà.
Liễu Nhược nghiến răng, cúi người, định dập đầu thêm lần nữa.
Sở Hằng đột nhiên sải hai bước dài.
Bốp—
Một tay hất văng chén trà trong tay ta.
“Tiết Thục NhÂn, ngươi đừng có quá phận!”
8
“Tiết Thục Nhân, đây chính là phong thái của trưởng nữ Tiết gia sao?”
Sở Hằng nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói như lưỡi kiếm sắc bén khiến những hạ nhân xung quanh kinh hãi mà quỳ rạp xuống đất.
Hắn quay người, nhẹ nhàng đỡ lấy Liễu Nhược, đôi tay đầy cẩn trọng lướt qua vầng trán nàng ta như sợ một chút gió cũng đủ làm nàng ta tổn thương.
Giọng nói dịu dàng nhưng lại đầy áp lực:
“Tiết Thục Nhân, mau tạ lỗi đi.”
“Ngươi tạ lỗi ngay bây giờ, ta sẽ xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
Ta suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Lỗi là do ta khi xưa quá ngây thơ.
Đêm phát hiện Liễu Nhược bày trò, ta liền viết thư gửi đến Sở Hằng, nói rõ tất cả những gì mình tận mắt chứng kiến.
Dặn hắn phải đề phòng Liễu Nhược.
Vậy mà sáng ngày hôm sau, Liễu Nhược đã chết.
Thật sự là đã chết.
Chốn nhân gian đồn đại, nàng là không cam lòng làm thiếp, nhục nhã mà tự vẫn.
Sở Hằng gửi thư hồi đáp ta:
“May nhờ Thục Nhân nhắc nhở, kẻ lừa dối ta, tất phải tru diệt.”
Sau đó, chuyện này liền qua đi, chẳng ai nhắc lại.
Bao năm qua, ta luôn nghĩ rằng, hắn thuận nước đẩy thuyền, bày mưu tính kế, giết chết Liễu Nhược.
Dẫu sao, hắn vốn dĩ căm ghét nhất là bị người khác lừa dối.
Cho đến tận khi cận kề cái chết, ta mới hiểu rõ…
Hóa ra, kẻ “Nói dối” mà hắn nói lại chính là ta.
9
“Tiết Thục Nhân, ngươi câm rồi sao?”
“Nhược Nhược không làm sai gì cả, là do ta muốn rút lại hôn ước.”
“Ngươi hãy đến tạ lỗi nàng một tiếng, vết thương trên trán nàng, ta sẽ không so đo với ngươi.”
Ta nhìn chằm chằm vào Sở Hằng, không khỏi khẽ cong môi.
Là mắt ta mù.
Ta luôn cho rằng hắn là người trí tuệ hơn người, sắc bén đến mức không thể nào sai lầm.
“Hồng yên, bệ hạ hiện đang ở đại sảnh phải không?”
Ta quay đầu nhìn về phía cung nữ bên cạnh.
Hồng Yên ngây ra một lúc rồi gật đầu.
Ta vén rèm bước đi.
Sở Hằng ngay lập tức theo sau:
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Phụ hoàng lần này xuất cung mặc thường phục, không có triệu tập các phu nhân.”
Dĩ nhiên, ta hiểu rõ.
Một bữa tiệc sinh thần của một tiểu nữ nhi như ta, đâu đến mức hoàng đế phải hạ mình, tự thân đến phủ nhà ta.
Nhưng vì sao bệ hạ lại có mặt ở đây?
Là bởi vì hai vị huynh trưởng của ta đều đang nơi biên cương, tin thắng trận liên tục truyền về.
Là vì phụ thân vừa qua đã trị thủy thành công, dân gian đều khen ngợi.
Là vì Tiết gia đã tồn tại trăm năm, nửa số cốt cán trong triều đều xuất thân từ họ Tiết.
Thế nhưng thái tử lại quỳ ba ngày ba đêm, kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước với ta.
Bệ hạ lo sợ sẽ làm tổn thương lòng phụ thân, huynh trưởng.
Mãi cho đến khi nội thị truyền lời, Sở Hằng vẫn không rời khỏi phía sau ta:
“Thục Nhân, ngươi đừng vì tiệc sinh thần của mình mà tìm cách đoạt lấy thứ vốn không thuộc về ngươi.”
“Ta đã hứa sẽ cho Nhược Nhược làm chính thê, tuyệt đối không thể nuốt lời.”
“Ngươi nếu kiên quyết muốn gả cho ta, thì… thì chỉ có thể là lương thiếp mà thôi!”
Ta quay đầu nhìn về phía Sở Hằng một cái.
Như lời hắn nói, hắn sinh ra đã là thái tử.
Cả đời hắn, quá thuận lợi rồi.
Hắn căn bản không nhận ra, vị trí thái tử phi ấy, đối với ta mà nói, có ý nghĩa thế nào.
Có lẽ ánh mắt của ta quá lạnh lùng, khiến cho Sở Hằng ngẩn người một chút.
Ngay lúc đó, Hoàng thượng ngồi trên cao lên tiếng: “Thục Nhân, vội vã gặp trẫm, có chuyện gì quan trọng sao?”
Chốn khách khứa vây quanh, im lặng.
Ta quỳ xuống, cúi đầu nói: “Bệ hạ, hôm nay là sinh thần của thần nữ, thần nữ không dám làm phiền, nhưng xin Bệ hạ cho thần nữ một lời thỉnh cầu.”
“Thái tử điện hạ và Liễu cô nương tình thâm nghĩa trọng, thần nữ thật lòng ngưỡng mộ.”
“Chỉ e, nếu tiếp tục, sẽ làm hỏng đôi tình nhân trọn đời, kết nghĩa trăm năm.”
“Bệ hạ, xin ngài hủy bỏ hôn ước giữa thần nữ và Thái tử điện hạ…”
“Xin bệ hạ ban hôn cho họ!”
Ta thành kính quỳ xuống đất.
Cả gian phòng tĩnh lặng, tiếng kim châm rơi cũng có thể nghe thấy.
10
Chưa đến hoàng hôn, tin tức đã lan truyền khắp thành kinh thành.
Hôn sự giữa Đông Cung và tiểu thư Tiết gia, e rằng sẽ đứt gánh giữa đường.
Chuyện thái tử cầu hôn ân nhân cứu mạng của mình vốn đã gây xôn xao bách tính.
Hôm nay, tiểu thư của Tiết gia, trưởng nữ của Tiết gia– vốn luôn là hình mẫu danh môn, lại dám vào đúng bữa tiệc sinh thần của mình, ngay trước mặt các quan, xin hoàng thượng hủy bỏ hôn ước.
Nghe nói, sắc mặt của thái tử lúc đó thật sự rất thú vị.
Hoàng thượng càng tức giận mắng chửi “nghịch tử”, sau đó trực tiếp vung một chén trà vào người.
“Vô lý!”
Ta quỳ gối trên đất, cũng không thoát khỏi một chén trà.
“Ai cho phép con có lá gan lớn như vậy!”
Phụ thân ta giận đến mức muốn râu của ông bay lên trời, gầm lên: “Hủy hôn, hả? Việc hôn nhân trọng đại, là mệnh lệnh của phụ mẫu, lời mai mối của người xưa, sao có thể để một nữ tử như con can thiệp vào?”
“Con dám chạy tới trước mặt hoàng thượng mà hỗn xược như vậy!”
Ta thẳng lưng, ánh mắt không hề chớp.
“Đây là hôn ước mà tiên hoàng ban cho, con cho rằng có thể hủy bỏ chỉ vì lời nói của con sao?”
“Con phải vào cung, cúi đầu nhận tội, nói rằng lúc đó chỉ là nhất thời bồng bột, miệng lưỡi không kiêng dè…”
“Con không đi.” Ta cắt lời ông.
“Không đi? Nếu không đi, con muốn thế nào?”
“Hủy hôn.”
“Hủy hôn, hủy hôn!Con hủy hôn rồi, con nghĩ trong kinh thành này còn ai dám cưới con không?!”
Ta khẽ nhếch môi: “Chưa chắc đâu ạ.”
“Con…” Cha ta chỉ vào ta, “Ta xem con là bị ma quái ám rồi!”
Nói xong, ông quay người, vung tay áo bỏ đi.
Để lại một bình luận