Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

DẤU ẤN TÌNH YÊU- Chương 4: END

14. 

“Anh Phó…”

Lúc Bối Tinh Tinh say rượu gọi điện cho Phó Thời Dư, tôi đang ngồi trong lòng của anh ấy, chơi Angry Birds trên điện thoại của anh. 

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị người gọi là Bối Tinh Tinh, tôi dứt khoát ấn nút trả lời. 

“Anh chỉ nhìn thấy mỗi chị gái thôi sao?”

“Anh nói cho em biết đi, em có chỗ nào không bằng chị ấy chứ?”

Đầu bên kia điện thoại, cô gái đang gào khóc ai oán. 

Mà đầu bên này, Phó Thời Dư lại chẳng hề nghiêm túc nghe. 

Anh ta một bên hôn tai tôi, một bên đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường. 

“Còn có ba cái.”

Nhưng lần này, não của tôi nảy số hơi chậm, tôi gạt tay của Phó Thời Dư ra, cười chế nhạo vào điện thoại. 

“Bối Tinh Tinh, cô xem chị gái ruột của mình là đối thủ cạnh tranh sao, cô được lắm.”

Ngay lập tức đầu dây bên kia im lặng. 

Tôi tức điên với cái tam quan dị hợm này của cô em gái, chuẩn bị xuất thêm 3000 từ ngữ giáo dục lại cô ta. 

Phó Thời Dư đã không kiên nhẫn được nữa.

“Nói xong rồi?”

Anh cầm điện thoại cúp máy, ném sang một bên. 

“Gia Gia, trước tiên hãy cầu xin anh đi, được không?”

Ngọn lửa trong mắt anh sớm đã bùng phát. 

Những ngọn lửa lan rộng trên đỉnh núi cần khẩn trương có mưa nhân tạo để dập tắt chúng. 

Mãi cho đến khi mưa ngừng thì ngọn núi mới bừng bừng sức sống. 

Và chỉ có người tạo ra cơn mưa đó, mới sức cùng lực kiệt. 

Sáng sớm hôm sau, tôi mới ngủ được có vài tiếng, liền nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện. 

Bối Tinh Tinh đêm qua uống say, lại còn lái xe. Không may đã tông phải cây ở bên đường. 

Không chỉ bị thu hồi giấy phép lái xe mà chân phải của cô ta cũng đã bị thương, phải bó bột và nghỉ ngơi trong một thời gian.

Tôi không thể bỏ qua tất cả những việc Bối Tinh Tinh đã làm với tôi, nhưng bảo tôi tự tay đẩy cô ta xuống lầu. 

Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không máu lạnh được như cô ta. 

Vụ tai nạn xe lần này cũng là một bài học dành cho Bối Tinh Tinh.

Sau đó, tôi đến bệnh viện để thăm Bối Tinh tinh. 

Ánh mắt của cô ta thanh thản hơn trước, cũng không nhắc gì tới Phó Thời Dư. 

Nhưng lời nói của cô ta rất ảm đạm.

“Chị, em xin lỗi.”

Tôi không có cách nào nói ra ba chữ “Không sao đâu” với cô ta, chỉ biết im lặng chẳng nói lời nào. 

Trước khi rời đi, cô ta đột nhiên nhắc tới Giang Thiệu. 

“Chị, chị không nhìn ra sao?”

“Giang Thiệu thích chị.”

Tôi không để tâm tới lời nói của cô ta. 

Cho đến khi tôi gặp lại Giang Thiệu. 

15. 

Phó Thời Dư được mời tham gia dự tiệc khai trương phòng bắn súng của một người trong giới thượng lưu. 

“Em cũng muốn đi!”

“Anh dạy em bắn được không?!” Tôi phấn khích lắc tay áo của Phó Thời Dư. 

Nếu như tôi biết rằng Giang Thiệu cũng sẽ xuất hiện ở đó, có cho tiền tôi cũng không đi. 

Mà cũng sẽ không mất công nài nỉ, làm khó Phó Thời Dư như thế này.

Lúc chúng tôi tới, đã có rất nhiều người có mặt ở đó rồi.

Về cơ bản thì những người nhìn thấy Phó Thời Dư, đều sẽ đi tới xã giao vào câu với anh ấy. 

Chỉ có một chàng trai đứng cách đó không xa, đang đeo bịt tai cách âm 

Giang Thiệu giống như đang cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ đắm chìm trong góc ngắm của khẩu súng trên tay. 

“Anh Phó, chơi một ván nhé?”

Phó Thời Dư nhìn tôi. Tôi gật đầu lia lịa. 

“Em vẫn chưa từng nhìn thấy anh bắn súng!”

Anh khẽ nhướng mày đồng ý. 

Sau đó đeo thiết bị vào, Phó Thời Dư giơ tay nhắm mục tiêu. 

Mọi người tự giác im lặng, nín thở theo dõi. 

Bụp!

Một lỗ đạn xuất hiện trong mục tiêu. 

Phó Thời Dư mỉm cười hạ tay xuống và thản nhiên nghịch súng. 

“Anh Phó, thật ngại quá.”

Giang Thiệu từ bên ngoài bước tới, giả dối xin lỗi.

”Tôi chỉ là trượt tay thôi, không may lại trượt trung mục tiêu của anh.”

Nói xong, ánh mắt của cậu ta quét sang Phó Thời Dư, sau đó thì dừng tầm nhìn về phía tôi.

Phó Thời Dư còn chưa kịp bắn. 

Lúc nãy âm thanh kia là do Giang Thiệu bắn ra, cậu cố tình làm cho Phó Thời Dư khó chịu. 

“Mau! Mau xin lỗi anh Phó đi.”

Có người lên tiếng nhắc nhở Giang Thiệu. 

Ở tầng lớp thượng lưu, sự phân quả thật rất rõ ràng, Phó Thời Dư ở tầng lớp cao nhất.

Mà Giang thiệu chỉ là cố chen vào cái vòng tròn này mà thôi. 

Cậu ta ở trường học là một kẻ hống hách, nhưng ở chỗ này, cậu ta chẳng là cái gì cả.

Phó Thời Dư tháo bịt tai ra, đi đến ghế sô pha bên cạnh tôi và ngồi xuống.

Giang Thiệu cũng không nhúc nhích. 

Tình thế dần đi vào bế tắc.

“Tôi cũng chỉ là vô tình không để ý mà thôi. Anh Phó đây không để ý chuyện vặt vãnh này chứ?”

Giang Thiệu dựa vào hàng rào, cười khiêu khích. 

Phó Thời Dư không trả lời. 

Hiếm khi mới thấy anh châm một điếu thuốc, đặt nó giữa ngón tay.

Anh nhàn nhạt phả ra một khẩu khói, rồi bật cười. 

“Lời cảnh cáo của tôi lần trước, hình như cậu không coi ra gì.”

Giang Thiệu hừ nhẹ một tiếng, “Chị tôi về nước rồi, lần này anh lấy cái gì để uy hiếp tôi?Anh nói thử tôi nghe xem.”

Phó Thời Dư giống như đang cười trước sự ngây thơ của chàng trai trẻ trước mặt. 

Anh ta hất hất tàn thuốc, tuỳ ý nhìn xuống chiếc gạt tàn làm bằng đá cẩm thạch. 

“Tại sao tôi phải uy hiếp cậu?”

Giang Thiệu từ từ thu lại nụ cười, giống như cậu ta không thể lý giải được tâm tư của Phó Thời Dư bây giờ. 

Phó Thời Dư dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, mới chậm rãi mở miệng. 

“Đập đầu cậu ta vào bia bắn súng.”

Anh ta thậm chí còn không chỉ định là ai sẽ làm, liền có người chủ động đi về phía Giang Thiệu. 

Ở đây có khá nhiều người là bạn của Giang Thiệu. 

Nhưng lại không có ai dám đắc tội với Phó Thời Dư cả. 

Giang Thiệu một mình không chống lại được, rất nhanh liền bị ép vào mục tiêu. 

“Họ Phó kia, anh đây là có ý gì?”

“Muốn lấy đầu của cậu làm mục tiêu?”

Cậu ta nhếch môi khiêu khích, “Có gan thì bắn vào đầu tôi đi!”

Anh ta thấp giọng, xung quanh lần lượt phát ra tiếng cười. 

Giống như đang chế giễu Giang Thiệu không biết tự lựa sức mình. 

“Anh…”

Tôi đối với sự khác thường này của Phó Thời Dư cảm thấy có chút không quen, tôi nắm lấy tay áo anh, nhỏ giọng gọi. 

“Ừm.”

Anh lấy bịt tai đeo vào cho tôi.

“Anh dạy em bắn súng.”

Anh kéo tôi lại, đặt khẩu súng vào tay tôi. 

Từ phía sau nắm lấy tay tôi. 

Nâng nó lên, nhắm vào lông mày của Giang Thiệu. 

Tôi bất giác run lên. 

Môi của người đàn ông gần như sắp chạm vào tai tôi. 

Anh nhẹ nhàng cười, “Đừng sợ.”

Giang Thiệu ở phía đối diện từ đầu đã không ngừng kêu gào, cho tới hiện tại thì lại căng thẳng im lặng. 

Phó Thời Dư không vội bóp cò, chỉ hướng nhìn Giang Thiệu. 

“Câu nói lúc nãy, cậu lặp lại một lần nữa cho tôi.”

Giang Thiệu mím môi và im lặng. 

Đó rõ ràng là sự kinh sợ nhưng lại không muốn thừa nhận. 

Nụ cười của Phó Thời Dư vẫn vậy, đột nhiên anh ấn tay tôi, hướng về phía đầu của cậu ta bắn. 

Viên đạn sượt qua tóc cậu ta, xuyên qua mục tiêu. 

“Tôi nói, cậu lặp lại lời ban nãy một lần nữa.”

Phó Thời Dư lấy khẩu súng từ tay tôi, chĩa vào Giang Thiệu, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ta một lần nữa. 

Chàng trai phía đối diện bị đè xuống không cử động được, đã bị tiếng súc vừa rồi làm cho hoảng sợ.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. 

Cậu ta mím chặt môi, lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng. 

“Có gan, có gan thì anh bắn vào đầu tôi đi…..”

“Rất tốt.”

Phó Thời Dư đã bắn hai phát súng, viên đạn sượt qua một bên mặt của cậu ta. 

Giang Thiệu không nói gì, nhưng gương mặt cắt ra máu của cậu ta đã chứng minh rằng cậu ta hiện tại đang rất sợ hãi. 

Lúc người kia buông cậu ta ra, cậu ta loạng choạng, mất thăng bằng lùi lại một bước, đôi chân mềm nhũn. 

Mặc dù biết rằng Phó Thời Dư sẽ không thật sự bắn mình, nhưng cậu ta vẫn sợ viên đạn bắn ra không chính xác , mà bắn vào đầu cậu ta. 

Nghĩ cách để đe doạ người khác , là cách xử lý dành cho đối thủ ngang tầm. 

Mà Giang Thiệu, đối với Phó Thời Dư mà nói.

Nếu như muốn nghiền nát cậu ta, thì dễ như trở bàn tay. 

Có khả năng tuyệt đối. 

16. 

Trời cũng đã tối. 

Người thiếu gia kia đã sắp xếp cho chúng tôi một phòng khách sạn để nghỉ ngơi. 

Tôi vẫn cứ nghĩ rằng Giang Thiệu đã rời khỏi đây ngay sau khi trải qua sự việc bị sỉ nhục của ngày hôm nay. 

Nhưng cậu ta không những vẫn còn ở lại, mà còn ở ngay phòng bên cạnh chúng tôi. 

“Phát súng ngày hôm nay, làm em sợ không?”

Phó Thời Dư ngồi bên giường, nghịch tay tôi. 

Tôi cũng lập tức ngồi dậy, dụi dụi vào người anh. 

“Không sợ!”

“Em biết anh chỉ là đang hù doạ Giang Thiệu thôi mà, cũng chẳng phải là đạn thật, cậu ta đáng đời!Em nhớ là trước đây cậu ta cũng đã từng bắt nạt em!”

Trong kí ức dần được phục hồi của tôi, Giang Thiệu hình như đã bảo ai đó tát vào mặt tôi. 

“Em chỉ cảm thấy kích thích mà thôi.”

Tôi cảm thấy như vậy vẫn chưa hả dạ. 

“Em thích kích thích sao?”

Tôi lập tức gật đầu, đang nghĩ cách nhờ anh ngày mai tiếp tục dạy tôi bắn súng.

Người đàn ông đã tháo chiếc cà vạt xuống, một vòng quấn quanh tay tôi. 

Tôi: “?”

Anh từ từ trói cổ tay tôi lại.

“Không phải là em thích kích thích sao?”

…..Điều tôi nói không phải là cái này cơ mà.

Cũng là do sợ phòng ở khách sạn không cách âm, ban đầu tôi đã cố ngắn nghiến chặt răng sợ phát ra âm thanh. 

Phó Thời Dư phát hiện, anh vươn tay nhéo cằm tôi, ấn xuống. 

Tôi lập tức mở to mắt ra nhìn anh. 

“Kêu lên, Gia Gia.”

Tất nhiên, đây cũng là khía cạnh dịu dàng của anh ấy, còn nguyện ý cùng tôi thương lượng. 

Về vấn đề này, anh ấy có rất nhiều cách để khiến cho tôi mở miệng. 

Khi tôi còn đang cầu nguyện rằng căn phòng nhất định sẽ cách âm tốt, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. 

Toàn thân tôi cứng lại. 

Điều này cũng làm cho Phó Thời Dư phải rít lên một tiếng. 

“Xin chào, có vị khách ở phòng khác đã phản ánh với chúng tôi rằng dường như phòng của quý khách đã làm ảnh hưởng tới họ nghỉ ngơi.”

“Quý khách vui lòng….”

Tôi không biết làm thế nào mà nhân viên khách sạn có thể nói ra điều này một cách tự nhiên đến vậy. 

Nhưng Phó Thời Dư lại không cảm thấy xấu hổ một chút nào, ngược lại còn ngắt lời nhân viên khách sạn bên ngoài cửa. 

“Làm phiền tới người nào, bảo anh ta tự mình tới đây nói với tôi.”

Nói xong, anh không quan tâm tới người ở bên ngoài nữa, sự chú ý của anh dồn hết về thân thể của tôi. 

“Thả lỏng ra.”

Anh vỗ vỗ ra hiệu cho tôi. 

Người phản ánh kia không cần nghĩ cũng biết rằng đó là Giang Thiệu. 

Với cái tính cách của Giang Thiệu mà nói, cậu ta đã sớm đến tận cửa rồi. 

Nhưng mà hôm nay, Phó Thời Dư vừa mới trừng trị cậu ta như vậy. 

Cậu ta không có gan tới đây làm loạn, chỉ đành tìm cách khác để bày tỏ sự không hài lòng của mình mà thôi. 

17. 

Tập thể dục cường độ cao là một điều rất mệt mỏi, rất tốn sức. 

Lúc Phó Thời Dư lại một lần đi vào phòng tắm, tôi cũng thay một bộ quần áo khác đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới sảnh để mua một ít đồ ăn nhẹ. 

“Bối Gia.”

Tôi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn thấy Giang Thiệu đang đi về phía tôi, tôi cảnh giác lùi lại. 

Cậu ta bĩu môi, “Muốn gặp cậu thật sự khó quá.”

“Tên họ Phó kia giấu cậu kỹ quá mà.”

“Cậu có chuyện gì không?”

Eo tôi đã mỏi tới mức đứng cũng thấy mệt rồi, không còn sức để mà nói chuyện phiếm với cậu ta. 

“Tôi biết bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, cậu đã yêu Phó Thời Dư, ngay cả khi tôi muốn giúp cậu lấy lại trí nhớ, nhớ lại những ký ức trước đây, cậu cũng không tin tôi.”

Nhìn sắc mặt của cậu ta không tốt lắm, trông khá mệt mỏi, đôi mắt tối sầm. 

Hình như sau khi tôi tỉnh lại, chàng trai trước mặt này càng lúc càng trở lên thảm hại hơn. 

Không còn hình ảnh hăng hái của trước đây nữa. 

“Tôi đã nhớ lại rất nhiều rồi.”

Đôi mắt của Giang Thiệu sáng lên, “Thật không?Vậy cậu có còn nhớ, chúng ta đã từng là thanh mai trúc mã.”

Tôi im lặng nhìn cậu ta, lắc đầu. 

“Tôi nhớ người cậu thích là Bối Tinh Tinh, cậu đối với cô ta rất tốt, bóc tôm cho cô ta. đưa cô ta ra ngoài chơi, tổ chức sinh nhật.”

“Tôi còn nhớ, cậu vì cô ta mà đem người tới đánh tôi, đúng không?”

Trong mắt của cậu ta hiện lên tia hoảng loạn, cậu ta mở miệng, dường như là muốn giải thích cái gì đó. 

Nhưng lại không nói lên lời. 

“Bối Tinh Tinh nói cậu thích tôi.” Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta. 

Giang Thiệu tựa hồ như cảm thấy bản thân không thể nắm giữ được phần tình cảm này.

“Nhưng nếu cậu thích tôi, vậy tại sao lại không nhớ sinh nhật của tôi, mà lại tìm người tới đánh tôi.”

“Điều này không hợp lý mà.”

Giang Thiệu cười, giống như tự nhạo báng bản thân. 

“Đúng nhỉ, tôi là một tên khốn.”

“Bối Gia, tôi biết cậu không tin, nhưng thật sự người mà tôi thích, vẫn luôn là cậu.”

“Đối với em gái cậu, Tôi với cô ấy bắt đầu hẹn hò quả thật cũng chỉ vì muốn chọc tức cậu. Nhưng cô ấy và cậu có khuôn mặt giống nhau, tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Giống như làm cho tôi có thể nhìn thấy được một mặt khác của cậu vậy, tôi đã vô thức thích cô ấy trong một thời gian.”

“Nhưng lúc cậu bị ngã cầu thang, tôi mới nhận ra rằng, cậu mới là người quan trọng nhất đối với tôi.”

Mặc dù những điều Phó Thời Dư làm vào buổi chiều đã làm cho tôi rất hả giận rồi. Nhưng sau khi nghe những lời này của cậu ta, tôi không thể nhịn được mà tát cậu ta một cái. 

“Cậu thật rẻ tiền.”

Cậu ta đứng đó bất động, mặc cho tôi tát. 

“Bối Gia, Tôi để cho cậu tát tôi, đánh tôi, cậu tha thứ cho tôi được không?”

Nói xong, cậu ta tiến tới cầm tay tôi, đưa tay tôi lên tát vào mặt cậu ta. 

Kể cả khi cậu ta chạm vào tay tôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu,. 

“Lời đề nghị này cũng không tồi.”

Phó Thời Dư không biết từ lúc nào đã xuất hiện. 

Vệ sĩ bên cạnh anh đã đi tới chặn lại hành động của Giang Thiệu. 

“Đây là điều mà cậu tự yêu cầu.”

Trong mắt của Phó Thời Dư tràn đầy ý hài lòng. 

Lúc Giang Thiệu còn chưa kịp phản ứng, đã bị vệ sĩ của Phó Thời Dư tát thô bạo. 

Vệ sĩ của Phó Thời Dư cao m8, thân hình cao lớn, cái tát của anh ta so với cái tát lúc nãy của tôi đúng là chênh lệch quá lớn. 

Bộp!

Nhìn trông đau thật đấy. 

Tôi chớp chớp mắt, nhìn sang Phó Thời Dư. 

Người đàn ông trước mặt thậm chí còn chưa sấy khô tóc, những sợi tóc đen trên trán vẫn còn hơi ẩm. 

Giống hệt như một giờ trước, động tác mạnh mẽ của anh làm cho trán của anh đầy mồ hôi. 

“Anh, eo em mỏi lắm, anh bế em về đi.”

Tôi đưa hai tay hướng về phía anh. 

Anh dịu dàng hỏi lại. 

“Eo mỏi còn có thể đứng nói chuyện lâu như vậy sao?”

…..Được rồi, tôi cũng là bị Giang Thiệu làm cho mệt rồi mà. 

Đôi tay lạnh cóng của tôi đang định thu lại thì Phó Thời Dư đã ôm lấy tôi. 

Lại ngồi trong vòng tay ấm áp của anh. 

Hai tay tôi vòng qua cổ anh, nghiêm túc giải thích. 

“Là cậu ta chặn em lại, không cho em đi mà.”

“Em không đùa đâu, eo của em thật sự rất mỏi.”

“Nếu anh còn muốn làm gì nữa, nó thật sự sẽ gãy mất.”

Phó Thời Dư căn bản là không nghe những lời đe dọa của tôi. 

Cơ thể của tôi đã chứng minh rằng eo của tôi quả thật là không bị gãy. 

“Lúc nãy dưới lầu không phải mua đồ ăn vặt sao?”

Ánh đèn trước mặt tôi nhấp nháy, tôi gật đầu theo bản năng. 

Bên tai tôi có âm thanh sột soạt

Ngay sau đó, tôi bị kéo lên ôm vào lòng. 

“Em đói rồi?”

Phó Thời Dư xé một ít bánh mì và đút cho tôi, bây giờ đút đồ ăn cho tôi, có phải anh đang muốn nói với tôi rằng, đêm nay sẽ rất dài, cần phải bổ sung năng lượng hay không?

Tôi mở miệng nhận lấy. 

Khoảnh khắc này, sự căm ghét của tôi đối với Giang Thiệu đã lên tới đỉnh điểm. 

“Gia Gia.”

Tôi cảm nhận được Phó Thời Dư đang quan sát tôi. 

Nhưng tôi đã mệt tới mức mà không mở nổi mắt ra nhìn anh. 

“Em ăn tốt thật đó.” Anh thấp giọng đánh giá. 

Bởi vì khoảng thời gian này tôi đã quá quen thuộc với Phó Thời Dư rồi. 

Tôi cơ hồ có thể lập tức phản ứng được, anh ấy có thể có ý gì khác. 

Nhai bánh mì trong miệng. 

Trong lúc đang chán, tôi lại nhớ ra một số chuyện. 

Năm tôi 17 tuổi, tôi cùng với Giang Thiệu cãi nhau ở trên đường.

Trời cũng đã tối, cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm tôi, một mình đội mũ bảo hiểm sau đó phóng xe rời đi. 

Tôi đi bộ một mình trên con đường ở vùng ngoại ô thành phố. 

Tôi nhớ, gần đó chẳng có chiếc xe taxi nào cả.

Bối Tinh Tinh lại đang ở trường, tôi chỉ có thể gọi điện cho Phó Thời Dư.

“Anh, anh có thể cho người tới đón em được không?”

Tôi khách khí hỏi người anh kế mà tôi cũng chẳng thân cho lắm. 

“Em đang ở một mình?”

“Vâng.”

“Gửi định vị cho anh.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Tầm nửa tiếng sau, chiếc xe màu đen dừng trước mặt tôi. 

Người ngồi trong xe là Phó Thời Dư, không ngờ anh ta lại tự mình tới đón tôi. 

Sau đó thì người mẹ kế của tôi, ngày nào trong miệng cũng nói về việc Phó Thời Dư bận đến như thế nào. 

Lúc đó cũng giống như bây giờ, đều là đầu mùa xuân. 

Gió se se lạnh vẫn mang theo cảm giác lạnh buốt. 

Có lẽ là do đi bộ quá lâu, tôi bị trúng gió. Ngồi ở ghế phụ không lâu thì tôi liền bắt đầu choáng váng, mơ hồ ngủ thiếp đi. 

Sau đó, Phó Thời Dư đã dừng xe lại, bế tôi ra khỏi xe. 

Tôi mệt tới mức không mở nổi mắt, giọng nói cũng khàn lại. 

“Cảm ơn anh…..”

“Ừm, em ngủ tiếp đi.”

“Dạ….”

Lời còn chưa dứt, tôi đã ngủ thiếp đi rồi.

Đó cũng không phải lần đầu tiên Phó Thời Dư giúp đỡ tôi. 

Tôi nghĩ, tình cảm của mỗi người đều sẽ có vết tích. 

Ngay cả khi Phó Thời Dư có kiềm chế che dấu đi chăng nữa. 

Tôi chầm chậm ngồi dậy. 

Dang tay ôm Phó Thời Dư. 

“Phó Thời Dư.”

“Anh đây.”

“Em yêu anh.”

Anh cắn lấy vành tai tôi. 

“Anh cũng vậy.”

Vào lúc này đây, tôi đột nhiên cảm thấy lần mất trí nhớ này của tôi cũng không có gì xấu. 

Tỉnh dậy trong bệnh viện vào ngày hôm đó. 

Vào một đêm đầu xuân, tôi nghe được lời nói dối đầu tiên.

“Anh là bạn trai của em.”

Sự tin tưởng tuyệt đối của tôi, chính là sự khởi đầu cho câu chuyện này. 

Câu chuyện của hai chúng tôi. 

Hết!


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!