10.
Tôi muốn chăm sóc cậu ta, nhưng cậu ta không cần tôi chăm sóc.
Mỗi lần tôi đến thăm, cậu ta đều không cho tôi làm bất cứ thứ gì.
Chỉ nói tôi ở bên cạnh cậu ta là được, cậu ta rất cố chấp, rõ ràng là bị thương như vậy rồi lại còn muốn ngắm bình minh.
Tôi khuyên cậu ta nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cậu ta không nghe.
Chúng tôi cùng nhau ngắm bình minh, lại cùng nhau ngắm hoàng hôn.
Tôi đẩy cậu ta, chầm chậm đi dạo.
Đi được một đoạn, cậu ta lại bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhưng tôi không cảm thấy mệt, ngược lại cảm thấy như mình đang tận hưởng niềm vui.
Tôi nói không lại cậu ta, đành đẩy cậu ta đến bên cạnh băng ghế đá gần đó.
Tôi ngồi xuống ghế đá, khuỷu tay đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn.
Cậu ta mỉm cười nhìn tôi: “Chu Châu, tôi thích cậu.”
Từ dưới tấm chăn mỏng đang đắp trên chân, cậu ta lấy ra một chiếc hộp.
Ở bên trong là một chiếc vòng cổ.
Cậu ta cố nén nụ cười, mặt nghiêm túc nói: “Có thể làm bạn gái của tôi không?”
“Tôi vốn định đợi tới khi vết thương lành hẳn rồi mới chính thức tỏ tình với cậu. Nhưng tôi không thể đợi được nữa.”
Cơn gió nhẹ phảng phất, làm mái tóc của cậu ta hơi bay bay.
Tim tôi đập nhanh tới mức giống như muốn nổ tung, ngây người nhìn Từ Niệm. Quên mất việc trả lời.
Mãi cho tới khi cậu ta lần nữa phát ra âm thanh: “Được không?”
Tôi che miệng lại, mừng đến phát khóc: “Được.”
Cậu ta lấy chiếc vòng cổ từ trong chiếc hộp ra, đeo lên cho tôi.
Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt của Từ Niệm, mặt cậu ta ngay sát lại phía tôi, gần đến mức có thể nhìn thấy được lỗ chân lông.
Tôi nhìn môi của cậu ta, giống như muốn được ăn mật, ma xui quỷ khiến tiến tới đặt một nụ hôn xuống.
Bản thân làm ra hành động đó khiến tôi kinh ngạc đến phát ngốc, đang định buông ra thì Từ Niệm dùng tay vòng qua phía sau đầu tôi, làm cho nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Cậu ta giống như muốn cướp đi hết hơi thở của tôi.
Tôi cũng đáp lại cậu ta.
Hơi thở của chúng tôi hoà quyện vào nhau.
11.
Tôi tên Từ Niệm.
Tôi rất thích một cô gái ở trường.
Nhưng cô ấy lại không nhìn thấy tôi, đôi mắt của cô ấy luôn dõi theo một người khác.
Có một lần.
Có người tỏ tình với nam sinh mà cô ấy thích.
Cách cô ấy không xa, tôi lặng lẽ quan sát.
Tôi không hề nhìn nhân vật chính ở trên sân.
Ánh mắt của tôi luôn luôn dõi theo cô ấy.
Mọi biểu cảm của cô ấy đều thu vào trong tầm mắt của tôi, tôi muốn đi an ủi cô ấy, nhưng nếu tuỳ tiện đi tới, tôi sợ sẽ làm cô ấy sợ.
Nhìn thấy bóng dáng mất mát của cô ấy, làm cho tôi thật sự khó chịu.
Tôi muốn chạy tới trước mặt cô ấy, muốn biết cô ấy có ổn hay không.
Thật không ngờ là chúng tôi lại đâm vào nhau.
Tôi muốn cố gắng hết sức để có thể liên lạc với cô ấy vào lần tiếp theo.
Nhìn thấy cô ấy khóc, tôi thật sự rất đau lòng.
Bắt nguồn câu chuyện của chúng tôi là một chiếc túi, nhưng tôi không hiểu.
Mua một chiếc túi thật đắt đền cho cô ấy, tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn dành cho cô ấy những thứ tốt nhất.
Nhưng cô ấy lại không cần, cô ấy muốn trả lại cho tôi.
Còn nói chiếc túi của bản thân không đáng giá bao nhiêu nữa.
Trong mắt của tôi, cô ấy là tuyệt nhất, cô ấy xứng đáng với những điều tốt nhất.
Khi cô ấy nói ra những lời này, vẻ mặt của cô ấy đậm nét buồn.
Trái tim của tôi cũng theo đó mà lay động.
Tôi không muốn lấy lại túi, nên bảo cô ấy mang nước cho tôi.
Cô ấy đồng ý, tôi vui đến phát điên.
Cái người mà cô ấy thầm thích chẳng phải thứ gì tốt cả, tôi nhìn thấy tên đó cùng với nhiều người con gái khác đi vào khách sạn.
Đúng rồi,
Cái người đó tên Giang Hiên, cái tên thật khó nghe, thật không thể hiểu được tại sao cô ấy lại có thể thích cậu ta.
Tôi rất thích đưa cô ấy trở về kí túc xá, cái đồ ngốc này lại không biết, mọi người đều truyền tai nhau rằng chúng tôi đang ở bên nhau.
Buổi tối tôi cùng với các anh em ra ngoài uống rượu, trên đường đi về thì nhìn thấy cái tên Giang Hiên kia đang quấy rầy đồ ngốc nhỏ nhà tôi, đồ ngốc nhỏ đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Tôi liều mạng chạy tới đánh tên Giang Hiên đó, nhìn thấy tay của đồ ngốc nhỏ nhà tôi đỏ bừng cả rồi.
Tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là đuổi theo đồ ngốc nhỏ.
Giang Hiên cái thứ chết tiệt đó lại dám tới làm người khác buồn nôn, tôi mới không nhìn đồ ngốc nhỏ một lúc thôi, tên khốn đó đã tìm đến cửa rồi. May mà tôi đến kịp lúc.
Trải qua vài lần anh hùng cứu mỹ nhân, đồ ngốc nhỏ đã nhìn tôi với con mắt khác đi.
Hạnh phúc đến bất ngờ, cô ấy như vậy mà lại chủ động nắm lấy tay tôi.
Tôi vui mừng khôn xiết, cảm xúc bồn chồn, cô ấy có khi nào cũng thích tôi rồi?
Tôi còn chưa nói gì, cô ấy đã bỏ chạy rồi.
ầy~
Gánh nặng đường xa.
Nhưng mà tôi sẽ cố gắng.
Tôi không thể bỏ qua cho tên Giang Hiên đó được.
Tôi đã lừa tên đó, Giang Hiên quả nhiên không ngồi yên được.
Tôi đã điều tra mọi thứ về cậu ta.
Thích gái gú, lại còn dùng ma tuý.
Trong tay nắm mọi bằng chứng, cậu ta tức nước vỡ bờ, tìm người chặn đường đánh tôi.
Bọn họ quá đông, tôi đánh không lại, đã bị thương một chút.
Nhưng may mà tôi đã chuẩn bị kế hoạch từ trước.
Tôi đã dặn dò Chung Tường cùng với những người khác không được nói với đồ ngốc nhỏ rằng tôi bị thương.
Nhưng những tên này không giữ được miệng, vẫn là nói với cô ấy.
Đồ ngốc nhỏ đến thăm tôi, lại khóc rồi.
Tôi đau lòng muốn chết.
Tôi biết đồ ngốc nhỏ cũng đã có tình cảm với tôi rồi.
Chắc chắn là đã bị sự hấp dẫn của tôi quyến rũ.
Nhìn tôi bây giờ trông chẳng ra làm sao, đợi vết thương của tôi lành rồi , tôi nhất định phải tổ chức một buổi lễ tỏ tình thật hoành tráng.
Đồ ngốc nhỏ nhà tôi lúc thì dễ thương, lúc thì gợi cảm.
Cô ấy muốn chăm sóc tôi, làm sao mà tôi có thể để cho cô ấy chăm sóc tôi chứ.
Cô ấy chạm vào tôi, tôi đã chịu không nổi rồi, để cho cô ấy chăm sóc tôi, lại dọa cô ấy chạy mất thì sao.
Tôi không thể chờ đợi được nữa, tôi muốn xác định mối quan hệ với cô ấy.
Bởi vì khi cô ấy đến thăm tôi, người ta hỏi cô ấy, cô ấy đều nói rằng chúng tôi không phải người yêu.
Phòng bên cạnh có một tên tiểu tử thường xuyên đến săn đón cô ấy, tôi ghen điên đi được.
Tôi tỏ tình với cô ấy, miệng tôi ngu, nên không biết nói gì cho hay.
Đồ ngốc nhỏ không để tâm, cô ấy đồng ý rồi, lại còn chủ động hôn tôi.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, tôi đáp trả một cách dữ dội.
Rất nhanh liền có thể nắm được thế chủ động.
Tôi vô cùng vô cùng yêu đồ ngốc nhỏ nhà tôi.
(Hết!)
Để lại một bình luận