4.
“Là cậu.”
Cậu ta đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn tôi: “Vẫn còn nhớ tôi cơ à.”
“Thật ngại quá, lại đâm vào cậu rồi.” Tôi ngại ngùng cười.
“Số điện thoại cậu đưa, tôi không liên lạc được.” Cậu ta cau mắt nhìn tôi từ phía sau.
Tôi lập tức quay đầu lại nhìn.
Thật may là bọn họ đi rồi. Tôi hít một hơi thật sâu.
Cậu ta đưa ra một mã QR: “Kết bạn wechat đi.”
Tôi không muốn thêm bạn, nhưng nhìn cậu ta thật sự trông rất hung dữ.
Không còn lựa chọn nào khác đành phải rút điện thoại ra quét mã thêm bạn.
“Tôi là Từ Niệm.” Cậu ta đột nhiên nói.
Tôi sững sờ vài giây: “À..ừm, tôi là Chu Châu.”
Cậu ta cúi đầu mân mê điện thoại, phát ra âm thanh: “Tôi biết.”
Hình như tôi chưa từng nói với cậu ta tôi tên là gì mà nhỉ! Sao cậu ta lại biết được tên tôi.
Lẽ nào hôm trước nói qua rồi, mà tôi không chú ý?
Sau khi kết bạn xong, tôi mới biết tôi và Từ Niệm cùng trường.
Dường như cậu ta đang nghĩ tới chuyện vui gì đó, trên đường thỉnh thoảng tôi quay sang nhìn cậu ta, tôi thấy khóe miệng cậu ta nhếch lên.
Thật là một người kỳ lạ.
Cậu ta ở trường cũng là một nhân vật nổi tiếng, ngoại hình đẹp trai, học tập tốt. Chỉ là nghe nói tính tình của cậu ta không được tốt lắm , rất dễ dàng nổi nóng, nghiêm trọng hơn nữa là cậu ta còn đánh người.
Nghe nói là có nữ sinh tỏ tình với cậu ra, sau đó lại khóc sướt mướt nói không thích cậu ta nữa.
Nhưng tôi lại cảm thấy cậu ta không giống như những gì mọi người nói.
Vài ngày sau đó.
Tôi không biết phải làm sao với chiếc túi đang cầm trên tay.
Tôi thẫn thờ nhìn chiếc túi đẹp tới mức không nói lên lời.
Giá cả thì chẳng cần phải tra, nhất định là đắt muốn chết.
Chiếc túi ban đầu của tôi mua trên taobao, chỉ có vài trăm tệ.
So sánh giữa túi ban đầu và cái túi này thì cái túi ban đầu mua trên taobao của tôi không cùng đẳng cấp.
Cái túi này quá đắt rồi, không thể nhận được.
Lập tức lấy điện thoại nhắn tin tìm cậu ta,
Tôi: Cậu đang ở đâu?
Khoảng mười phút sau cậu ta trả lời: Phòng thể dục, có chuyện gì vậy?
Tôi: Tôi có việc tìm cậu
Từ Niệm: Vậy cậu tới đi, đến thì mang giúp tôi nước nhé.
Tôi: Được.
Để túi vào hộp, tôi vội vã đi tìm Từ Niệm.
5.
Phòng thể dục.
Tôi thở hổn hển nhìn những nam sinh người đầy mồ hôi, đang nhiệt huyết trên sân.
Giang Hiên cũng ở đấy, bọn họ là hai đội khác nhau, đang thi đấu cạnh tranh.
Điểm số đồng đều.
Bạch Nguyệt cũng đang ở đó, hết mình cổ vũ cho Giang Hiên.
Giang Hiên từ đầu đến cuối không nhìn cô ấy đến một cái.
Ngược lại thì Từ Niệm, tôi vừa mới tới được một lúc. Hình như cậu ta đã cảm giác được là tôi tới.
Quay đầu hướng ánh mắt nhìn tôi.
Cậu ta nhướng mày cười, tràn đầy tự tin.
Khán phòng đầy tiếng hò reo, một số cỗ vũ cho Từ Niệm, một số thì cổ vũ cho Giang Hiên.
Nhiều người như vậy, sao cậu ta lại biết được tôi ở đây?
Lẽ nào trên người tôi gắn định vị à.
Một nam sinh cao ráo đẹp trai đi tới.
Cậu ta cười cười hô to: “Chị dâu.”
Tôi kinh ngạc đến phát ngốc, vội vàng giải thích: “Cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải chị dâu gì đó của cậu.”
“Không phải chị tới tìm Niệm ca sao?” Cậu ta gãi đầu.
“Đúng vậy, tôi đến tìm cậu ấy.” Tôi xua tay, “Nhưng tôi không phải là chị dâu gì đó của cậu đâu.”
“Ò~” Nhìn nét mặt của cậu ta tôi không biết được đó là biểu hiện gì, “Một lúc nữa anh ấy sẽ chơi xong.”
Còn chưa đợi tôi nói lời nào, cậu ta đã chạy đi rồi.
Nghỉ giữa hiệp.
Từ Niệm đi về phía tôi.
Các nữ sinh bên cạnh tôi vui mừng kịch liệt.
“Đến rồi, đến rồi. Tóc tớ gọn gàng không?”
“Xem xem mình trang điểm chưa?”
Còn có người trực tiếp lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm.
Từ Niệm bước tới, dừng lại trước mặt tôi, cậu ta nhìn tôi. Lông mày nhướn lên, trong mắt đem theo ý cười.
“Thẫn thờ cái gì, nước đâu?”
“À.”Tôi lập tức đưa nước cho cậu ta, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng.
Trong khi cậu ta đang uống nước , tôi bắt gặp ánh mắt của Giang Hiên, cậu ta đang nhìn về phía chúng tôi, vẻ mặt chẳng biểu hiện gì.
Bạch Nguyệt lau mồ hôi cho cậu ta, nói gì đó, cậu ta mới quay đầu lại.
Không biết bọn họ đang nói điều gì, Bạch Nguyệt rất vui.
Mà trái tim tôi giống như đang bị một bàn tay bóp chặt .
Trước mắt xuất hiện dáng người màu đỏ, Từ Niệm che mất tầm nhìn của tôi.
Cậu ta nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi!”
“Cậu đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo.”
Tôi ngơ ngác đáp: “Được.”
“Cậu là bạn gái của Từ Niệm?” Cô gái bên cạnh tôi một mặt hưng phấn hỏi.
Tôi còn chưa kịp trả lời, họ đã bắt đầu ríu rít.
“Mình nói rồi mà, cậu ta vừa hung dữ vừa lạnh lùng, làm sao có thể đối với người khác dịu dàng như vậy, chắc chắn là người yêu rồi, cậu còn không tin.”
“Thôi vậy, coi như mình mù đi.”
Không đợi tôi giải thích, một nữ sinh khác đột nhiên tiến tới gần tôi hỏi nhỏ: “Cậu thế nào mà cậu theo đuổi được Từ Niệm thế, truyền cho mình một chút kinh nghiệm được không? Mình cũng đang thích một người, mà làm đủ mọi cách cũng không làm cậu ta thích mình được.”
“Tớ không có theo đuổi cậu ta gì hết, các cậu hiểu lầm rồi.” Tôi vội vàng trả lời.
Nữ sinh cao cao một mặt kinh ngạc: “Lẽ nào là Từ Niệm theo đuổi cậu?”
Nữ sinh với bộ quần áo màu hồng mở to mắt: “Cậu ta theo đuổi cậu sao?”
Tất cả đều kinh ngạc nhìn tôi, tôi nóng lòng muốn giải thích, lời nói đã đến đầu môi rồi.
Từ Niệm đi tới, cậu ta hướng bọn họ cười cười: “Chúng tôi có việc phải đi trước.”
Rồi trực tiếp kéo tay tôi đi ra ngoài.
6.
Trên sân trường.
Chúng tôi ngồi trên bãi cỏ.
Tôi đặt chiếc túi trước mặt cậu ta: “Đồ đắt như thế này, tôi không thể nhận được.”
“Đồ đã tặng đi rồi, không có lí do gì mà lấy lại, tôi tặng cho cậu rồi thì cậu giữ lấy đi.” Từ Niệm cau mày.
Lúc cậu ta không cười, nhìn cậu ta thật sự rất đáng sợ, tôi có nghe qua những lời đồn về cậu ta, trong đó có nói cậu ta có đánh người.
Tôi bất chấp nói: “Nhưng nó thật sự quá đắt, túi của tôi không đáng giá bao nhiêu cả.”
Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, nói một cách trịnh trọng: “Tôi nói nó đáng giá chính là đáng giá.”
Ánh mắt Từ Niệm rất kiên định, như thể là không phải cậu ta đang nói về giá trị của chiếc túi, mà là đang khẳng định giá trị của tôi.
Tôi lắc đầu, cố gắng thoát khỏi ý nghĩ lố bịch này.
Tôi lúng túng, không biết phải nói gì.
Từ Niệm quay đầu nhìn về nơi khác, chậm rãi nói: “Cho dù cậu có trả lại cho tôi, thì tôi cũng không có dùng được mà.”
Cậu ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hay là như thế này đi, sau này khi tôi chơi bóng rổ, cậu có thể mang nước cho tôi. Tôi thường xuyên quên đem theo nước.”
Tôi còn chẳng suy nghĩ, lập tức đồng ý với cậu ta.
Xét cho cùng, cái này cũng chẳng là gì so với cái túi mà cậu ta đền cho tôi. Dù chỉ là chút chuyện nhỏ thôi nhưng cũng khiến cho trái tim bất an của tôi nhẹ nhõm hơn một chút.
Cứ như vậy, tôi đã liên tục đưa nước cho Từ Niệm hơn một tháng nay rồi.
Cậu ta chỉ uống nước lọc bình thường, rất rẻ. Hơn một tháng nay tôi cũng chỉ tốn có vài chục tệ.
Thỉnh thoảng có chạm mặt Giang Hiên, nhưng tôi đều cố gắng trốn đi, tôi sợ cậu ta biết được sự thân thiết giữa tôi và Từ Niệm.
Giang Hiên có nhắn tin tìm tôi, muốn gặp tôi, nhưng đều bị tôi dùng mọi lý do từ chối.
Thời gian này cậu ta và Bạch Nguyệt gần như không hề tách rời, nơi có cậu ta thì nhất định sẽ có Bạch Nguyệt.
Tôi có thể chắc chắn rằng bọn họ đã ở bên nhau rồi.
Từ cảm giác khó chịu lúc đầu đến sự tê dại của hiện tại, tôi có thể từ từ buông bỏ cậu ta rồi.
Nhưng tất cả những yên ổn suốt thời gian qua đã bị phá vỡ trong buổi tối hôm nay.
Lúc Giang Hiên gọi tôi, tôi như chết lặng. Tôi không biết nên đối mặt với cậu ta như thế nào.
Thời khắc chúng tôi ngồi trong quán cafe, cậu ta hỏi tôi: “Cậu và Từ Niệm, hai người từ lúc nào bắt đầu thế.”
Không phải là câu hỏi, cái giọng điệu khẳng định của cậu ta làm cho tôi hoảng sợ.
Tôi im lặng, muốn giải thích, nhưng khoảng thời gian này, bản thân và Từ Niệm tiếp xúc quá nhiều, không những vậy còn thường xuyên mang nước cho cậu ta.
Như vậy cũng khó tránh gây ra sự hiểu lầm , tôi cũng không thể biện bạch được.
Sự im lặng của tôi dường như khiến cậu ta tức giận, Giang Hiên cao giọng: “Nói đi, hay là muốn dì Trần hỏi cậu mới được?”
Giây phút này, tôi nhớ lại lúc trước đây, bản thân mình hiếm khi mà đối đầu với cậu ta.
Nếu như không có sự việc của ba năm trước, tôi làm sao dám nảy sinh ảo tưởng gì với cậu ta.
Mẹ tôi là mẹ kế của cậu ta, chưa kể bà ấy còn trọng nam khinh nữ. Giang Hiên đều chứng kiến hết tất cả những gì tôi trải qua.
Cộng với sự yêu thầm của bản thân khiến tôi cảm thấy mình không thể nào ngẩng cao đầu đối mặt với cậu ấy.
Khoảng cách đó khiến tôi phải nhìn rõ vị trí của mình, dọn vào ở ký túc xá, tự cho mình một chút phẩm giá.
“Tôi đã 20 tuổi rồi, yêu đương cũng là chuyện bình thường. Không phải cậu cũng đang yêu đương đó sao?” Không hiểu sao, khi cậu ta nhắc sang mẹ tôi, tôi lại không muốn giải thích.
Câu trả lời của tôi hình như nằm ngoài dự đoán của cậu ta, Giang Hiên càng tức giận: “Mau chia tay với cậu ta đi, cậu nghĩ rằng cậu ta là đang nghiêm túc với cậu sao?”
“Kể cả cậu ta có nghiêm túc đi chăng nữa, cậu nghĩ với hoàn cảnh của cậu, cậu ta dựa vào đâu mà để mắt tới cậu.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, không kìm nén được sự tức giận: “Cậu ta nghiêm túc hay không thì liên quan gì tới cậu, hoàn cảnh của tôi thì làm sao. Cậu đây là muốn nói rằng tôi không xứng với cậu ta đúng không. Nói rõ đi! Điên điên cái gì chứ.”
Cậu ta chà đạp vào lòng tự trọng đáng thương của tôi, khiến tôi phẫn nộ, tức giận, uỷ khuất tới mức thở không ra hơi.
Tôi đứng dậy rời khỏi quán cafe.
Tập sau có pass, nhận pass tại đây nha~
Để lại một bình luận