Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

KHI TÌNH YÊU KHÔNG ĐÁP LẠI: HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM GIẢI THOÁT- Chương 1

1.

Năm cuối trung học, hôm đó ôn tập đến muộn.  

Trên đường về nhà, không may gặp phải những kẻ say rượu. 

Là cậu ta đã giúp đỡ tôi, làm ánh đèn nền, soi sáng con đường trở về nhà của tôi. 

Kể từ lúc đó, tôi yêu thầm cậu ta. 

Nhưng cậu ta lại quá mức chói loá, tôi chưa bao giờ dám bày tỏ tâm ý của mình. 

Tôi giống như một kẻ trộm trốn trong bóng tối, theo dõi cậu ta, không bao giờ để bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.

Giống như hiện tại, nhìn Hoa khôi của trường tỏ tình với cậu ta, tôi lo lắng tới mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. 

Trên sân trường.

Những cánh hoa tình yêu, những ngọn nến lung linh được trưng bày một cách tỉ mỉ. 

Hoa khôi trên tay cầm bó hoa tiến tới trước mặt cậu ta: “Làm bạn trai mình nhé!”

Cậu ta không nhận hoa, cũng chẳng nói lời nào. 

Con tim của tôi tưởng như đang vỡ vụn, sợ cậu ta đồng ý.

Nhưng tôi lại chẳng phải là gì của cậu ta hết, cậu ta đồng ý rồi, tôi cũng chẳng thể làm được gì.

Hơn nữa Hoa khôi rất xinh đẹp, thành tích học tập lại xuất sắc.

Bọn họ đúng là rất xứng đôi. 

Tôi lo lắng nắm chặt chiếc túi trên eo, nhìn cậu ta chằm chằm. 

Cậu ta lui về phía sau hai bước, khom người cúi đầu hướng Hoa khôi nói: “Thật xin lỗi.”

Trái tim nhỏ bé phập phồng lo sợ của tôi cuối cùng cũng có thể chạm đất. 

Hiện trường lặng ngắt như tờ, không một tiếng quạ, người người vô số kể tới xem. 

Gần như một nửa số học sinh trong trường đều đã tới. 

Cậu ta đi rồi. 

Bạn bè của hoa khôi đến an ủi cô ấy, đưa cô ấy rời đi. 

Mọi người ồn ào, bàn luận sôi nổi về cảnh tượng vừa rồi. 

“Hoa khôi tỏ tình còn không đồng ý, lạnh lùng thật.”

“Hoa khôi thì sao chứ, Giang Hiên người ta là học bá, nam sinh đẹp trai của trường cơ mà.”

“Cậu đừng có nói bừa, mặc dù cậu ta rất đẹp trai, nhưng tôi cảm thấy Từ Niệm mới là nam sinh đẹp trai nhất trường mình.”

Tôi vô thức rời đi.

Chỉ muốn yên tĩnh một chút. 

2. 

Đột nhiên, một người con trai chạy tới đâm vào tôi. 

Ngã nhào xuống đất, tôi cảm nhận được sự bất lực của chính mình, có thứ gì đó ướt ướt trên má, hình như tôi đang khóc. 

“Cậu không sao chứ.” Nam sinh đỡ tôi dậy, “Lần đầu tôi thấy một người đi đường mà đầu cứ cắm gằm xuống đất đó.”

“Tôi xin lỗi.” Lời nói bật ra kèm theo tiếng nức nở. 

Nam sinh nói: “Vừa rồi tôi không để ý, cậu đừng khóc.”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, mang theo âm thanh nức nở, “Tôi..Tôi không có khóc.”

Nước mắt không nghe lời rơi xuống. 

Cậu ta nhìn gương mặt tôi, đồng tử cả kinh, sửng sốt một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Bị thương ở đâu rồi?” 

Cậu ta đẹp trai, nhưng nhìn có vẻ hung dữ, còn là kiểu tóc húi cua. 

Thấy tôi không đáp lại, cứ thế khóc. 

Cậu ta cau cau mày, nheo mắt lại. 

Nhìn không có chút kiên nhẫn nào, giống như muốn đánh người tới nơi. 

Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại, sụt sịt nói: “Không có…không bị thương gì cả, chỉ có túi…túi hỏng rồi.”

Cậu ta cúi đầu nhìn túi. 

Tôi cũng cúi đầu theo cậu ta, trên túi in một vệt cào nhẹ.

Không nhìn kỹ thì cũng chẳng thể nhìn ra được cái vệt cào đó. 

“Đừng khóc nữa, tôi đền cho cậu cái mới.” Cậu ta giống như sợ tôi lại khóc, giọng nói rất nhẹ nhàng. 

Tâm trạng ổn định lại một chút, lúc định thần lại thì xấu hổ vô cùng. 

Hành động của tôi giống như kẻ ăn vạ vậy, lại còn khóc lóc trước mặt người ta, thật mất mặt. 

Tôi lau đi nước mắt: “Không cần đâu, tôi phải về kí túc xá rồi.”

Tôi lóc cóc chạy đi. 

Một lúc sau, cậu ta đuổi kịp tôi và đòi đền túi cho tôi. 

Không còn cách nào, cuối cùng đành để lại phương thức liên lạc.

3.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã tới cuối tuần rồi. 

Buổi tối, tôi và bạn cùng phòng ngồi trong một quán thịt nướng ở bên ngoài trường học. 

“Cậu không giảm cân nữa à?”

Diệp Thiến cũng phụ hoạ thêm “Đúng đó, cậu không giảm cân nữa rồi à?”
“Giảm mà, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng chẳng sao.” Lâm Tiểu Như ho nhẹ hai tiếng, tự tin nói. 

Người kêu gọi giảm cân cũng là cô ấy, người muốn đi ra ngoài ăn nướng cũng là cô ấy. 

Nhìn miệng nhỏ của cô ấy lấp đầy thức ăn, tôi chỉ biết bất lực lắc đầu. 

Chỗ ngồi của tôi đối diện với cửa ra vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Hiên cùng hoa khôi đang đi ra. 

Mà áo khoác của cậu ta lại ở trên người của hoa khôi. 

Gương mặt của hoa khôi tràn ngập nét cười. 

Giây phút này, đầu óc tôi trống rỗng.

Một bàn tay xuất hiện trước mắt, đung đưa qua lại. 

“Nhìn gì thế?” Diệp Thiến vẻ mặt nghi ngờ hỏi tôi. 

Khi bọn họ đồng loạt quay về hướng tôi đang nhìn, thì người cũng đã rời đi rồi. 

Lâm Tiểu Như trong miệng đầy ắp thức ăn, mơ hồ nói: “Ăn đi, Không ăn thì lát không còn mà ăn đâu đó.”

“Tớ ăn no rồi, có việc nên đi trước đây. Các cậu từ từ ăn nhé.” Tôi vội vã mang theo túi chạy ra ngoài. 

Bọn họ ở phía sau gọi tôi, nhưng lúc này tôi chỉ muốn đi xem một chút. 

Nói không chừng là do bản thân mình nhìn nhầm. 

Thực tế chứng minh, tôi chỉ là đang tự lừa dối chính mình. 

Cách đó không xa, họ đang ôm nhau. 

Tôi đứng sau gốc cây cảnh bên đường, thẫn thờ nhìn họ.

Lần này, tôi không khóc. 

Chỉ là cảm thấy trái tim bức bách, khó chịu, suy sụp tinh thần.

Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay. 

Không phải tất cả các mối tình thầm kín đều có thể bước ra ánh sáng. 

Cậu ấy dịu dàng như vậy, xứng đáng với những người xinh đẹp và ưu tú. 

Tôi gục đầu xuống, trở lại quán ăn.

Cuộc sống mà, không phải điều gì cũng được như ý, mười điều thì có tới tám chín điều không được theo ý muốn. 

Mà cuộc sống của tôi thì toàn bộ đều không được như ý. 

Kết quả của việc cúi đầu bước đi là lại đâm phải người khác.

“A————”

Lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững được. 

“Thích cúi đầu đi đường như vậy cơ à.”Một thanh âm trầm khàn truyền tới. 

Giọng nói này.

Có gì đó.

Rất quen thuộc.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!