Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NGÃ VÀO VÒNG TAY KẺ THÙ- Chương 3

7

Sáng hôm sau, tôi đã mua vé chuyến bay sớm nhất rời khỏi thành phố B.

“Anh trai yêu quý, khi anh đọc được tin nhắn này, em đã lên máy bay rồi.” “Đối thủ của anh, em sẽ quay lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ để báo thù cho anh. Tạm biệt.” “— Em gái yêu quý của anh.”

Sau khi gửi tin nhắn cho anh trai xong, tôi quyết tâm kéo hành lý đi về phía cửa lên máy bay. Nhưng đúng lúc đó,

Một nhóm nhân viên sân bay cầm bộ đàm, mỗi người đều tỏ ra căng thẳng như đối mặt với một mối đe dọa lớn.

Họ đang sơ tán hành khách và ngừng tất cả các chuyến bay sắp cất cánh.

“Nhanh lên, nhanh lên, có chỉ thị từ trên, hôm nay tất cả các chuyến bay đều bị hoãn.”

“Nghe nói là đang tìm ai đó.”

“Thật sao? Vậy tên tội phạm này phạm tội lớn lắm à, giết người à?”

Tôi nghe mà rợn cả người, vội vàng tìm chỗ ít người để trốn.

Ngay lúc đó…

Tôi không để ý phía trước, bất chợt va phải một bờ ngực cứng rắn.

Ngẩng đầu lên nhìn.

Trình Chiêu Nam đeo kính râm, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt khó đoán.

Tôi vội vàng định bỏ chạy, nhưng anh ta một tay ôm tôi lên, ném tôi lên vai, giữa bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm, anh ta bế tôi rời đi.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy ai đó thì thầm qua bộ đàm:

“Chắc sẽ ổn thôi, tôi thấy kẻ trộm trái tim đã bị bắt rồi.”

Cảnh tôi bị Trình Chiêu Nam ôm giữa đám đông lên báo, trở thành đề tài hot trên mạng.

Về đến nhà anh, tivi đang phát tin tức về một vụ bê bối: kẻ trộm trái tim ở sân bay đã bị bắt.

Tôi và Trình Chiêu Nam bị chụp lại bóng lưng rõ ràng.

“Muốn đi đâu?”

Trình Chiêu Nam cười nhếch mép một tiếng, rồi ném tôi lên ghế sofa.
“Thế nào, chuẩn bị đi hỏi người tiếp theo về mối quan hệ giữa nam và nữ quan trọng nhất cái gì à?”

“Không đời nào, bé cưng à.”

Anh ta giữ chặt sau gáy tôi, điên cuồng hôn tôi.

Tôi bị hôn đến choáng váng, ngay cả lúc muốn mắng anh ta cũng không kịp.

Không biết đã qua bao lâu, chuông điện thoại của tôi vang lên:
“ATM gọi điện thoại đấy, ATM gọi điện thoại đấy.”

Đây là chuông điện thoại riêng tôi cài riêng cho anh trai.

Trình Chiêu Nam dùng ngón tay bịt miệng tôi, rồi ấn nút nghe.

“Em gái yêu dấu của anh, em vẫn còn sống chứ?”

“Không nói gì sao?”

“Này? Khương Thời Di, em đang làm gì đó? Đừng làm anh sợ chứ, nói gì đi, Khương Thời Di.”

Tôi chỉ cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt.

Cái áo này lỡ rơi rồi, sau này, Trình Chiêu Nam còn tha cho anh em chúng tôi không?

Khóe môi Trình Chiêu Nam khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đầy vẻ tươi cười, phản chiếu khuôn mặt tôi đã ướt đẫm nước mắt.

Anh ta dùng giọng khàn khàn dịu dàng dỗ dành tôi:

“Nghe lời, thêm một lần nữa rồi sẽ thả em đi.”

Tôi không kiềm chế được, bật khóc nức nở:

“Không phải anh nói chỉ chơi đùa với em thôi sao? Em không cần,hu..huhu, anh buông tha cho em đi.”

Trình Chiêu Nam đột nhiên mặt mày trầm xuống, động tác cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy anh thì thầm giữa những hơi thở gấp gáp:

“Em không thể đi đâu được, Khương Thời Di.”

8

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy vì mùi thơm ngào ngạt của bữa sáng lan tỏa khắp phòng.

Trình Chiêu Nam đặt một chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

Cháo tôm, xíu mại, sữa đậu nành nóng, và bánh cuốn, nhìn thôi là tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Anh làm à?”

“Ừm…”

Tôi cầm thìa, uống một ngụm cháo, không nhịn được mà khẽ cười:

“Wow, Trình Chiêu Nam, không ngờ anh cũng có tài nấu nướng thế này à?”

Trình Chiêu Nam ngượng ngùng sờ mũi, lấp lửng “thừa nhận”.

Sau này tôi mới biết, để tự tay nấu bữa sáng này, Trình Chiêu Nam suýt nữa đã khiến bếp cháy, may mà cô giúp việc đến sớm, nếu không chẳng mấy chốc đội cứu hỏa đã phải tới rồi.

Vậy là bữa sáng này thực ra là do Trình Chiêu Nam sáng sớm lái xe ra ngoài mua về, rồi lén lút bỏ vỏ ngoài đi, giả vờ như là anh ra tự làm.

Tô ăn cháo, Trình Chiêu Nam ngồi bên cạnh đọc báo tài chính.

Khi tôi vừa định nuốt một miếng bánh cuốn, anh ta bỗng nhiên nói:

“Khương Thời Di, ai nói giữa tôi và em chỉ là chơi đùa?”

Cảnh tượng nóng bỏng tối qua đột ngột quay lại trong đầu.

Má tôi bỗng nóng bừng, tôi nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đồ tra nam nói đấy.”

Trình Chiêu Nam bỏ tờ báo xuống, bước đến trước mặt tôi, ôm lấy mặt tôi và hôn một cái thật mạnh:

“Nói cho rõ ràng.”

Tôi quay mặt đi, đẩy anh ta ra một cách khó chịu, nhanh chóng xỏ dép vào rồi định rời đi:

“Đêm hôm đó, anh ra ngoài nghe điện thoại, tự miệng nói là “Chỉ là chơi đùa thôi.”

Trình Chiêu Nam vội đuổi theo, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng:

“Không phải là nói em.”

Anh ta thở dài, giọng điệu vẫn thản nhiên như mọi khi.

“Đó là con gái của chị họ anh. Con bé suốt ngày chẳng làm gì đàng hoàng, đầu óc lúc nào cũng nghĩ những chuyện kỳ quặc. Hôm đó là anh rể gọi cho anh, bảo anh khuyên con bé. Anh mới nói “Con gái mà, chơi đùa thôi’, ai ngờ cái bình giấm nhỏ như em lại nghe được.”

“Chuyện đó bao lâu rồi mà em vẫn còn uất ức đến mức gầy cả người thế này. Nhìn xem, đến eo cũng ốm đi rồi.”

Tôi nhanh tay gạt ngay bàn tay đang lướt qua eo mình của Trình Chiêu Nam, nghiêm khắc ngăn anh ta không tiếp tục hành động đó.

Trình Chiêu Nam thở dài, nắm lấy tay tôi mà tự vả vào mặt mình:

“Bé cưng, đừng giận nữa mà, anh cho em xử lý, em muốn phạt anh thế nào cũng được.”

Rõ ràng đó là một lời nhận lỗi, nhưng tôi lại cảm thấy tên đàn ông này đang ám chỉ điều gì khác.

Tôi cúi đầu, chăm chú tra cứu trên điện thoại “cách trừng phạt bạn trai khi anh ta mắc lỗi”, hoàn toàn không để ý rằng Trình Chiêu Nam đã kéo rèm cửa thông minh lại.

Ánh sáng mờ ảo lan tỏa, kèm theo tiếng nhạc dịu dàng.

Trình Chiêu Nam ngả người ra ghế sofa, cổ áo khẽ mở.

Anh ta nheo mắt, tháo cà vạt và ném cho tôi:

“Bé cưng, phạt anh đi.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!